Điền Viên Cẩm Tú

Chương 209: Lại lập gia nghiệp

“Đại ca, bây giờ huynh là vị hôn phu lý tưởng của không ít cô nương, cũng là con rể tốt trong lòng các đại nương đại thẩm đấy.” Lúc huynh muội các nàng ăn trưa, Tử Hiên nói trêu.
“Ăn còn không ngăn được miệng đệ!” Tử Thụ gắp cho Tử Hiên một gắp cà rốt.


“Đại ca, đệ sai2rồi!” Tử Hiên thấy Tử Thụ còn muốn gắp vào bát mình món cà rốt cậu ghét nhất, liền vội bưng bát lên tránh. “Ha ha, Đại ca à, hai ngày nay có nhiều cô nương đến cửa hàng chúng ta như vậy, huynh có vừa ý ai không?” Tử La cũng trêu chọc.


“Không có, ăn cơm!” Tử Thụ8không nỡ phạt Tử La.


“Thật sự không có sao? Đại ca không định tìm Đại tẩu cho bọn muội à?” Tử La tiếp tục nói. Tử Thụ đau đầu nhìn tiểu nha đầu được chiều quá đâm hư: “A La ăn cơm đi, vấn đề này không phải đã nói rồi sao. Ta cùng Tử Hiên đều lấy việc6học làm trọng, mấy năm nữa mới nghĩ đến chuyện thành thân.”


“Chúng ta có cần phải thả tiếng gió ra ngoài, nói Tử Thụ, Tử Hiên mấy năm nữa mới tính đến chuyện hôn nhân không, dù sao những người đó cứ tới cửa hàng cũng không phải tốt.” Tử Vi suy nghĩ một chút nói. “Sợ gì chứ,3đó là mị lực của Đại ca chúng ta, dù sao họ cũng là khách mà, có họ thì cửa hàng chúng ta làm ăn cũng tốt hơn.” Tử Đào nói.


“Đại tỷ nói đúng, những người này cứ đến vậy cũng phiền, nếu lỡ có tin đồn gì không hay thì sẽ ảnh hưởng tới Đại ca. Chị bằng5chúng ta cứ lén đưa tin ra ngoài, đừng cho họ nghĩ lung tung, đỡ bị phiền phức.” Tử La cũng nghiêm túc suy nghĩ.


“Được, vậy mai đệ sẽ bảo mấy người Cảnh Nhất để lộ ra tin này.” Tử Hiên nói. Quả nhiên mấy hôm sau những đại nương, đại thẩm, cô nương cuối cùng cũng ít đến hơn, mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến quán ăn của Tử La bọn họ.


Tử La các nàng trừ mấy ngày khai trương thu được hơn chín lượng bạc, thì mỗi ngày sau đó mặc dù khách không đồng bằng, nhưng mỗi ngày cũng thu được sáu, bảy lượng. Huynh muội các nàng rất hài lòng với kết quả này. Thử tính mà xem, mỗi ngày thu vào khoảng sáu, bảy lượng, trừ tiền vốn ra còn lại được chừng bốn lượng, một tháng là hơn một trăm lượng. Như thế chưa tới năm tháng là bọn họ có thể lấy lại tiền mua cửa hàng và tòa nhà rồi.


Chuyện buôn bán của La các nàng còn tốt hơn cả dự tính nữa, Dung Phong thấy nhân viên trong cửa hàng các nàng còn chưa đủ, liền đưa tới cho bọn họ một người kế toán, hai người giúp việc, còn đưa cả giấy bán thân cho bọn họ nữa. Nói cách khác, ba người này Dung Phong hoàn toàn giao cho bọn họ, sau này chính là gia nô của bọn họ. Có ba người này, Tử La các nàng mới hết bận rộn.


Tử La các nàng vô cùng cảm kích Dung Phong, người làm thì dễ tìm, nhưng kế toán thì không dễ như vậy. Mà Dung Phong không nói hai lời đưa giấy bản thân của ba người này cho các nàng, có thể thấy Dung Phong quan tâm các nàng nhiều thế nào.


Huynh muội Tử La hỏi han kiểm tra ba người này một lượt, lại chỉ bảo mấy ngày, thấy bọn họ đã có thể bắt đầu làm việc, đám Tử La liền không cần cả ngày làm việc ở cửa hàng nữa, mà lâu lâu ra cửa hàng xem xét, đến tối tính toán sổ sách là được.


