“Được rồi, Nguyệt Nhi, việc này muội đừng nói nữa. Giờ cũng không còn sớm, chúng ta đừng ở đây quấy rầy mẫu thân.” Ra khỏi sân của Thần Tam phu nhân, Thân Diệc Phàm, Thân Uyển Nhi và Tô Sở Nguyệt mỗi người về sân riêng.
Khi Thân Diệc Phàm vừa trở lại trước sân của mình, chợt nghe2Tô Sở Nguyệt gọi hắn từ phía sau.
“Nguyệt Nhi, muội chưa về phòng sao? Sao lại sang đây?” Thân Diệc Phàm nghi hoặc. “Thật ra... thật ra, lần này Nguyệt Nhi nửa đường vòng lại tìm biểu ca là vì có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói cùng huynh. Không biết... không biết biểu ca có thể8để Nguyệt Nhi vào phòng rồi nói tiếp không?”
Lúc này Thân Diệc Phàm mới để ý thấy ngoài trời rất lạnh, Tô Sở Nguyệt lại ăn mặc rất mỏng manh. Vì vậy, Thân Diệc Phàm mời Tô Sở Nguyệt vào phòng. Đây là lần đầu tiên Tô Sở Nguyệt bước vào sân Thân Diệc Phàm ở. Nàng thỏa mãn6nhìn quanh một vòng.
Có câu yêu ai yêu cả đường đi, bây giờ đại khái tâm trạng của Tô Sở Nguyệt như vậy. “Nguyệt Nhi, ngồi đi. Muội muốn ăn gì không? Ta kêu Thư Mặc chuẩn bị cho muội.” Tới đại sảnh, Thân Diệc Phàm nói.
“Không cần, hiện giờ muội không đói bụng.” Tô Sở Nguyệt ngồi xuống3một bên.
Thấy Tô Sở Nguyệt không cần gì thật, Thân Diệc Phàm kêu Thư Mặc đi xuống. “Không biết Nguyệt Nhi muốn nói chuyện gì với ta?” Chờ khi hai người cùng ngồi xuống, Thân Diệc Phàm hỏi.
“Là thế này, thật ra... thật ra lần này muội có một việc rất quan trọng muốn nói với huynh. Biểu ca,5sau nhiều lần nói chuyện cùng bà ngoại, muội nghe ra ý bà là bà phân mọi người ra cũng vì bất đắc dĩ. Thật ra bà ngoại vẫn để ý đến huynh lắm, nhưng bà giận việc lần trước Tam cữu cữu cưới bình thế mà huynh lại mang Tam mợ và Uyển Nhi rời khỏi nhà họ Thân tới trấn Cổ Thuỷ. Bà cảm thấy huynh không tôn trọng bà, trong lòng chỉ có tam mợ. Thế nên bà mới giận quá phân ba mẹ con huynh ra ngoài.” “Nguyệt Nhi, việc này để ta nói, muội không cần...” Thân Diệc Phàm nghe đến đó thì muốn cắt lời Tô Sở Nguyệt.
“Biểu ca, trước tiên huynh đừng kích động, nghe muội nói xong hết đã. Sở dĩ bà ngoại làm như vậy vì người quá quan tâm đến huynh. Biểu ca, huynh ngẫm lại đi, huynh là tôn tử duy nhất của nhà họ Thân nhiều năm như thế, bà ngoại vẫn luôn đặt niềm hy vọng rất lớn vào huynh, làm gì có chuyện bà không yêu huynh chứ, càng không thể thích Nhị thiếu gia mới sinh hơn huynh. Thế nên việc lần này, giữa hai bà cháu huynh có chút hiểu lầm. Lần này muội tới muốn giãi bày những suy nghĩ của bà cho biểu ca hay. Bà ngoại nói... bà ngoại nói...”
“Bà ấy nói gì?” Thân Diệc Phàm hỏi.
“Nguyệt Nhi không biết có nên nói những lời này ra không nữa.” Tô Sở Nguyệt hơi chút do dự.
Đã nói tới đây rồi, Thân Diệc Phàm cũng không thể ngăn Tô Sở Nguyệt nói tiếp nữa. Không thể không nói, trên lĩnh vực tính kế những việc nhỏ nhặt thì Tô Sở Nguyệt vô cùng xuất sắc.
Quả nhiên, Thân Diệc Phàm nghe vậy lập tức kêu Tô Sở Nguyệt nói tiếp.
“Nói đi!” Thân Diệc Phàm nói.
“Vậy Nguyệt Nhi... Nguyệt Nhi nói. Bà ngoại nói, chỉ cần biểu ca chịu quay lại nhà họ Thân, bà sẽ coi những chuyện trước đây như chưa từng xảy ra. Nhưng... nhưng bà ngoại còn một điều kiện, bà mong biểu ca quay về nhà họ Thân một mình. Còn Tam mợ và Uyển Nhi thì bà muốn huynh để họ ở lại trấn Cổ Thuỷ. Bà ngoại nói, chỉ cần như vậy, huynh vẫn là Đại thiếu gia của nhà họ Thân như trước, tất cả của nhà họ Thân vẫn thuộc về huynh...“.
