Điền Viên Cẩm Tú

Chương 173: Lễ đính hôn bạo tay

Trên tại là đôi hoa tai bạc được mua dạo trước.
Tử Vi đang tuổi thanh xuân như nụ hoa chớm nở, mặc gì lên cũng đẹp. Mặc dù không thể nói là đại mỹ nhân thiện tư quốc sắc gì, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú.


Bình thường Tử Vi chỉ mặc áo vải thô, giờ lại khoác lên mình một bộ đồ bằng tơ lụa hảo hạng, hơn nữa, quần áo này cũng là do Tử La thiết kế cho, khiến Tử Vi càng trở nên dịu dàng động lòng người. Có thể nói người đẹp vì lụa,2lúa tốt vì phân, Tử Vi thay đồ xong thì càng lộng lẫy hơn vài phần.


Quả nhiên, sau khi Lưu Hoành vừa vào cửa thấy được, hắn cũng sững sờ đứng nhìn Tử Vi thật lâu. Nếu Lưu chưởng quỹ không đấy thằng con trai không có tiền đồ một cái, thì có khi Lưu Hoành sẽ phải mất mặt trước rất nhiều tân khách.


Hiểm khi một nam tử ôn nhuận như ngọc lại tỏ ra ngây ngô như vậy trước mặt mình, Tử Vi không nhịn được bật cười.


Vốn nàng đã là nụ hoa chớm nở xinh đẹp nhất,8nụ cười này càng như gió xuân thổi tới, huống chi người tình trong mắt hóa Tây Thi, nụ cười này khiến Lưu Hoành cảm giác như trăm hoa đua nở, lần thứ hai ngây dại.


Lưu chưởng quỹ cũng khó có khi thấy con trai mình ngây ngốc như thế, vậy là ông không thèm nhắc nhở Lưu Hoành lần nữa, trực tiếp sang chào hỏi mấy huynh muội.


Lúc Lưu Hoành giật mình định thần lại, phát hiện Lưu chưởng quỹ đã đi trò chuyện với huynh muội Tử La rồi, hắn lúng túng sờ mũi một cái rồi vội6sang bắt chuyện.


Lần này Tử Vi đính hôn, ngoài nhà Lưu chưởng quỹ và bà mối Dương, các nàng còn mời trưởng thôn, mấy thôn lão và những người thường xuyên qua lại như nhà Trần thẩm, Xuyên Tử, Giang Đại Nha, Ngô Thiết Ngưu, Trần Đại Ngưu.


Mặt khác, các nàng và Lưu chưởng quỹ còn mời nhà lão Chu, Dung Phong, hai thúc cháu Dung Ngũ thúc và Dung Nam nữa.


Nói đến Dung Ngũ thúc và Dung Nam, ngoài việc bình thường hay lui tới với nhau, gần đây Tử Hiên còn phát hiện Dung Ngũ thúc và Dung3Nam có công phu đi đứng cực tốt, một người giỏi cưỡi ngựa bắn cung, đặc biệt là Dung Ngũ thúc chính là cao thủ trong số đó, thế là Tử Thụ, Tử Hiên và Dung Phong, Chu Viễn đều muốn bái Dung Ngũ thúc làm sư phụ.


Tuy cuối cùng Dung Ngũ thúc không nhận họ (ha ha thực ra là ông không dám) nhưng cũng đồng ý dạy họ một số thế đứng để cường thân kiện thể và cách cưỡi ngựa bắn cung.
Vì thế quan hệ giữa hai gia đình càng thêm thân thiết.


Cuối cùng, dù có tình5nguyện hay không, huynh muội Tử La cũng phải mời gia đình Nhị bá Đổng Nhị lang, còn việc họ có tới không thì cũng kệ.
Người trong thôn thấy xe ngựa của Lưu chưởng quỹ, lão Chu và Dung Phong nối tiếp nhau đi tới nhà Tử La thì cũng hiếu kỳ nghe ngóng.


Thế là sau khi nghe tin Tử Vi đính hôn với con trai độc nhất của ông chủ Lưu Hương Lầu trần trên, tin tức được lan đi nhanh chóng.
Chỉ chốc lát sau đã có rất nhiều người đến xem náo nhiệt.


Lúc Lưu chưởng quỹ lấy lễ vật đính hôn được chuẩn bị ra, mọi người đều có dịp sáng mắt. Bình thường nông gia đính hôn cũng không được chú ý như thế, có người cũng chỉ một cây trâm, một cái trâm cài đầu mà thôi.


