Điền Viên Cẩm Tú

Chương 153: Nghi ngờ

Nói ra thì, dù trước Vương Tư Tư không có người cực kỳ giỏi, cũng không có ai tôn lên độ đẹp hay không đẹp của tác phẩm của nàng. Nhưng mọi người vẫn thấy bức thêu của Vương Tư Tư chẳng ra


gì, thậm chí còn chưa thêu xong hoàn toàn, cái này khiến nàng bị trừ rất nhiều điểm. Sau khi Vương Tư Tư trình bày2tác phẩm xong, thấy mọi người không hào hứng với tác phẩm của mình bên yêu cầu Trương nương tử đang đứng bên cạnh cho mình thêm thời gian để thêu xong bức thêu này. Nhưng thái độ của mấy người Trương nương tử vô cùng kiên quyết, tất cả đều nhất trí không cho Vương Tư Tư thêm thời gian, như vậy không công bằng với8các thí sinh khác.


Thật ra, trước Vương Tư Tư cũng có một cô nương khác không hoàn thành tác phẩm của mình. Cô nương kia còn khẩn trương quá mức, lúc nàng giới thiệu tác phẩm của mình còn lắp ba lắp bắp. Tử La nghĩ có lẽ cô nương ấy khẩn trương quá nên mới không đủ thời gian hoàn thành tác phẩm của mình. Nhưng6người ta cũng đâu có đòi Trương nương tử thêm thời gian để thêu cho xong đầu. Bất kể nàng ấy thêu ra sao, ít nhất người ta cũng có tiết tháo hơn Vương Tư Tư.


“Cuộc thi này mỗi người chỉ có hai canh giờ, đây là quy tắc, mời cô nương về chỗ.” Trương nương tử vẫn không dao động, giữ vững nguyên tắc của mình.
Vương3Tư Tư nước mắt nước mũi tèm nhem, nhưng mấy người Trương nương tử vẫn không chịu.


Cuối cùng, Vương Tư Tư biết Trương nương tử không thay đổi quyết định, cũng không ai nói hộ nàng, việc này không còn đường sống nào nữa, đành thút thít quay về vị trí. Đổng Mai thấy Vương Tư Tư như vậy thì vô cùng hả hê, cũng thấy trong5lòng cân bằng một chút. Thế này là có người còn thảm hơn nàng ta rồi. Đổng Mai cứ thể ném ánh mắt hình viên đạn sang chỗ Vương Tư Tư.


Nói ra thì Đổng Mai và Vương Tư Tư cũng từng có xích mích.


Ngày hôm qua, Đổng Mại phải khó khăn lắm mới tìm được cơ hội nói chuyện cùng đại thiếu gia nhà Lâm viên ngoại giàu có số một ở trấn trên. Ngờ đầu lại bị Vương Tư Tư phá đám cuộc nói chuyện giữa nàng ta và Lâm thiếu gia. Đổng Mai thấy cơ hội tốt như vậy lại bị Vương Tư Tư phá hỏng mất, sao lại không tức giận cho được. Đổng Mai nghĩ nếu không có Vương Tư Tư phá đám, nàng đã sớm làm quen với Lâm thiếu gia rồi. Lúc ấy còn sợ không có cơ hội tiếp xúc với Lâm thiếu gia chắc? Cứ mỗi lần nghĩ đến cơ hội gả vào hào môn của mình bị Vương Tư Tư phá đám, Đống Mai lại hận Vương Tư Tư đến nghiến răng.


Cũng may, Đổng Mai nhớ ra ngoài Lâm thiếu gia, nàng ta vẫn còn cái lốp xe dự phòng là Hà tú tài, trong lòng lại thấy dễ chịu một chút.
Đương nhiên là Vương Tư Tư thấy được ánh mắt hình viên đạn của Đồng Mai, cả vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ của nàng ta nữa.


Sau khi nhận ra ánh mắt đó, sắc mặt Vương Tư Tư biến đổi, suýt chút thì xông lên cào nát cái mặt đắc ý của Đổng Mai. May mắn thay nàng vẫn giữ được lý trí, biết không thể cãi cọ cùng Đồng Mai trong lúc này, cổ nhịn xuống. Chứ không kiểu gì nơi này cũng bị hai người đó làm loạn lên.


