Điền Viên Cẩm Tú

Chương 151: Trận chung kết

“Lưu đại ca, không biết lần này huynh được nghỉ mấy ngày?” Đang ăn cơm, Tử Thụ hỏi Lưu Hoành.
“Lần này vừa thi xong, nên được nghỉ năm ngày.”


“Vậy thì tốt quá. Lần này Lưu đại ca có thể cùng bọn đệ xem Đại tỷ so tài rồi.2Ba ngày sau chính là trận chung kết đấy. Đến lúc đó thư viện bọn đệ cũng được nghỉ phép.” Tử Hiên hưng phấn nói. Ba ngày sau là trận chung kết của mấy người Tử Vi, Lưu Hoành đã sớm nghe Lưu trưởng quỹ và Chu Viễn8nói. Hắn cũng rất vui vẻ vì có thể đến xem trận chung kết của các nàng. “Được, lúc đó ta nhất định sẽ cổ vũ cho Tử Vi Muội muội.” Lưu Hoành nói.


Chạng vạng, xe trâu của huynh muội Tử La và nhà Trần thẩm một trước6một sau đi về thôn. Đoàn người cười cười nói nói, đột nhiên nhắc đến chuyện hôm nay các nàng vì Đổng Mai mà bị Vương Tư Tư bêu xấu.


“Nhà Nhị bá này đúng là không yên. Bọn cháu đã sớm tách khỏi nhà họ rồi, hai nhà3cũng không hay qua lại, thế mà mấy việc không biết xấu hổ của Đồng Mai vẫn liên lụy đến huynh muội bọn cháu. Nói đến là thấy tức, nếu không phải A La thông minh, hôm nay bọn cháu đã mất mặt trước mặt bao nhiêu người5rồi.” Nói đến việc này, Tử Đào vẫn tức giận không nguôi. Trần thẩm và đám Tử La ngồi trên xe trâu của nhà Tử La, bà nghe các nàng nói đến việc này thì muốn nói gì đó.


Tử Đào thấy vậy thì nói: “Trần thẩm, thẩm muốn nói gì sao?” “Đúng vậy. Theo lý, có một số việc Trần thẩm ta không nên lắm miệng, nhưng chuyện này ta cảm thấy phải nói cho các cháu mới được.”
Tử Thụ thấy vẻ mặt của Trần thẩm rất nghiêm túc thì không khỏi chú ý hơn.


“Trần thẩm có gì cứ nói.” “Các cháu có nhớ bữa tiệc mừng đường ca Đổng Vũ của các cháu thi đậu tú tài năm trước không? Lúc đó, Hà tú tài kia cũng đến nhà đường ca các cháu. “Đúng là có chuyện như vậy.” Tử Thụ nghe Trần thẩm nói vậy cũng nhớ lại chuyện lần đó, Hà tú tài quả thực có đến, còn ngồi cùng bàn với đám Tử Thụ nữa mà.


“Trần thẩm, vậy thì sao?” Tử La có chút tò mò.
“Lúc đó ta nhìn thấy Mai tỷ nhi và Hà tú tài nói gì đó với nhau ở khu đất trồng rau cạnh nhà, động tác của họ có chút, có chút...” Trần thẩm nói đến đây thì có chút ấp úng, rõ ràng có chút ngượng ngùng.


“Chút gì ạ?” Tử Đào nhanh chóng hỏi tiếp.
“Có chút thân mật. Các cháu nghĩ lại đi, Mai tỷ nhi và một nam nhân ở riêng với nhau, xung quanh không có ai, cử chỉ lại thân mật, chuyện này vốn không đúng rồi, nói ra nhất định sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng, vì vậy nên ta chưa từng nói với ai cả.”


“Bây giờ nghe các cháu nói vậy, xem ra Mai tự nhi thật sự có ý với Hà tú tài. Nàng ta có làm ra chuyện gì quá đáng hơn cũng chưa biết được. Cho nên, để bảo đảm thanh danh của mình, các cháu phải giữ một khoảng cách với Đống Mai là tốt nhất, đừng để ảnh hưởng đến thanh danh của bản thân. Vị tỷ nhi năm nay cũng mười bốn rồi, sắp đến tuổi làm mai, lúc này càng phải chú ý thanh danh hơn.” Trần thẩm tận tình nói.


