Điền Viên Cẩm Tú

Chương 208: Nổi tiếng

Dân chúng xung quanh thấy Lương tri phủ, còn cả những phú hộ trong thị trấn đều đến tặng quà, ai


nấy đều kinh ngạc. Mà độ nổi tiếng của cửa hàng malatang cũng tăng lên không ít. Chưa tới một canh giờ từ lúc khai trương, Tử La đã nhận được hơn hai mươi phần quà, mà quà này đều đến từ những nhà giàu họ không quen biết.


Còn quà tặng của người quen của các nàng như Lưu chưởng quỹ, lão Chu, Dung Ngũ thúc thì bây giờ mới tới.


Huynh muội Tử2La đương nhiên sẽ không nghĩ mấy người Lưu chưởng quỹ không quan tâm các nàng, mà vì từ Cổ Thủy trấn đến đây phải mất hơn hai canh giờ, bọn họ bây giờ đã đến chứng tỏ phải đi từ rất sớm.


Lần này Trần thúc cùng Cao Lão Thực cũng đi cùng Lưu chưởng quỹ, lão Chu, Dung Ngũ thúc đến, còn Trần thẩm bọn họ phải ở lại trong cửa hàng trên trần nên không đến được.
Huynh muội Tử La thấy Lưu chưởng quỹ đến liền vội vàng mời bọn họ8vào tòa nhà phía sau.


Lần này Chu Viễn cũng đi theo. Cậu ta bước vào nhà liền ngó nghiêng xung quanh, hào hứng xem nhà mới của huynh muội Tử La.
“Ha ha, không tồi, không tồi, chờ tiểu gia ta có bạc cũng phải mua một tòa nhà lớn trên thị trấn như vậy, lại


mở một cửa hàng náo nhiệt giống như của các muội nữa.” Chu Viễn cảm khái nói. “Chu đại ca, nhà huynh ở thị trấn không phải đã có nhà với cửa hàng rồi sao?” Tiểu Lục hỏi. Đúng6là lão Chu không chỉ có nhà đất ở Cổ Thủy trấn, mà trong thị trấn này cũng có một tòa nhà lớn và hai cửa hàng.


“Xì, đó là của cha huynh chứ không phải của huynh, huynh muốn tự kiếm tiền mua cơ, giống huynh muội các đệ ấy, tự tay kiếm tiền mới có cảm giác thành công chứ!” Chu Viễn nói.


Tử La nghe Chu Viễn nói vậy cũng tán thưởng Chu Viễn một chút, không ngờ Chu Viễn ngày thường cà lơ phất phơ, không có chí hướng cũng có3thể nói ra những câu này.


“Chú đại ca nói hay lắm, A La ủng hộ Chu đại ca, tin tưởng Chu đại ca nhất định sẽ làm được!” Tử La khích lệ. Nàng biết Chu Viễn cần phải có người cổ vũ mới được.


“Hừ! Tiểu tử ngươi nếu có thể làm được vậy thì lão tử nằm mơ cũng mỉm cười.” Lão Chu mặc dù nói vậy, nhưng trong mắt ánh lên vui mừng. Sắp xếp cho mấy người Lưu chưởng quỹ xong, Tử La cùng Tử Vi, Tử Đào, Tiểu Lục đi5ra cửa hàng phía trước hỗ trợ. Tử Thụ, Tử Hiên bọn họ còn đang bận rộn đây. Khách khứa hôm nay đến đông quá.


Trần thúc, Cao Lão Thực thấy vậy cũng đi ra hỗ trợ, ngay cả Lưu chưởng quỹ cùng lão Chu cũng ra giúp một tay.
Tử La các nàng sao có thể để mọi người đến chúc mừng còn ra phụ giúp, vội vàng từ chối, để Tử La và Tiểu Lục ở lại nói chuyện với Lưu chưởng quỹ bọn họ.


Đến giữa trưa, cửa hàng các nàng chưa bao giờ đông khách tới như vậy. Tử Thụ cùng Lưu Hoành người thu bạc người tính tiền, hai người gầy bàn tính nhanh như chớp, khách khứa đứng xếp hàng tính tiền mê mẩn nhìn bọn họ gẩy bàn tính, chỉ một lát đã tính xong tổng số tiền của mười mấy món ăn, mà hóa đơn từ mười món trở xuống bọn họ chỉ cần tính nhẩm là xong.