Trong thôn này, có lẽ lễ đính hôn của đường tỷ Đồng Mai là tốt nhất, Hà gia có chuẩn bị cho nàng một bộ trang sức bằng bạc mạ vàng, còn một đối vòng tay bằng bạc, lễ vật tổng cộng khoảng tầm năm lượng bạc, nhiêu đó đã hiếm thấy lắm rồi.


Nhưng đừng vì vậy mà xem thường năm lượng, ở nông gia tằn tiện lắm hai ba năm mới có thể tích được nhiêu đó bạc. Vì thế đây cũng chính là nguyên nhân khiến lễ đính hôn của Đổng Mai rực rỡ ở trong thôn.


Nhưng bây giờ nhìn lại, so với lễ đính hôn của Tử Vi, của Đổng Mai dạo trước chẳng đáng là gì.


Trên khay đó là một đôi trâm phượng bằng vàng ròng, một đôi trâm vàng bươm bướm được điêu khắc vô cùng sống động, một cây trâm ngọc bích trong suốt, còn cả một chiếc nhẫn bằng vàng, một đôi vòng tay vàng, một đôi vòng tay bạc.


Vàng vàng bạc bạc xếp đầy khay, thiếu chút nữa làm người ta mù mắt. Trên một cái khay khác là mười cuộn lụa thượng hạng, màu sắc tươi tắn. Số lễ vật này phải lên đến trăm lượng bạc ròng. Phải bao lâu một hộ nông gia bình thường mới có thể tích lũy được đây. Lễ vật của Lưu chưởng quỹ làm tất cả mọi người sợ ngây ra.


Khác với sự hâm mộ của mọi người, Đông Hoàng Thị lại tràn ngập lửa giận và đố kỵ, bởi vì khi mang ra so sánh, lễ đính hôn của Đổng Mai mới khó coi làm sao. Cùng lắm lễ vật hôm đó chỉ đáng năm lượng bạc, so với lễ vật của Tử Vi khác nào muối bỏ bể, không đáng nhắc đến. Đổng Hoàng thị nghĩ đến chuyện mình từng chọn Lưu Hoành làm con rể thì phẫn hận trong lòng càng dâng cao. Đổng Hoàng thị cảm thấy Tử Vi đã đoạt con rể tốt nhà mình. Không thể không nói, lòng đố kỵ đã khiến đầu óc Đồng Hoàng thị trở nên không bình thường. Vốn Đổng Hoàng thị không muốn đến tham gia hôn lễ, bà cũng không muốn xem Tử Vi đính hôn với nhà nào.


Nhưng sau khi nghe tin người đính hôn với Tử Vi là Lưu Hoành, trong lòng bà bắt đầu ghen tị vì Tử Vi may
mắn. Bà cảm thấy một cô nhi không nơi nương tựa như nó còn có thể đính hôn với con của nhà mở tửu lầu trên trấn, hơn nữa tân lang lại có danh tú tài, đúng là ông trời mù mắt.


Nhưng trước khi tới bà còn nghĩ, dù gì nhà Lưu Hoành cũng chỉ là thương nhân, con rể của bà còn có hơn tám mươi mẫu ruộng, tính ra con rể bà vẫn tốt hơn. Ấy vậy mà sau khi nhìn thấy lễ vật Lưu Hoành chuẩn bị cho Tử Vi, nhiều đó cũng đủ thấy gia cảnh Lưu Hoành tốt hơn con rể bà nhiều lắm.


Chính lễ đính hôn đó đã kích thích Đổng Hoàng thị.
Sau khi mọi người phản ứng lại, lời chúc mừng nườm nượp hướng đến huynh muội Tử La. Bao nhiêu lời hay ý đẹp.


Huynh muội nghe xong cũng thấy vui mừng, không phải vì ham phần lễ này, mà là vì điều đó cho thấy Lưu chưởng quỹ coi trọng Tử Vi. Cho nên cả nhà mới cảm thấy lâng lâng.
Buổi tiệc do mấy huynh muội Tử La, Trần thẩm, mẹ Xuyên Tử cùng nhau hỗ trợ, nhưng để cho Tử Vi được thể hiện nên những món chính đều do Tử Vi làm.


“Vi tỷ nhi nấu ăn giỏi quá, chẳng khác gì ở mấy tửu lâu lớn.” Trưởng thôn tán dương.


“Trần đại thúc nói không sai, tửu lâu nhà ta cũng không ngon bằng đồ Vi tỷ nhi làm, thằng bé có thể lấy được Vi tỷ nhì đúng là phúc khí của Lưu gia chúng ta.” Lưu chưởng quỹ nghe vậy thì cười ha hả đáp.


