Điền Viên Cẩm Tú

Chương 271: Không sợ nàng ta

Vậy nên, một cảm giác hổ thẹn chưa từng có xuất hiện trong lòng Thân Diệc Phàm.


Đều tại hắn. Tử La mới đi với hắn một ngày đã phải chịu ấm ức nhiều như vậy. Thân Diệc Phàm2không hay để ý đến chuyện giữa các nữ nhi, vả lại Tô Sở Nguyệt vẫn luôn rất thiện lương, hiền huệ, đáng lý hắn sẽ không nghi ngờ gì nàng ta. Chỉ có điều bây giờ nghe8Tử La nói vậy, Thân Diệc Phàm không khỏi cảm thấy lời của Tô Sở Nguyệt không đúng lắm.


Không nghĩ tới thì không sao, bây giờ nghĩ lại, Thân Diệc Phàm giật mình nhận ra rằng trên đường6tới đây Tô Sở Nguyệt luôn nhấn mạnh chuyện tỷ muội Tử La ghét nàng ta say xe, trong khi đó các nàng lại chưa bao giờ nhắc đến chuyện này cả.


Thân Diệc Phàm không nghĩ thì thôi,3bây giờ Tử La nói vậy, ánh mắt hắn nhìn Tô Sở Nguyệt bắt đầu có mấy phần dò xét.
Tử La và Tử Đào đương nhiên cũng cảm nhận được Thân Diệc Phàm đang dò xét, nghi ngờ5nàng ta.


Nếu Thân Diệc Phàm biết Tô Sở Nguyệt không tốt như hắn ta nghĩ thì có lẽ sẽ không để nàng ta khiêu khích các nàng nữa.


Tô Sở Nguyệt là người nhạy cảm thế nào chứ? Đám Tử La có thể cảm nhận được, đương nhiên nàng ta cũng cảm nhận được ánh mắt khác thường của Thần Diệc Phàm. Vì vậy, Tô Sở Nguyệt bắt đầu căng thẳng. Nguy rồi! Nàng ta dạo này quá sốt ruột, khiến Thân Diệc Phàm nghi ngờ rồi. Tô Sở Nguyệt vừa ảo não vừa lo sợ. Chỉ có điều nàng ta đạo hạnh rất cao siêu, tâm cơ cũng rất sâu, nếu không cũng không thể đầu được với vô số huynh đệ tỷ muội trong nhà, dù đến Thân phủ làm khách cũng có thể khiến toàn bộ người ở Thân phủ chấp nhận, thậm chí còn được Thân lão phu nhân yêu thương.


Tuy là sự yêu thương đó chẳng ra gì, nhưng đối với Thân lão phu nhân chỉ biết yêu thương bản thân thì chuyện này cũng khó lắm rồi.


Hơn nữa Tô Sở Nguyệt có thể ở cạnh Thân Diệc Phàm, lại được Thân lão phu nhân tin tưởng, những chuyện này cũng đủ để thấy nàng ta không phải người bình thường.


Vì vậy, Tô Sở Nguyệt nghe Tử La nói xong thì phản ứng cực nhanh, khẩn trương nói: “A La muội muội, muội đừng, đừng hiểu lầm. Đây, đây đều là lỗi của Nguyệt Nhi. Là Nguyệt Nhi ta suy nghĩ nhiều. Nguyệt Nhi biết là mình quá nhạy cảm, xin lỗi muội! Trước đây, có một thời gian, mọi người xung quanh đều chán ghét Nguyệt Nhi, vậy nên bây giờ vẫn còn chút tự ti. Nguyệt Nhi sợ, sợ sẽ khiến mọi người không vui, cho nên, cho nên mới nhạy cảm hiểu lầm là A La muội muội cũng ghét bỏ Nguyệt Nhi, rồi nói mấy lời không nên nói như vậy. A La muội muội, mọi người, mọi người tha thứ cho Nguyệt Nhi nhé! Sau này Nguyệt Nhi không dám nữa.”


Tô Sở Nguyệt nói chuyện vô cùng điềm đạm đáng yêu, nhưng các nàng nghe xong lại chẳng hiểu gì cả.
Chỉ là, những lời này của nàng ta nói ra rõ ràng không phải để các nàng nghe, mà là nói cho Thân Diệc Phàm nghe.


Chỉ thấy Thân Diệc Phàm nghe Tô Sở Nguyệt nói xong, sự dò xét và nghi ngờ trong mắt lập tức biến mất.