Tử Vi nghe Trần thẩm nói đến chuyện chung thân của mình thì vô cùng ngượng ngùng, lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Trần thẩm thấy Tử Vi như vậy, cười nói: “Vi tỷ nhi không phải xấu hổ, chuyện hôn nhân với mỗi nữ hài tử chẳng có gì là xấu hổ cả. Chuyện này, Trần thẩm ta cũng sẽ để ý cho cháu.”


“Trần thẩm! Chúng ta đừng nói chuyện này nữa.” Mặt Tử Vi càng đỏ hơn.


“Được được, chúng ta chưa nhắc đến chuyện này vội.” Trần thẩm thấy Tử Vi thực sự xấu hổ nên không tiếp tục đề tài này nữa, nói về chuyện chính: “Nói mới nhớ, đường tỷ của các cháu hai năm trước đã đề thân với Hà tú tài rồi, không biết các cháu còn nhớ không?”


“Hình như là có chuyện này. Có điều, chuyện này sau đó không thành mà.” Tử Hiên nói.


“Các cháu biết tại sao chuyện này lại không thành không?” Trần thẩm cũng chẳng đánh đổ đám Tử La làm gì, bà nói tiếp: “Nghe nói là Hà gia coi thường nhà đường tỷ của các cháu nghèo, mà Nhị bá của các cháu cũng chỉ là một đồng sinh. Hình như lần đó, Hà gia mở miệng đòi nhà Nhị bá của các cháu chuẩn bị hai mươi lượng làm đồ cưới cho Mai tự nhi mới bàn tiếp. Hai mươi lượng đó!”


“Hai mươi lượng ở mấy nhà nông như chúng ta, thêm mấy thứ đã đủ làm đồ cưới cho mấy đứa con gái rồi. Nhà Nhị bá các cháu không đáp ứng nối, nên chuyện này mới không thành. Có điều, bây giờ không giống lúc trước, Vũ ca nhi đã là tú tài, nếu đường tỷ các cháu vẫn có ý với Hà tú tài thì chuyện hôn sự vẫn có thể thành được. Nhưng mà, bây giờ hai nhà vẫn chưa có ý làm mai, mà Mai tự nhi đã liếc mắt đưa tình với Hà tú tài, nếu họ không chú ý có khi còn truyền ra mấy lời khó nghe nữa. Hai người họ trước kia đã đề thân, bây giờ lại qua lại thân mật, người ta nhìn vào nhất định sẽ có những lời không hay. Để tránh nghi ngờ, các cháu đừng qua lại quá gần với nhà Nhị bá là tốt nhất.” Trần thẩm dặn dò.


“Chuyện này Trần thẩm cứ yên tâm, bọn cháu vốn đã không qua lại với nhà Nhị bá rồi, sau này bọn cháu lại giữ khoảng cách với nhà họ là được.” Tử Thụ nghe Trần thẩm nói như vậy cũng thận trọng nói.


“Hừ, nếu nhà Nhị bá lại làm ra chuyện gì không biết xấu hổ liên lụy chúng ta, chúng ta sẽ cắt đứt với nhà họ.” Tử Đào hung dữ nói.


“Tử Đào, đừng nói lung tung, để người ta nghe được sẽ không tốt. Chúng ta cứ giữ khoảng cách với nhà Nhị bá là được.” Tử Thụ sợ Tử Đào không có chừng mực, vội quát nàng một tiếng. Tử Đào vốn định nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt Tử Thụ nghiêm túc, nên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại.


“Thụ ca nhi nói rất đúng, chuyện cắt đứt này không thể nói lung tung được, nếu không nhiều người không biết chuyện sẽ nói huynh muội các cháu bạc tình bạc nghĩa. Bây giờ các cháu đã tách ra khỏi bọn họ rồi, chỉ cần không qua lại quá gần với họ thì chuyện của họ cũng sẽ không quá ảnh hưởng đến các cháu đâu.” Trần thẩm nói.


Ba ngày trôi qua trong chớp mắt
Hôm nay là ngày diễn ra trận chung kết của Tử Vi, Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha. Huynh muội Tử La cùng ba người đến nơi diễn ra trận chung kết từ rất sớm.


Điều khiển đám Tử La kinh ngạc chính là, hôm nay các nàng đến sớm hơn hôm trước một khắc đồng hồ, chính là vì sợ trận chung kết có nhiều người. Có điều, các nàng đã xem thường sự nhiệt tình của mọi người với trận chung kết rồi.