Khách khứa cũng nhanh chóng biết được thân phận của bọn họ, một người chính là Đổng đại thiếu gia, chủ của cửa hàng malatang này, năm nay là Án thủ kỳ thi viện, còn người kia là cô gia tương lai của nhà họ, cũng là tú tài. Lúc này hai người đang mặc đồng phục của hàng nghiêm túc tính tiền, nhưng không ai thấy bọn họ đang hạ thấp thân phận làm người phục vụ hết.


Còn bên kia, Tử Hiên cùng Thiết Đản đang bưng đồ ăn cho khách, bận tới mức không biết trời đất gì nữa. Mọi người thấy khí chất của hai người họ không tầm thường, cũng đoán không phải là người đơn giản. Quả nhiên nghe ngóng một hồi liền biết hai người họ cũng là tú tài. Trời đất, bốn tú tài phục vụ bọn họ, tiêu chuẩn cũng quá cao rồi!


Nhìn lại, mấy người Cảnh Nhất, Cảnh Nhị mặc đồng phục đi qua đi lại trong sảnh cũng vô cùng bắt mắt.


“Ha ha, không tồi không tồi, quán ăn sạch sẽ sáng sủa, nhân viên nhiệt tình, mà ngồi ở đây cũng thấy được phòng bếp, quán ăn sạch sẽ như vậy lão phu lần đầu tiên thấy đấy.” Một thực khách cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống bắt đầu khen ngợi.


“Đúng vậy, mà quan trọng nhất là giá cả phải chăng, cửa hàng sạch sẽ, món ăn ngon, không uổng công ta chờ lâu như vậy.” Người khác cũng tiếp lời.


Những thực khách khác cũng gật gù tán thành. Mà huynh muội Tử La cũng vui vẻ bận rộn. Cuối cùng rau rửa không kịp, Tử La cùng Lưu chưởng quỹ đang định đích thân đi rửa rau. Đúng lúc này Dung Phong dẫn theo hai người làm tới cứu viện mới miễn cho Lưu chưởng quỹ không phải động tay, nếu không Tử La rất khó xử.


Huynh muội Tử La bận rộn tới tối mới tiến vị khách cuối cùng ra về, mọi người đóng cửa.


xế chiều trừ lão Chu cùng Chu Viễn ở lại thì đám người Lưu chưởng quỹ đều về hết, dù sao bọn họ đến đây tặng quà khai trương, cũng không thể rời nhà quá lâu, nhà bọn họ cũng có việc. Còn lão Chu ở lại vì cửa hàng trên thị trấn có việc cần xử lý, nên mới không về cùng mấy người Lưu chưởng quỹ.


Còn Lưu Hoành cùng Thiết Đản phải về trường học bù, vì hai người sang năm đều muốn dự kỳ thi Hương, thế nên lúc chiều đã đi về.


Huynh muội Tử La cảm kích bọn họ đến đây chúc mừng, lúc về cũng tặng cho họ nhiều thứ, đặc biệt là đồ ăn do các nàng tự nấu. Ăn tối xong, Tử La các nàng liền lấy tiền thu được hôm nay ra đối chiếu sổ sách, tính tiền lời. “Trời đất! Đây là lần đầu tiên ta thấy bán hàng mà khách khứa đông như vậy đấy, chiều nay tính tiền mà tay ta muốn rút gân luôn.” Chu Viễn nhìn chồng tiền cao ngất, hưng phấn nói.


Chiều nay Chu Viễn cũng hỗ trợ thu tiền, bây giờ cậu nhìn thấy nhiều tiền như vậy cũng không nhịn được hưng phấn nói.


“Đây tổng cộng là 9,181 đồng, chưa tính tiền thưởng mà những nhà giàu cho nữa. Tử Hiên tính sổ xong, kinh ngạc nói. Mọi người ai nấy cũng sững sờ. “Không ngờ matatang chỉ một, hai, ba văn tiền lại có thể kiếm được nhiều như thế, tiền lời một ngày còn hơn cả vận chuyển xe ngựa trên trấn của ta nữa.” Lão Chu giật mình nói. “Ha ha, Chu bá bá à đây chính là tích tiểu thành đại. Những món ăn này giá mặc dù thấp, nhưng hôm nay là ngày khai trương, khách đến ai chả mua chừng mười mấy đồng malatang nếm thử, cộng lại thành nhiều thôi, còn không ít người mua mang về nữa.” Tử La nói.