Thân Diệc Phàm thấy tỷ muội Tử La không hiểu gì, bèn giải thích thay Tô Sở Nguyệt: “A La muội muội, mọi người tha thứ cho Nguyệt nhi đi. Nguyệt Nhi cũng không cố ý hiểu lầm mọi người. Muội ấy nhạy cảm như vậy cũng là vì trước đây đã từng trải qua chuyện tương tự, Thân đại ca có thể làm chứng. Vậy nên các muội hãy bỏ qua cho Nguyệt Nhi nhé!” Tuy Tử La không hiểu lời Tô Sở Nguyệt và Thận Diệc Phàm nói lắm, nhưng đại khái cũng biết nàng ta như vậy là vì trước đây đã từng trải qua chuyện không mấy tốt đẹp.


Tử La thầm khen Tô Sở Nguyệt trong lòng. Người này đúng là một nhân tài, xem ra nàng phải đề cao cảnh giác với Tô Sở Nguyệt mới được. Tuy Tử La không biết Tô Sở Nguyệt đã trải qua chuyện gì, nhưng nàng có thể khẳng định là nàng ta đã có địch ý với huynh muội các nàng từ rất lâu rồi, chắc chắn không phải là hiểu lầm các nàng trách nàng ta làm lỡ thời gian của mọi người như nàng ta đã nói.


Nhớ lại từ lúc biết Tô Sở Nguyệt đến giờ, nàng ta đã châm chọc huynh muội các nàng từ rất lâu rồi. Đóa Bạch Liên Hoa này từ đầu tới cuối đều nhằm vào các nàng, thế nên Tử La mới không tin lần này là do nàng ta vô tình. Tử La nghĩ, nếu các nàng không phát hiện địch ý của Tô Sở Nguyệt từ sớm có khi đã tin vào lý do của nàng ta, cho rằng nàng ta xích mích với các nàng chỉ là vô tình ấy chứ.


Thế nên Tử La mới thấm khen nàng ta trong lòng.


Bạch Liên Hoa này đúng là trâu bò, lúc mọi người đang nghi ngờ mà nàng ta còn có thể tìm được lý do để giải thích cho những hành động của mình nhanh như thế, không những xóa bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ của Thần Diệc Phàm mà còn khiến hắn ta thương tiếc nàng ta hơn.


Tô Sở Nguyệt này đúng là không phải người bình thường mà. Tử La nhanh chóng phân tích ra tình huống trước mặt. Mặc dù lần này không thể khiến Thân Diệc Phàm nghi ngờ Tổ Sở Nguyệt, nhưng chắc chắn rằng, nếu nàng ta muốn khiêu khích các nàng sẽ phải thu liễm rất nhiều.


Tuy lần này Tử La phải tỏ vẻ tha thứ cho Tô Sở Nguyệt, không so đo với nàng ta, nhưng Tử La cũng chẳng phải người ăn chay. Chưa thể vạch trần Tô Sở Nguyệt, nhưng thu chút lãi trước vẫn là điều nên làm.


Vì vậy, Tử La làm bộ hiểu rõ rồi cười nói: “Thân đại ca đừng nghiêm trọng thế, bọn muội là người nhỏ mọn như vậy sao? Nếu Nguyệt Nhi tỷ tỷ chỉ vô tình thì bọn muội cũng không có lý do gì phải khó chịu, cũng sẽ không giận gì Nguyệt Nhi tỷ tỷ cả. Nhưng Nguyệt Nhi tỷ tỷ này, sau này tỷ đừng nghi ngờ bọn muội nữa, nếu không A La sẽ buồn lắm. Dù sao thì từ trước tới giờ muội cũng chưa bao giờ có ác ý gì với tỷ. Nguyệt Nhi tỷ tỷ thấy có đúng không?”


Lời này của Tử La cực kỳ hợp lý, không chỉ nói rõ rằng lần này các nàng có lý, Tổ Sở Nguyệt cố tình gây sự mà còn nói rõ ràng trước giờ các nàng không hề có ác ý với nàng ta, sau này Tổ Sở Nguyệt đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử nữa. Cuối cùng, Tử La còn buộc Tô Sở Nguyệt đông ý là sẽ không nghi ngờ các nàng vớ vẩn nữa.


Một câu nói ngắn ngủi của nàng thành công khiến mặt Tô Sở Nguyệt trắng bệch, sự hận thù trong lòng tiếp tục tích tụ lớn hơn, nhưng lại không thể không đáp. “Cảm ơn các muội đã thông cảm, sau này Nguyệt Nhi sẽ không nghi ngờ mọi người nữa, Nguyệt Nhi biết A La các muội là người tốt.” Tuy Tử La chẳng tin lời nào của Tô Sở Nguyệt nhưng vẫn cười híp mắt.