Tô Sở Nguyệt còn chưa nói xong, Thân Diệc Phàm đã kích động đứng dậy, không chút do dự từ chối: “Không bao giờ có chuyện đó!”
“Biểu ca, huynh đừng vội kích động. Huynh nghe Nguyệt Nhi nói đã, bà ngoại chịu nhượng bộ tới mức này là do Nguyệt Nhi nói tốt rất nhiều lần về huynh trước mặt bà. Hơn nữa, Nguyệt Nhi và mẫu thân còn nhiều lần cầu xin mới được như vậy. Nên Nguyệt Nhi mong huynh suy xét cẩn trọng.”
“Không ngại nói thật với biểu ca, tình huống hiện giờ trong Thân phủ rất bất lợi với ba mẹ con huynh. Tam cữu cữu vô cùng yêu thương chiều chuộng vì bình thề Mã thị kia. Mã thị kia cũng biết cách làm người ta thích. Mấy tháng vừa qua, rất nhiều người hầu trong phủ bị biểu hiện của bà ta thu phục, ngay cả bà ngoại cũng thích bà ta. Còn con trai bà ta, giờ là Nhị thiếu gia Thân phủ, cũng là tôn tử nhỏ nhất của Thần phủ, nó được bà ngoại yêu thương nhiều lắm. Vì vậy, biểu ca, nếu bây giờ huynh không quay về, những gì huynh có ở nhà họ Thân, những gì huynh nỗ lực bao năm qua ở nhà họ Thân đều sẽ mất hết.”
Thấy Thân Diệc Phàm từ chối, Tô Sở Nguyệt vội tuôn một tràng dài mang ý khuyên bảo. “Nguyệt Nhi, đầu tiên ta xin cảm ơn ý tốt của muội và dì. Nhưng việc này ta không thể chấp nhận được. Nguyệt Nhi, muội phải hiểu không chỉ có bà và cha là người thân của ta, mẹ ta cũng vậy. Nếu ta để mẹ và Uyển Nhi ở lại trấn Cổ Thuỷ, chính mình lại quay về kế thừa gia nghiệp, muội ngẫm lại xem những người xung quanh sẽ nghĩ thế nào về mẹ ta. Chắc chắn họ sẽ cảm thấy mẹ ta bị chính con trai ruồng bỏ. Ta ngàn vạn lần không thể rời khỏi bà khi mà cha đã phản bội. Vì vậy, ta sẽ không bao giờ đồng ý việc này.” Thân Diệc Phàm nghe vậy, chỉ im lặng một lúc rồi từ chối thêm lần nữa.
“Biểu ca, bộ dạng này của huynh làm Nguyệt Nhi cảm thấy tiếc lắm. Mấy năm gần đây, gia nghiệp nhà họ Thân dưới sự quản lý sáng suốt của huynh dù không mở rộng gấp đôi cũng phải gấp rưỡi. Bây giờ huynh không quay lại nhà họ Thân tức là huynh muốn chắp tay dâng hết nỗ lực bao năm cho người khác, huynh hiểu không?”
“Hơn nữa, để Tam mợ và Uyển Nhi ở lại trấn Cổ Thuỷ cũng chỉ là kế tạm thời thôi. Đợi đến một ngày, bà ngoại hết giận, biểu ca lại nhắc tới việc đón Tam mợ và Uyển Nhi cũng có được mà. Không phải biểu ca cũng nói rồi sao, Tam mợ và Uyển Nhi ở lại đây còn vui vẻ thoải mái hơn ở Thân phủ nhiều. Thế nên huynh muội để họ ở lại biệt viện này không những khiến họ vui vẻ, còn không phải gặp bà ngoại, không phát sinh mâu thuẫn. Nói không chừng một lúc nào đó, bà không giận Tam mợ nữa đấy. Nhưng nếu biểu ca không quay về Thân phủ, vậy huynh sẽ ném hết nỗ lực bao năm và những gì huynh nên nhận được ở nhà họ Thân.”
Một đoạn dài dằng dặc của Tô Sở Nguyệt không thể nói là không khuyên bảo tận tình.
Nghe những lời Tô Sở Nguyệt nói xong, Thân Diệc Phàm cũng ngồi yên tĩnh, qua một lúc tự hỏi, đấu tranh trong lòng, Thân Diệc Phàm lại từ chối thêm lần nữa.
“Nguyệt Nhi, những gì muội nói cũng chỉ là có khả khả năng, cũng có khi là chưa bao giờ bà tha thứ cho mẹ. Quan trọng hơn là ta không nghĩ mẹ ta đã làm sai điều gì. Nếu bây giờ vì nhà họ Thân mà ta vứt bỏ họ, sau này dù có đón họ về Thân phủ, nhưng những tổn thương họ phải chịu đầu có mất đi. Huống chi, mấy năm tới đây Uyển Nhi phải tìm nhà chồng rồi, nếu ta bỏ rơi bọn họ, việc hôn sự của Uyển Nhi chắc chắn sẽ rất khó khăn. Vì thế Nguyệt Nhi à, muội đừng nói gì nữa.” Thân Diệc Phàm nói.