Lúc các nàng đến, trên quảng trường đã đông nghịt toàn người là người. Mấy vị trí đằng trước đều đã có người ngồi. Đám Tử La đang sầu não không biết nên ngồi ở đâu thì Chu Viên đưa tay ngoắc ngoắc mọi người, gọi lớn: “Tử Thụ ca, ở đây! ở đây! ở đây vẫn còn chỗ.”


Lưu Hoành cũng đứng lên gọi các nàng qua. Mọi người nhìn qua, quả nhiên bên cạnh Lưu Hoành vẫn còn mấy chỗ trống. Thế là đám Tử La bàn bạc để Tử Thụ, Tử Hiên mang ghế về cửa hàng, các nàng sẽ đến chỗ Lưu Hoành trước. Bao giờ hai người cất ghế xong lại quay lại.


Tỷ muội Tử La đi đến chỗ Lưu Hoành, phát hiện Lưu Hoành chuẩn bị ghế rất đầy đủ, bọn họ ai cũng có chỗ ngồi.
Tử La nói: “Lưu đại ca, huynh đúng là cẩn thận, còn chuẩn bị ghế cho bọn muội nữa. May quá, nếu không bây giờ bọn muội mới đến, chẳng còn chỗ nào ngồi nữa cả.


Lưu Hoành cười cười nói: “Phục vụ vì mọi người, đó là vinh hạnh của Lưu đại ca. Người đến xem trận chung kết này rất nhiều, mọi người lại ở xa nên ta chuẩn bị ghế dự phòng cho mọi người, không ngờ lại dùng tới thật, Được rồi, mấy đứa ăn điểm tâm không, ở đây có một ít này.


Lưu Hoành nói xong thì lấy hộp đồ ăn trên tay Tiếu Trúc đưa cho đám Tử La.


“Lưu đại ca, huynh thật tốt. Chỉ là bọn muội đều ăn no lắm rồi, không ăn được nữa, nếu không muội nhất định sẽ nếm thử một chút.”Tử Đào vô cùng cảm động vì sự cẩn thận tỉ mỉ của Lưu Hoành. “Không sao đâu, bây giờ không ăn hết thì buổi trưa mang về cửa hàng ăn cũng được.” Lưu Hoành nói. “Ha, mọi người nhìn xem đây là gì?” Chu Viễn thấy mọi người đều không để ý đến hắn thì vội tạo cảm giác tồn tại.


Đám Tử La nhìn về phía Chu Viễn, phát hiện không biết từ lúc nào hắn đã cầm mấy xấu kẹo hồ lô trên tay.
“Oa! Là mứt quả. Chu đại ca, muội muốn.” Hai mắt Tử La tỏa sáng.


“Tiểu Lục cũng muốn.” Tiểu Lục cũng vội vàng nói, sợ muộn sẽ mất phần. Chu Viễn thấy vậy thì vô cùng thỏa mãn, vội vàng phân phát mứt quả cho mọi người.


Chu Viễn ngồi ngay cạnh Tử Đào, hắn vừa chia mứt quả xong thì nghe thấy giọng nói không chút ý tốt của nàng: “Xem ra tiền tiêu vặt tháng này của ngươi lại tăng nhỉ? Lại còn mua được nhiều mứt quả như vậy?”


Tử Đào nói xong liền chìa tay ra trước mặt Chu Viễn: “Lấy ra!!!” “Cái gì?” Chu Viễn giả ngu. “Giả ngu à? Đương nhiên là bạc, ngoài bạc ra thì còn cái gì nữa? Hay là người quên rồi?” Từ Đào càng nói càng uy hϊế͙p͙. Chu Viễn mới lấy tiền tiêu vặt hôm qua, còn chưa cầm nóng tay đã phải nôn ra, hắn thật sự không muốn. Có điều, hắn thấy vẻ mặt của Tử Đào, cũng không dám làm trái, chỉ có thể móc bạc trong túi ra đưa cho nàng. Tử La ngồi cạnh Tử Đào và Chu Viễn, nghe hết được đoạn đối thoại của hai người. Nàng nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Chu Viễn, cực kỳ vui vẻ, suýt nữa thì bật cười. Xem ra, lão Chu nói rất đúng, ông ấy không quản được Chu Viễn, nhưng Tử Đào lại như là khắc tinh của hắn vậy. Tử La càng nhìn hai người càng buồn cười, đang định nói chen vào thì Tử Thụ, Tử Hiên mang ghế về cửa hàng đã quay lại. Lúc này nàng mới tha cho hai người Tử Đào và Chu Viễn kia. Đám Tử La cười nói một hồi, một lúc sau, trận thi đấu cũng bắt đầu.