Ban ngày có thời gian rảnh, Tử La các nàng bắt đầu dạo phố mua hàng tết, lại mua thêm đồ cưới cho Tử Vi. Tỷ muội Tử La dạo phố không biết trời biết đất gì nữa, còn Tử Thụ, Tử Hiện thi thoảng mới đi cùng các nàng, nhưng đa phần là ở nhà ôn tập. Ngày hai mươi tháng Chạp, huynh muội Tử La xuất phát về Cổ Thủy trấn. Huynh muội Tử La lần này ở thị trấn lâu, Đông chí cũng chỉ về một ngày, hôm sau liền dẫn theo Cao Đại Sơn tới thị trấn chuẩn bị cửa hàng.


Bây giờ về là hai mươi tháng Chạp, Tiểu Lục lúc trước xin thư viện nghỉ 5 ngày đi thị trấn, sau đó thấy quay về thư viện cũng nghỉ, liền tiếp tục ở lại thị trấn.


Bây giờ huynh muội Tử La về, Thiết Trụ cùng Xuyên Tử liền đến nhà đưa cho Tiểu Lục không ít bài tập mà phu tử giao cho, nói trong cuộc thi của thư viện tiểu Lục đứng thứ nhất, phu tử rất kỳ vọng vào cậu, thế nên giao bài tập nhiều hơn.


Tiểu Lục ai oán, biết vậy cậu đã không thi tốt như thế. Cậu quyết định sau này làm bài thi phải cố gắng làm dở một tí. Tử La cũng không biết ý nghĩ ranh ma của Tiểu Lục lúc này.


“Tử Vi tỷ, Tử Đào, năm nay chúng ta có bán câu đối vòng hoa nữa không?” Thiết Trụ hỏi. Mấy năm trước Tử La các nàng cùng Cao Đại Sơn, Thiết Trụ bán câu đối và dầu đậu phộng. Năm ngoái mặc dù cũng có nhiều người bán giống các nàng, nhưng bọn họ cũng bán được không ít. Hơn nữa Tử La các nàng còn bán thêm trầm hoa cài đầu, mặc dù tiền lời không nhiều nhưng dù sao vẫn kiếm được tiền. Năm ngoái Cao Đại Sơn tới cửa hàng Tử La các nàng làm việc nên không tham gia bán, thành ra năm ngoái chỉ có ba tỷ muội Tử La cùng Tiểu Lục và Thiết Trụ, Xuyên Tử đi bán, lợi nhuận cũng chia theo đầu người.


Mấy tỷ muội Tử La thì bình thường, dù sao tiền bọn họ kiếm được còn nhiều hơn vậy, nhưng Thiết Trụ cùng Xuyên Tử thì không, đây là lần đầu tiên bọn họ kiếm được nhiều bạc như vậy, vui muốn điên luôn. Thế nên lần này nghe tin Tử La các nàng về, bọn họ liền đến hỏi.


“Bán chứ, tại sao không bán, lần này chúng ta đã mua trầm hoa về rồi, còn đang ở trên xe ngựa, lát nữa bê vào kho.” Tử Đào nói.
Thiết Trụ cùng Xuyên Tử vừa nghe liền hưng phấn đi tới chuồng ngựa, nói bê trầm hoa cứ giao cho bọn họ đi.


Không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào, hôm sau Tử La các nàng liền lên trần bày sạp bán câu đối, vòng hoa.
Lần này Tử Vi ở nhà thêu đồ cưới, nên không gia nhập đại quân bán hàng.


Mà năm nay Tử Thụ, Tử Hiên, cả Thiết Đản đều không giúp đám Tử La viết câu đối. Thứ nhất là vì Thiết Trụ cùng Xuyên Tử đều có thể viết câu đối được, mà Tử La cũng có thể viết tốt. Thứ hai là vì Tử Thụ cùng Thiết Đản cũng có chuyện cần làm, Thiết Đản sang năm báo danh thi Hương, nên giờ cần thời gian học tập, mà Tử Thụ cùng Tử Hiên phải hoàn thành bài tập phu tử giao cho, còn phải xem sổ sách năm nay của các điền trang, cửa hàng. Quan trọng hơn là trước đây các nàng có nhờ Nha Quái trên trần để ý xem có tòa nhà, cửa hàng, điền trang nào thích hợp không, hai ngày trước Nha Quái có nhắn cho các nàng là đã tìm được bảo huynh muội các nàng đi tìm hắn.