Thế nên Đổng Mai càng đắc ý nhìn về phía Vương Tư Tư. Hai người Đồng Mai và Vương Tư Tư cứ vậy mà “mắt đi mày lại“. Thậm chí hai nàng còn quên nghe những người tiếp theo giới thiệu tác phẩm. Những cô nương lên tiếp theo, tốt có, xấu có, không có ai đặc biệt cả, nhưng rõ ràng các tác phẩm thêu ấy về mặt trình độ thì hơn hẳn so với vòng đấu loại và vòng đấu bán kết. Nếu nhất định muốn dùng một câu thơ để hình dung các tác phẩm thêu của các nàng thì chính là: trăm hoa đua nở, muôn hoa khoe sắc. Còn vài người cũng đáng nhắc tới là Ngô Tư Thần, Lục Vũ Huyên, Mã Tiểu Hoa, biểu hiện của các nàng cũng rất xuất sắc. Ba người các nàng không thua Hạ Hân với Trần Mỹ Mỹ chút nào.


Cuối cùng cũng tới Giang Nhị Nha!
Bức thêu của Giang Nhị Nha là một bức mẫu đơn quy củ, vì thời gian học thêu thùa của nàng còn ít, cũng không có mấy thời gian để luyện tập. Lần này nàng tiến bộ như vậy là vì mấy ngày vừa rồi học được từ chỗ Tử Vi.


Thế nên tác phẩm của Giang Nhị Nha miễn cưỡng được thêu xong, nhưng không thể phủ nhận rằng, châm pháp của nàng chỉ có một, không có điểm gì đáng để bàn tán cả.


Hơn nữa, Giang Nhị Nha chưa trải đời nhiều, dù cho gần đây nàng ở cửa hàng được tiếp xúc với nhiều người hơn, nhưng can đảm không phải cứ ngày một ngày hai là có được. Thế nên lúc Giang Nhị Nha lên nói về tác phẩm của mình không được tự nhiên lắm, biểu hiện coi như tạm được. Tuy rằng Tử La thấy biểu hiện của Giang Nhị Nha vẫn chưa được tốt lắm, nhưng ít nhất nàng đã nói xong những gì mình muốn nói, vậy là khá rồi. Tử La nghĩ vậy, cũng quay ra an ủi Giang Tam thấm đang lo lắng cho Giang Nhị Nha.


“A La nói rất đúng. Giang Tam thẩm, Nhị Nha làm được vậy là rất tiến bộ rồi, cháu nhớ lúc trước tài thêu thùa của muội ấy cũng không tốt như bây giờ đầu, có thể thấy muội ấy vẫn đang tiến bộ từng ngày đó. Còn kết quả không phải là thứ chúng ta khống chế được.” Tử Thụ nói.


Tử Hiên, Tử Đào và Lưu Hoành cũng phụ hoạ theo. Thấy mọi người đều quan tâm, an ủi hai mẹ con mình, Giang Tam thẩm rất cảm động: “Do thẩm nghĩ nhiều thôi, các cháu nói rất đúng! Nhị Nha vào tới vòng này, nhiều cô nương có mơ cũng không được. Nhị Nha nó học thêu thùa muộn, có được thành tựu như ngày hôm nay thẩm cũng nên thầy đủ.”


Qua vài người nữa lại tới Giang Đại Nha. Tác phẩm của Giang Đại Nha là một bức hoa sen. Rõ ràng tài thêu của Giang Đại Nha thuần thục hơn Giang Nhị Nha, nhưng nàng có tật xấu giống Giang Nhị Nha, phương pháp thêu quá đơn điệu, không có gì đặc sắc. Lá gan của Giang Đại Nha thậm chí còn nhỏ hơn Giang Nhị Nha, giọng nói của nàng cũng không lớn. Tỷ muội Tử La đứng dưới không nghe thấy nàng nói gì, cũng may là có Giang Nhị Nha lên trước nên mấy huynh muội đứng dưới cũng chuẩn bị tâm lý, không quá lo lắng vì nàng. Cuối cùng, có một số việc đều đã định, không thể thay đổi. Chẳng bao lâu sau thì tới Tử Vi.


Sau khi tác phẩm của Tử Vi được mở ra, mọi người đều không khỏi kinh ngạc vì sự đơn giản của nó.
Nói bức thêu của Tử Vi đơn giản cũng không quá chút nào, bởi Tử Vi chỉ thêu một cành hoa mai, bên trên có một con chim hỷ thước ở đầu ngọn cây, ngoài ra có thêm vài cánh hoa mai bay bay.


Có rất nhiều người vừa nhìn thoáng qua tác phẩm của Tử Vi đã bình luận sôi nổi. Tất nhiên những lời lẽ đó chả có gì hay.


Thậm chí có người còn hỗ to với Tử Vi đứng trên đài: “Ta nói này cô nương, cô tiến vào trận chung kết kiểu gì vậy? Tuy trận chung kết này không phải ai cũng đưa ra tác phẩm vô cùng xuất sắc, nhưng cũng không có ai thêu đến mức không ra gì như cô đâu.”