“Biểu ca, huynh không suy nghĩ thêm chút nữa sao? Dù sao... dù sao đây cũng là cơ hội duy nhất trước mắt.” Tới lúc này, Tô Sở Nguyệt vẫn chưa muốn từ bỏ ý định.
“Nguyệt Nhi, ta tin mình đã thể hiện rõ ý mình, mong muội đừng nói lại việc này nữa.”
“Nhưng... nhưng nếu Tam mợ và Uyển Nhi biết chuyện này, hai người họ chắc chắn sẽ thông cảm cho huynh.”
“Nguyệt Nhi, nói thật với muội, với những gì ta đang có, không cần cơ nghiệp của nhà họ Thân dệt hoa trên gấm. Giờ ta có năng lực, tin rằng trong tương lai không xa ta có thể xây nên cơ đồ không kém nhà họ Thân bây giờ. Thế nên ta không cần phải kế thừa đồ của nhà họ Thân hiện tại.”
Nói đến đây, Thân Diệc Phàm nghĩ tới lược đồ kế hoạch sự nghiệp tương lai, hắn thấy thật kích động, nói tiếp: “Nguyệt Nhi, muội biết không, giờ ta có chuỗi cửa hàng quà tặng Như Ý. Số bạc mỗi năm nó kiếm được phải bằng một phần ba lượng gia nghiệp hiện giờ Thân gia đang sở hữu. Càng đừng nhắc đến tửu lâu sắp tới ta định mở. Tất cả những gì thuộc về nhà họ Thân đã không còn quan trọng đối với ta nữa. Nếu vứt bỏ hết mà đổi được hạnh phúc cho mẹ ta và Uyển Nhi, chắc chắn ta sẽ vứt sạch.”
Thấy khi Thần Diệc Phàm nói về kế hoạch sự nghiệp và những tính toán của bản thân thì ánh mắt lóe lên sự tự tin sáng rọi. Tô Sở Nguyệt cảm thấy lúc này toàn thân Thân Diệc Phàm toát lên mị lực khôn cùng, nàng ta nhìn theo đến ngẩn ngơ.
Nói tới đây, Tô Sở Nguyệt biết nàng có nói thêm gì cũng không thể thay đổi quyết định của Thận Diệc Phàm. Vì thế, Tô Sở Nguyệt vô cùng thông minh không khuyên Thân Diệc Phàm nữa.
“Được, nếu biểu ca đã nói như vậy, Nguyệt Nhi sẽ ủng hộ biểu ca.”
Tô Sở Nguyệt ngừng lại, sau đó nhìn Thân Diệc Phàm đầy chân thành thắm thiết: “Biểu ca, Nguyệt Nhi nói cho huynh biết, bất kể huynh có ra quyết định như thế nào, Nguyệt Nhi vẫn trước sau như một đứng về phía huynh. Nguyệt Nhi xin huynh đừng như lần này, vì Nguyệt Nhi rời đi mà nghi ngờ xa cách. Biểu ca, huynh biết không, hôm nay ở chỗ Tam mỹ, huynh lạnh lùng với Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi đau, đau lòng lắm.” Nước mắt Tô Sở Nguyệt bắt đầu rơi.
“Nguyệt Nhi...” nhìn mỹ nhân thâm tình bày tỏ cõi lòng, còn yếu mềm động lòng người như thế. Từng câu từng chữ của nàng đều suy nghĩ cho mình, dù Thân Diệc Phàm có không thích Tô Sở Nguyệt cũng phải mềm lòng vài phân, có chút xúc động.
Tô Sở Nguyệt vẫn luôn là một người thông minh, thấy Thân Diệc Phàm lộ ra vẻ mặt áy náy, nàng ta biết mục đích của mình đã đạt được. Tô Sở Nguyệt thấy tình hình tốt lên lập tức rút đau buồn về ngay. Nàng ta nín khóc mỉm cười, ngăn lời xin lỗi Thân Diệc Phàm định nói.
“Biểu ca, huynh không cần phải nói gì cả, Nguyệt Nhi đều hiểu. Nguyệt Nhi hiểu huynh, huynh không cần phải xin lỗi. Nguyệt Nhi biết huynh đau lòng khi bị gia tộc vứt bỏ, lại thấy Nguyệt Nhi bỏ huynh ngay lúc này nên hiểu lầm đôi chút, Nguyệt Nhi hiểu mà. Thế nên, biểu ca, huynh không cần nói nhiều.” Tô Sở Nguyệt nói.
Quả nhiên, Thân Diệc Phàm nghe xong, lòng thương tiếc và sự áy náy lại sâu thêm mấy phần. Ánh mắt nhìn Tô Sở Nguyệt cũng thêm vài phần tình ý.
“Nguyệt Nhi, muội hiểu ta như vậy, lại suy nghĩ cho ta. Nói thật, ta rất cảm động.” Thân Diệc Phàm nói.