Thế nên hôm nay Tử Thụ, Tử Hiên cũng cùng mấy người Tử La lên trấn bán bán câu đối, vòng hoa.


Lên trấn, đám Tử Thụ, Tử Hiên dọn sạp hàng ra, sau đó đi tìm Nha Quái. Mà bốn người Tử La, Tiểu Lục cùng Thiết Trụ, Xuyên Tử ở lại bán hàng. Chiều tối các nàng về tới nhà, mới tới cửa Tử Vi cùng Tử Đào liền hỏi bọn họ buôn bán sao rồi. “Câu đối và trâm hoa đều bán hết, có bọn muội ở đây, cần gì phải lo lắng chứ.” Tử La nói. “Vậy nhà cửa và điền trang bên kia hỏi đến đâu rồi?” Tử Đào hỏi. “Chúng ta vào nhà trước rồi nói.” Tử Thụ thấy Tử Đào cùng Tử Vi sốt rột hỏi, không khỏi thấy buồn cười.


“Ừ!” Tử Đào bỗng nhiên tỉnh ngộ. Vào phòng khách, Tử Vi cùng Tử Đào mang trà và điểm tâm cho Tử La các nàng, sau đó tiếp tục hỏi. “Nha Quái tìm được hai gian cửa hàng, còn tòa nhà trên trấn thì chưa thấy có người bán, điền trang cũng tìm được hai nơi.”


“Hai gian cửa hàng kia hôm nay ta và Tử Hiên đến xem, một gian cửa hàng cách cửa hàng chúng ta một con phố, trước đây là tiệm tạp hóa. À đúng rồi, chính là tiệm tạp hóa Trầm Ký, trước đây chúng ta từng đến đó mua đồ. Cửa hàng khá lớn, chừng hơn hai trăm thước vuông, phía sau còn có một nhà kho lớn, cũng hơn một trăm thước vuông. Bọn họ ra giá 118 lượng bạc.” Tử Thụ nói.


“Còn gian cửa hàng khác thì sao?” Tử Đào hỏi.


“Một gian khác thì ở gần chỗ Lưu bá bá cùng Chu bá bá, cách Lưu Hương Lầu chừng một khắc đi đường, cửa hàng nhỏ hơn một chút, nhưng cũng chừng tám mươi thước vuông, phía sau còn có một gian nhà bếp, ba gian phòng, trước đây là tiệm cơm, chính là tiệm cơm nhà họ Phạm. Bọn họ chào giá chín mươi lăm lượng bạc.” Tử Thụ đáp.


“Trời, đắt như vậy sao? Muội nhớ tiệm cơm nhà họ làm ăn cũng không tốt, cửa hàng cũng nhỏ, sao lại đắt như vậy chứ?” Tử Đào kinh ngạc nói. “Ừ, chủ tiệm cơm này muốn bán cửa hàng về trong thôn mua ruộng đất nên bán giá cao, nghe Hạ Nha Quái nói bọn họ đã treo biển bán nhiều ngày nhưng giá cả vẫn chưa thương lượng được. Mọi người thấy hai cửa hàng này thế nào?” Tử Thụ nói xong trưng cầu ý kiến mọi người.


“Gian thứ nhất vị trí tốt, gần cửa hàng của chúng ta, nếu mua thì cũng tiện bề quản lý, giá tiền mặc dù cao hơn nhưng cũng không đắt hơn cửa hàng lúc trước chúng ta mua, ta cảm thấy cũng được. Còn gian thứ hai thì ta nghĩ không nên mua.” Tử Vi nói.


“Chúng ta có thể thương lượng giá với bọn họ, dù sao cơ hội mua được cửa hàng ở trên trấn cũng không nhiều, muội nghĩ chúng ta nên mua lại hai gian cửa hàng, cũng chẳng biết khi nào lại có người bán nữa.” Tử Đào nói.
“A La cùng Tử Hiên, Tiểu Lục thấy thế nào?” Tử Thụ tiếp tục hỏi.