“Đứa nhỏ này, càng ngày càng nghịch ngợm!”
Quả nhiên Thân Tam phu nhân thấy con gái làm nũng như vậy, đôi lông mày nhíu lại cũng thả lỏng. Mặc dù nói thế nhưng trong giọng nói không hề có ý trách cứ, nhìn thấy hộp điểm tâm trên tay Thần Uyển Nhi, biết là mang về từ nhà Tử La, lại nhớ đến món điểm tâm hôm trước ăn được, Thân Tam phu nhân liền hỏi: “Đây là cái gì? Đồ ăn của nhà A La hả?”
“Hì hì, đúng ạ.” Thân Uyển Nhi nói xong mở hộp điểm2tâm ra, cẩn thận như hiện vật quý đưa cho Thân Tam phu nhân: “Mẹ xem đây là cái gì?” Vừa mở hộp ra, Thân Tam phu nhân liền ngửi thấy mùi thơm ngọt quen thuộc, khiến tâm tình không vui vẻ vì vị khách không mời mà đến cũng tan biến theo. Mặc dù Thân Tam phu nhân đã đoán được bên trong hộp là gì, nhưng bà vẫn không nhịn được đứng dậy mở nắp hộp ra. Quả nhiên bên trong xếp đầy bánh gạo nếp. Hộp bánh còn nhiều hơn hôm trước nữa, khoảng mấy8chục cái. Nhìn từng chiếc bánh trắng mịn như tuyết, Thân Tam phu nhân cũng thèm. Thân Diệc Phàm thấy mẹ và em gái vì hộp bánh gạo nếp nho nhỏ mà vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui mừng, đồng thời cũng cảm kích món bánh của Tử La. Phải nói, mẹ hắn từ khi cha gây sự muốn cưới bình thể tới nay vẫn luôn buồn phiền, mãi tới khi bọn họ chuyển đến Cổ Thủy trấn, không có Thân gia phiền nhiễu, tâm trạng của mẹ mới tốt hơn một chút. Nhưng Thân gia6đuổi ba mẹ con hắn ra khỏi nhà, mẹ hắn lại bắt đầu tự trách, nói là vì bà nên hắn mới bị đuổi.
Hắn và Uyển Nhi an ủi hồi lâu, mẹ hắn mới nghĩ thoáng một chút.
Mà bây giờ mẹ thấy khó chịu vì có khách tới, nghĩ tới đây, Thân Diệc Phàm liền có cảm giác khó chịu với vị khách kia.
“Mẹ, mẹ nếm thử trước đi, hương vị còn ngon hơn lần trước nữa đấy.” Thân Diệc Phàm thấy vậy nói. “Được, các con cũng ăn đi.” Thân Tam phu nhân cười nói. Mặc dù3Thân Diệc Phàm, Thân Uyển Nhi đều đã ăn ở nhà Tử La rồi, nhưng thấy Thân Tam phu nhân hiếm khi vui vẻ như vậy cũng không từ chối, quyết định ở lại ăn cùng bà.
Nha hoàn Hồng Lăng theo hầu Thân Tam phu nhân nhanh ý cầm ba bộ bát đũa tới. Thế là ba mẹ con vui vẻ cùng nhau ăn bánh gạo nếp.
Nhưng bầu không khí vui vẻ lại có người đến phá hoại, lúc này có một tiểu nha hoàn bước vào bẩm báo: “Phu nhân, Tô gia biểu tiểu thư ở ngoài5cầu kiến.”
Thân Tam phu nhân nghe vậy hơi nhướng mày, bỏ đũa xuống. “Chuyện này là sao vậy mẹ, không phải tỷ ấy đã về nhà rồi ư, sao giờ lại quay lại?” Thực ra Thân Uyển Nhi muốn nói thẳng là Nguyệt Nhi biểu tỷ kia không phải coi thường bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà họ Thân nên mới không chịu được nữa đi về nhà, bây giờ sao lại quay lại nữa rồi, lần này đến chỉ sợ không có ý tốt gì.
“Mẹ cũng không rõ Nguyệt Nhi sao lại tới, chiều nay ta nghe hạ nhân báo nó đến cũng giật mình. Nó vào thỉnh an mẹ, mẹ thấy nó đi đường mệt mỏi, bảo đi mời đại phu nó nói không cần, nên mẹ bảo nó về nghỉ ngơi trước, cũng chưa hỏi gì. Thế nên mẹ mới cho người nói các con đến chỗ mẹ trước.”
Thân Tam phu nhân nói xong liền quay sang nha hoàn đi vào báo tin: “Bảo biểu tiểu thư vào đi.”