Trần thẩm, mẹ Xuyên Tử nghe mọi người nói chuyện cũng biết Lưu chưởng quỹ rất hài lòng về cô con dâu này. Nhìn Lưu Hoành hôm nay cười như thằng đần thì biết, họ không thể không cảm thán số Tử Vi may mắn.


“Nói đến Vi tỷ nhi, không phải thẩm khoe khoang đâu, từ nhỏ con bé đã hiểu chuyện, làm việc nhà rất giỏi, khả năng thêu thùa là số một nữa đấy, tính tình thì thiện lương, hiền tuệ...” Trần thẩm khen Tử Vi hết lời.


“Đúng đó, Vi tỷ nhi và Lưu thiếu gia đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi vô cùng.” Mẹ Xuyên Tử cũng phụ họa.


Mọi người tán dương không dứt, làm Tử Vi và Lưu Hoành bị trêu đến đỏ cả mặt. Buổi lễ đính hôn cả chủ và khách đều vui vẻ, đương nhiên là ngoại trừ Đông Hoàng thị ra. Đổng Hoàng thị thấy cuộc sống của mấy huynh muội Tử La càng ngày càng tốt, Tử Vi còn có một cuộc hôn nhân tốt đến vậy, bà ta đố kỵ muốn phát điên. Vốn còn tưởng kiếm được con rể tủ tài là đắc chí lắm rồi, nhưng giờ bà mới phát hiện ra, tú tài so với Lưu Hoành cũng chẳng là gì cả. Nhưng dù có đố kỵ đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến buổi lễ hôm nay. Sau khi đính hôn, chuyện hôn sự giữa Tử Vi và Lưu Hoành như ván đã đóng thuyền.


Mấy huynh muội Tử La lo lắng lâu như vậy rốt cuộc cũng có kết cục viên mãn. Xem như là buông được một tảng đá to.
Sau khi đính hôn, lễ vật hoành tráng của Tử Vi trở thành đề tài sốt dẻo trong thôn, ai ai cũng thấy số Tử Vi may mắn.


Đương nhiên sẽ có người không ăn được nho thì lại nói nho chua, đại biểu là nhà Đổng Hoàng thị.


Đổng Hoàng thị đi khắp nơi nói với người ta, Tử Vi cố ý trèo cao, chứ không một thiếu gia trấn trên ai thèm để ý đến cô nương nông gia ; Tử Vi và Lưu Hoành không môn đăng hộ đối, lúc gả chắc chẳng kiếm được gì, thể nào cũng bị chê. Tử Hiên nghe vậy thì chỉ muốn đánh tới cửa, may mà có Tử Vi ngăn lại.


“Tự mình biết là được rồi, cần gì để ý đến mấy lời đồn đại đó, chúng ta càng tới nói lý, họ càng làm dữ hơn, chẳng bằng đừng để ý đến nó.” Tử Vi khuyên bảo.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy rất có lý, lúc này Tử Hiên mới không hành động lỗ mãng nữa.


Sau đó, không biết có phải nhà Lưu Hoành nghe được gì hay không, Lưu Hoành, Lưu chưởng quỹ càng nặng đến nhà Tử La hơn, có hôm còn tự mình mang quà đến, có khi nhờ người tới đưa đồ. Mỗi dịp nghỉ học Lưu Hoành lại chạy đến nhà Tử La, lần nào cũng mang theo quà cáp.


Thường xuyên qua lại như vậy, người trong thôn cũng biết nhà Lưu Hoành vừa ý với cuộc hôn sự này thế nào, thế là không ai dám nói Tử Vi trèo cao nữa. Dù Đổng Hoàng thị có nói xấu hôn sự của Tử Vi cũng chẳng có ai tin. Chuyện được xoay chuyển tình thế, mấy người Tử La đều thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm kích Lưu Hoành và Lưu chưởng quỹ hơn.


Cứ tưởng là đã qua, nhưng nó lại khiến mọi người có chút thay đổi nhỏ, Tử La nghĩ, gia đình mình phải cố gắng hơn nữa, để không ai có thể xem thường mình. Nàng muốn kiếm nhiều tiền, như thế dù là Tử Vi hay Tử Đào đến nhà chồng rồi, cũng không ai dám xem thường hai tỷ, mà huynh đệ Tử Thụ cũng dễ kiếm được mối hôn sự tốt.