“Đúng đúng, cô nương đi cửa sau đúng không!” Có kẻ lỗ mãng nói.
Tử La nghe xong khoé mắt giật giật. Con hàng này thiếu não à


Lời này mà cũng nói ra được? Những lời này không chỉ đắc tội với Tử Vi, mà còn xúc phạm đến nhà tổ chức và nhóm bình thẩm lần này đó! Nhưng người khuyết não trên đời này có rất nhiều. Có người đầu tiên nghi ngờ, sẽ có rất nhiều người nghi ngờ theo. Nhất thời cả khu thi đấu mất khống chế.


Tử Vi thấy mọi người ồn ào như vậy cũng không nói tiếp, dù sao nàng có nói cũng không ai nghe. Trường hợp này Tử Vi cũng đoán trước rồi, nhưng không ngờ mọi người lại hiểu nhầm nàng đi cửa sau.


Lúc này nói Tử Vi không khẩn trương là không thể nào. Vì thế nàng quay về phía người nhà tìm sự cổ vũ. Tử La thấy Tử Vi quay ra nhìn các nàng, biết lúc này chắc chắn tỷ ấy đang khẩn trương. Nàng dùng thủ thể trấn an Đại tỷ, dùng khẩu hình nói: Đại tỷ, cố lên!


Tử Vi nhìn Tử La vặn vẹo mấy động tác, cũng hiểu Tử La muốn nói gì, cười cười.
Lưu Hoành ngồi cạnh Tử La cũng nhìn thấy Tử La và Tử Vi trao đổi với nhau. Cậu cũng học Tử La nói một tiếng cố lên!


Tử Vi thấy Lưu Hoành dùng ánh mắt cổ vũ nhìn mình, thậm chí nàng còn cảm nhận được sự quan tâm nóng bỏng trong đó, hai má chợt đỏ. cả hiện trường suýt thì vì tác phẩm thêu của Tử Vi mà cãi nhau ầm trời. Đương sự lại giống như chẳng có việc gì bình tĩnh ngồi đó. Nhóm khách quý ngồi ở trước sân khấu cũng châu đầu ghé tai, nhưng trong bọn họ có không ít người khen Tử Vi thấy nguy mà không loạn.


“Dù tác phẩm của cô nương này hơi bình thường một chút, nhưng nàng ấy thấy nhiều người nghi ngờ mình như thế vẫn bình tĩnh ngồi yên ở đó, đổi lại là một cô nương khác đã sớm khóc rồi. Có thể thấy khí độ và trí tuệ của cô nương ấy không phải ai cũng có được.” Trấn trưởng nói với phu nhân nhà mình.


“Cô nương này thϊế͙p͙ cũng quen, lão gia còn nhớ chiếc khăn tay có phương pháp thêu đặc biệt thϊế͙p͙ cầm về một năm trước không? Nó từ tay cô nương này làm ra đấy.”
“Phu nhân nói tới chiếc khăn thêu hai trăm văn tiền kia ư?”
“Chính là nó.”


Nghe câu trả lời khẳng định của thế tử, trấn trưởng càng nghi hoặc đối với Tử Vi: “Theo lý thuyết thì tài thêu thùa của cô nương ấy hẳn là rất cao siêu chứ nhỉ. Sao hai canh giờ mà nàng ấy lại thêu ra như thế này?”
“Cái này thϊế͙p͙ cũng không rõ, không thì chúng ta cùng xem tiếp đi.”


Những khách quý khác nghe thấy trấn trưởng và trấn trưởng phu nhân nói như vậy cũng vội phụ hoạ theo. Nhất thời, ai cũng khen tiểu cô nương Tử Vi này khí độ tốt, hiểu biết rộng. Nếu họ biết sở dĩ lúc này Tử Vi bình tĩnh như vậy là vì ánh mắt nóng bỏng của Lưu Hoành, không biết về mặt của họ sẽ ra sao nữa.


“Ta nói này, có vài người tài thêu thùa cũng thường thường mà sao tiến được vào vòng chung kết nhỉ. Lúc trước ta còn buồn bực ấy. À... hóa ra là đút lót đoàn bình thẩm! Nếu ta là ngươi, hai canh giờ ngồi thêu mà chỉ ra được thế này đã sớm tự mình rút lui rồi. Không biết da mặt dày đến độ nào mà vẫn ngồi ở đây nữa.” Vương Tư Tư thấy Tử Vi bị nhiều người phỉ nhổ như thế cũng mừng rỡ ném đá xuống giếng.