“Nói cũng đúng, Thụ ca nhi mấy huynh muội cháu đúng là lợi hại, Chu bá bá làm ăn nhiều năm vậy cũng thấy đỏ mắt nữa là.” Lão Chu nói đùa.


“Chu bá bá là người kiếm tiền lớn, bán cây hồng cũng lời được cả một ngàn hai, bản lĩnh này chúng cháu cần phải học tập.” Chuyện Lão Chu năm đó bán cây hồng lời cả một ngàn hai lượng bạc liền trở thành thần tượng trong lòng Tử Hiên.


“Ha ha, chuyện này từ mấy năm trước rồi, nếu Hiên ca nhi muốn theo, lão Chu cũng mang theo các cháu đi bán dạo, các cháu thấy thế nào?” Lão Chu nói.


“Được ạ, có cơ hội chúng cháu nhất định sẽ đi theo chu bá bá học hỏi!” Tử Hiên hưng phấn nói. “Con cũng đi!” Chu Viễn cũng nói. “Được được, có cơ hội sẽ dẫn các con đi một lần.” Lão Chu hiếm khi không mắng Chu Viễn. Cuối cùng huynh muội Tử La tính lại số tiền thu được một lần nữa, cũng may các nàng đã dự kiến trước, chuẩn bị không ít dây thừng. Bọn họ xấu một trăm văn tiền thành một chuỗi, như thế gọn gàng hơn.


Tính tiền xong, bọn họ lại tính tiền thưởng thu được, tổng cộng có hai mươi lăm lượng bạc! “Nhà giàu ở đây đúng là hào phóng, Lão Chu ta mở cửa hàng lâu như vậy cũng chưa được nhiều tiền thưởng đến thế!” Lão Chu giật mình.


“Tiền thưởng này có lẽ là dựa vào Lương tri phủ và huyện lệnh nên mới thế, cũng chỉ trong hôm nay thôi, sau này sợ là không có nhiều như vậy đâu.” Tử Thụ nói.


“Như vậy cũng không tồi, hôm nay kiếm được nhiều vậy là tốt lắm rồi.” Lão Chu nói. “Đại ca, chúng ta có nên mua thêm cửa hàng mở quán malatang nữa không?” Tử Hiên hưng phấn nói.
Lão Chu, Chu Viễn, Tử Đào thấy vậy cũng gật đầu.


“Không thể. Chúng ta mới mở một cửa hàng, giờ lại mở thêm nữa cũng chuẩn bị không kịp. Cái gì ít mới quý, nếu chúng ta mở thêm nhiều cửa hàng thì malatang đã không còn hiếm lạ nữa rồi. Người ta đều thấy những thứ càng khó mua thì càng đặc biệt, càng quý giá, chúng ta phải dựa vào điểm này để thu hút khách. Mà quan trọng nhất là nhân viên không đủ, lại sắp sửa đến Tết rồi, chuyện mở thêm cửa hàng sang năm rồi nói tiếp.” Tử Thu nói.


“Thụ ca nhi tính toán lão luyện như thế, lão Chu ta nghe xong cũng khâm phục. Thụ ca nhi sau này cháu làm ăn buôn bán nhất định sẽ không kém chuyện học hành đâu.” Lão Chu nghe xong tán thưởng.


Nói xong cũng đã muộn, huynh muội Tử La sắp xếp cho lão Chu bọn họ ở tiền viện, sau đó các nàng về hậu viện nghỉ ngơi. Mấy ngày kể tiếp, cửa hàng của huynh muội Tử La vẫn tấp nập khách. Mà không biết từ bao giờ, trong cửa hàng bắt đầu xuất hiện rất nhiều đại nương, đại thẩm, các cô nương cùng nha hoàn của các gia đình giàu có.


Các đại cương đại thẩm có cơ hội liền hỏi Tử Thụ đủ loại vấn đề, hỏi cả chuyện kén rể này nọ.
Huynh muội Tử La nghe ngóng xong mới biết, thì ra danh tiếng của Tử Thụ đã vang xa.