Một lát sau Tô Sở Nguyệt dẫn theo đại nha hoàn Ngọc Chi thướt tha đi vào. “Nguyệt Nhi thỉnh an Tam mợ, chào biểu ca, Uyển Nhi.” Tô Sở Nguyệt hành lễ với Thân Tam phu nhân, sau đó quay sang chào huynh muội Thân Diệc Phàm. “Đều là người trong nhà, Nguyệt Nhi liền không cần đa lễ. Nguyệt Nhi cháu đã đỡ hơn chưa?” Thân Tam phu nhân mặc hỏi han quan tâm, nhưng giọng nói vô cùng xa cách.
“Cảm ơn Tam mợ quan tâm, Nguyệt Nhi chỉ bị say xe nhẹ thôi, nghỉ một lát đã đỡ hơn rồi.” Tô Sở Nguyệt trả lời.
“Vậy thì tốt!” Thân Tam phu nhân nói.
“Tam mợ, biểu ca, Uyển Nhi, mọi người đang ăn điểm tâm gì vậy ạ, hình như đây là món mới.” Tô Sở Nguyệt khách khí chào hỏi xong, thấy mọi người có vẻ không muốn nói gì nhiều, không khí trong phòng hơi lúng tùng, liền giả bộ nhìn thấy bánh gạo nếp trên bàn, hỏi.
Thực ra Tổ Sở Nguyệt đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của ba mẹ con Thân Diệc Phàm, thấy bọn họ ăn điểm tâm rất vui vẻ, đặc biệt là Thân Uyên Nhi đang khen ngợi món ăn. Nhưng khi nha hoàn đi vào bẩm báo nàng ta tới, mặc dù nàng ta không nghe rõ bên trong nói gì, nhưng tiếng cười nói liền im hẳn.
Tô Sở Nguyệt ở biệt viện nhà họ Thân này gần một năm, cũng thu mua được mấy nha hoàn và gã sai vặt, thế nên chiều nay bọn họ đã kể lại những chuyện xảy ra cho nàng ta nghe. Mặc dù chỉ thu mua được mấy người hầu, nhưng nàng ta không khó hỏi thăm được Thân Diệc Phàm đều nhận điểm tâm mà nhà Tử La đưa tới, hơn nữa nàng ta cũng biết hai ngày trước nhà Tử La tặng món điểm tâm mới, ba mẹ con Thân Diệc Phàm đều thích ăn.
Hơn nữa nàng ta nghe Thân Tam phu nhân nói huynh muội Thận Diệc Phàm hôm nay đến nhà Tử La, thế nên không cần hỏi Tô Sở Nguyệt cũng đoán được món điểm tâm ba mẹ con họ khen không dứt miệng là đến từ nhà Tử La. Tô Sở Nguyệt vẫn luôn ghét tỷ muội Tử La, nghe thể lòng đố kỵ càng tăng thêm vài phần.
Mỗi ngày nàng ta đều ân cần nịnh nọt ba mẹ con Thân Diệc Phàm mà vì sao bọn họ còn không nhiệt tình với nàng ta bằng một đám nhà quê chân đất?
“À, đây là món bánh A La muội muội mới làm ra. Nguyệt Nhi biểu tỷ có muốn ăn thử không?” Theo lễ phép, Thân Uyển Nhi cũng mời Tô Sở Nguyệt ăn. “Không được rồi, ban nãy ở trong phòng tỷ có ăn mấy miếng bánh hạch đào, bây giờ không ăn thêm được nữa.” Tô Sở Nguyệt cười nói.
“Vậy à, thể bọn muội giữ làm để ăn khuya đây.” Mặc dù Tô Sở Nguyệt che giấu rất tốt, nhưng Thân Uyển Nhi vẫn nhận ra ánh mắt coi thường của nàng ta, giọng nói cũng mang theo một chút lạnh lùng. “Thứ cho Nguyệt Nhi nói thẳng, món bánh này hẳn là làm từ gạo nếp, ăn nhiều rất dễ ngán, thế nên cháu cảm thấy Tam mợ, biểu ca, Uyển Nhi vẫn nên ăn ít thì tốt hơn.” Thân Diệc Phàm nghe vậy cũng thấy khó chịu, nói sang chuyện khác: “Nguyệt Nhi, muội đến chỗ chúng ta, dượng, dì có biết không?”