“Vậy chúng ta đã nói rõ rồi nhé, sau này nếu Nguyệt Nhi tỷ tỷ còn nghi ngờ A La, A La sẽ đau lòng lắm.” Cuối cùng, Tử La vẫn không quên bổ sung. Tử La nói nếu Tô Sở Nguyệt lại nghi ngờ nàng, nàng sẽ đau lòng chứ không hề trách cứ gì. Bình thường nếu lại bị nghi ngờ ác ý như thế chắc chắn sẽ tức giận, nhưng Tử La lại chỉ nói là sẽ đau lòng. Vậy nên lời này của nàng lập tức khiến ấn tượng của Thân Diệc Phàm về nàng tốt hơn nữa. “A La yên tâm, Nguyệt Nhi chắc chắn sẽ không nghi ngờ các muội nữa đâu, muội đừng đau lòng.” Thân Diệc Phàm nói. Tô Sở Nguyệt nghe vậy thì suýt vò nát khăn tay, nhưng nàng ta vẫn miễn cưỡng mỉm cười phụ họa theo Thân Diệc Phàm. Chỉnh Tô Sở Nguyệt xong, Tử La vô cùng vui vẻ tạm biệt mấy người Thân Diệc Phàm Vì giờ đã gần trưa, hơn nữa các nàng ở trên xe ngựa lâu như vậy cũng khá mệt mỏi nên hôm nay không thể đến Phủ Thành được nữa. Thế là các nàng quyết định sẽ ở lại huyện thành một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát đến Phủ Thành.


Sau khi từ biệt Thân Diệc Phàm, tỷ muội Tử La theo Cao Đại Sơn đến chi nhánh thứ hai của cửa hàng malatang để nghỉ ngơi. Mấy người Thân Diệc Phàm đương nhiên có biệt viện của riêng họ nên Tử La cũng chẳng phải lo lắng.


Thân Diệc Phàm vốn muốn ăn cơm với các nàng xong rồi mới tách ra, nhưng các nàng không muốn ở chung với Tô Sở Nguyệt nên tìm đại một lý do để cự tuyệt. “A La, hay ngày mai chúng ta tự đến Phủ Thành được không? Đừng đi với con nhỏ Bạch Liên Hoa Tô Sở Nguyệt kia nữa.” Tử Đào nói.


Sau khi Tử La nói sự tích Bạch Liên Hoa với Tử Đào xong, Tử Đào thấy cái biệt hiệu đó rất hợp với Tô Sở Nguyệt, vậy nên bây giờ cũng gọi nàng ta là Bạch Liên Hoa luôn.


“A La cũng không muốn đi cùng Tô Sở Nguyệt, thế nhưng chúng ta vẫn còn phải hợp tác mở tửu lâu với Thần đại ca. Nếu sáng mai chúng ta đi trước, nhất định Thân đại ca sẽ cho rằng chúng ta vẫn đang giận Tô Sở Nguyệt, nàng ta cũng sẽ quạt gió thổi lửa trước mặt huynh ấy. Đến lúc đó, chúng ta gặp Thần đại ca ở Phủ Thành nhất định sẽ lúng túng, sao bàn chuyện tửu lâu được nữa. Vả lại Thân đại ca cũng sẽ vì vậy mà cho rằng chúng ta là người hẹp hòi, ảnh hưởng đến giao tình nhiều năm của chúng ta. Cho dù Thân đại ca không hiểu lầm chúng ta, nhưng nếu chúng ta đi trước, huynh ấy cũng sẽ bị kẹp giữa chúng ta và Tô Sở Nguyệt rồi khó xử. Thế nên chúng ta vẫn nên đi cùng mấy người Thân đại ca thôi.” Tử La nói.


“Ta biết ngay là như vậy mà. Ài, ta cũng biết chuyện này là không thể, chỉ là không cam lòng thôi. Tô Sở Nguyệt kia đúng là khiến người ta ghê tởm.” Tử Đào đương nhiên cũng hiểu đạo lý trong này.


“Ha, có điều, chúng ta cũng không phải sợ Tô Sở Nguyệt kia nữa. Đến lúc này rồi, trừ phi nàng ta không có đầu óc, nếu không thì nhất định sẽ không dám trêu chọc chúng ta. Nếu chúng ta không đi có khi nàng ta còn nghĩ chúng ta sợ nàng ta ấy chứ. Hừ, Tô Sở Nguyệt dù có tâm cơ, biết giả bộ đáng thương nhưng muội cũng chẳng phải kẻ ngu xuẩn. So chiêu giả bộ đáng thương, muội không kém nàng ta đâu, Nhị tỷ cứ yên tâm.” Tử La thấy Tử Đào vẫn còn chút kiêng kỵ Tô Sở Nguyệt thì cổ vũ.