Tô Sở Nguyệt nhanh nhạy nhận ra thái độ của Thân Diệc Phàm đối với nàng trở nên xa lạ hơn trước, thầm nghĩ có lẽ là do nàng rời đi vội vã như thể khiến hắn thất vọng. Thế là trong lòng Tô Sở Nguyệt không khỏi thầm mắng cha mẹ, nếu không phải bọn họ chưa nghe rõ đầu đuôi đã lỗ mãng sai người tới đón nàng đi, thì làm sao mất hình tượng với Thận Diệc Phàm được chứ.
Nhưng chuyện này dù sao cũng đã xảy ra, Tô Sở Nguyệt cũng đã nghĩ được cách gỡ lại.
Tô Sở Nguyệt tính toán trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười dịu dàng, cân nhắc một lát liền nói: “Biểu ca, huynh đừng nên hiểu lầm cha mẹ Nguyệt Nhi. Bọn họ vừa nghe đến chuyện này liền vội vã muốn biết đến cùng có chuyện gì xảy ra, thế nên mới sai người gọi Nguyệt Nhi về để hỏi chuyện thôi. Dù sao đây là chuyện lớn, nghe người khác nói cũng không rõ ràng.”
“Muội về nhà nói rõ với cha mẹ, cha mẹ cũng không tán thành với cách làm của bà ngoại. Thế là mẹ muội tự
mình đi khuyên bà ngoại, nghĩ cách để bà thay đổi quyết định, để mọi người quay về Thân gia. Thế nên Nguyệt Nhi mới đi khỏi mấy ngày...”
Tô Sở Nguyệt nói đến sau này, giọng nói cũng nghẹn ngào oan ức, nụ cười trên mặt cũng tắt đi, đôi mắt ngấn nước, trông vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Lời nói của Tô Sở Nguyệt vô cùng hợp tình hợp lý, không có một kẽ hở, hơn nữa Tô Sở Nguyệt nghẹn ngào nói vậy, mẹ con Thân Diệc Phàm cũng hơi xúc động, không còn bài xích Tô Sở Nguyệt như trước nữa.
Đại nha hoàn Ngọc Chi đứng sau Tô Sở Nguyệt cũng là người nhanh nhẹn, nếu không đã không thể làm nha hoàn thân cận bên người Tô Sở Nguyệt. Ngọc Chi thấy vẻ mặt của ba người Thân Diệc Phàm dịu đi phần nào, liền vội vàng giải thích thay cho Tô Sở Nguyệt: “Đúng vậy ạ, tiểu thư của nô tỳ mấy ngày nay ở Thân gia đều không quản nắng mưa đến chỗ lão phu nhân thỉnh an, nói tốt cho thiếu gia nữa ạ. Bây giờ thái độ của lão phu nhân cũng dịu đi rồi, tiểu thư mới vội vàng đến đây báo tin cho Tam phu nhân...”
Ngọc Chi còn chưa nói hết, Tô Sở Nguyệt liền quát: “Ngọc Chi, ai bảo muội nói những lời này!”
“Tiểu thư!” Ngọc Chi nghe vậy mặc dù miễn cưỡng nhưng cuối cùng vẫn im lặng lùi về sau.
“Nguyệt Nhi, chuyện này không đơn giản như muội nghĩ đâu, không phải một hai lời là có thể thay đổi suy nghĩ của bà nội. Thế nên muội không cần bận tâm nữa.” Thận Diệc Phàm nói.
Thân Diệc Phàm nghĩ, có lẽ bọn họ đã hiểu lầm Tô Sở Nguyệt.
Mà Thân Tam phu nhân không lạc quan như Thận Diệc Phàm. Ban đầu bà cũng tin tưởng Tô Sở Nguyệt một chút, nhưng lại thấy Tô Sở Nguyệt cùng Ngọc Chi kẻ tung người hứng, trong lòng bà lại có nghi ngờ. Bà là nữ nhân, càng hiểu tâm tư của nữ nhân hơn Thân Diệc Phàm.
Thân Tam phu nhân không nói gì, nhưng đôi mày khẽ nhíu lại.
“Biểu ca, bà ngoại chỉ giận huynh không nghe lời bà thôi, thực ra trong lòng bà vẫn luôn quan tâm huynh
mà...” Tô Sở Nguyệt nghe Thân Diệc Phàm nói vậy, biết Thân Diệc Phàm đã tin lời giải thích của mình, trong lòng không khỏi vui vẻ, cũng không chú ý tới biểu tình của Thân Tam phu nhân, liền nói.
Thân Diệc Phàm không tin lời nói của Tô Sở Nguyệt. Hắn thực sự không tin bà nội quan tâm mình, nếu không lúc đó đã không đuổi hắn ra khỏi thân gia. Thế là Thân Diệc Phàm liền cắt ngang lời nói của Tô Sở Nguyệt.