Điền Viên Cẩm Tú

Chương 116: Đặt hàng

Mọi người nhận thấy trâm hoa này đúng là đẹp hơn loại bình thường bán trong trận rất nhiều, đều ồn ào
cầm xem thử. Đặc biệt là mấy đại thẩm, cô nương trẻ tuổi, nhìn thấy trâm cài mới mẻ, tinh tế như thế đều vây lấy quầy hàng.


“Tiểu nha đầu, trầm hoa này muội lấy từ huyện thành về thật à?”2Một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi hỏi.


“Đương nhiên. Số trâm cài đầu này mấy hôm trước muội tự lên huyện thành mua về đó, tất cả đều những mẫu trâm đang lưu hành trên huyện thành. Đại tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ nhìn xem trâm này đẹp không, tỷ mua mấy cái về, bao giờ ăn Tết thì lấy ra8đeo. Chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc.” Tử La nói.


“Tiểu nha đầu dẻo miệng thật. Nhưng đúng là mẫu mã mới hơn các cửa hàng khác thật. Tất cả đều năm văn tiền à?”


Cô nương kia nghe Tử La khen mình là đại tỷ tỷ xinh đẹp, lòng vui như hoa nở. Nàng nghĩ đến khi ăn Tết lấy ra6đeo, hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, rồi cả tiếng tán dương, càng thêm động lòng. Nhưng nàng vẫn không tin những trâm cài đầu này chỉ bán năm văn tiền, phải biết bình thường nàng mua trâm cài đầu trên trấn đã mất năm, sáu văn tiền rồi, mà những cái trâm đó còn không đẹp bằng trầm3ở đây.


“Đúng vậy, đại tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ chọn đi, tất cả đều có giá năm văn tiền một cái.”
Cô nương kia thấy đúng giá năm văn tiền, yên lòng, mua một lúc mười cái.


Tử La thấy lần đầu tiên đã bán được mười cái trâm cài đầu thì vô cùng vui sướng. Đúng là khởi đầu thuận lợi!


Ai cũng có5lòng yêu cái đẹp. Mấy tiểu cô nương và đại thẩm cũng mua, có người vài cái, có người một cái. Dù sao cũng chỉ có năm văn tiền, mọi người chẳng thiếu mấy văn tiền đó, tiểu mấy đồng mà mua được trầm đẹp như vậy, bắt kịp xu hướng trên phủ thành, để đến Tết cài lên, ai cũng vui mừng.


Nhìn tiền vào túi ào ào, Tử La vui cả sáng.
Cao Đại Sơn và mấy tỷ muội Tử Vi thấy buôn bán tốt như vậy cũng cực kỳ vui vẻ. Lúc trước cũng đoán được mấy thứ này sẽ bán chạy, nhưng giờ chỉ mấy canh giờ đã bán được nhiều đồ như thế, các nàng cũng vô cùng hưng phấn.


Cao Đại Sơn là người vui nhất, hắn là người bỏ nhiều bạc nhất.


Lúc mới đẩu Cao Đại Sơn còn hơi ngại, nhưng hắn thấy Tử La, Tiểu Lục đều đón khách nhiệt tình như thế cũng lấy hết can đảm tiến lên đón tiếp khách hàng. Nói thế nào thì Cao Đại Sơn cũng từng là tiểu nhị ở trấn trên, trừ lúc đầu hơi ngại ngùng, càng về sau càng quen miệng.


Thậm chí Cao Đại Sơn còn từ một suy ba, làm tốt hơn cả Tử La.
Tử La không ngờ Cao Đại Sơn lại có thiên phú buôn bán như vậy. Nàng quyết định, nếu sau này buôn bán mà cần người giúp, nàng sẽ đi mời Cao Đại Sơn, tất nhiên là nếu huynh ấy đồng ý.


Tới giữa giờ Tỵ (khoảng mười giờ sáng), câu đối, chữ Phúc, và cả hoa cài đầu của huynh muội Tử La đều bán hết sạch. Khách hàng đến sau không mua được, Tử La giải thích với họ, từ giờ tới hôm Trừ Tịch, hôm nào các nàng cũng sẽ ra đây bán, nếu bọn họ thích thì cứ tới đây.


Vốn tỷ muội Tử La đã thương lượng với Tử Thụ, khi nào Tử Thụ, Tử Hiển tan học sẽ ra sạp tìm tỷ muội Tử La.
Nhưng bây giờ cách lúc tan học còn khoảng hai khắc nữa, tỷ muội Tử La quyết định tới thư viện Cổ Thuỷ chờ Tử Thụ, Tử Hiên cùng đi ăn cơm trưa, không cần họ phải ra sạp nữa.


Tỷ muội họ vào thư viện Cổ Thuỷ chưa đến mười lăm phút, Tử Thụ, Tử Hiên và Thiết Đản đã tan học.
Hai huynh đệ Tử Thụ vừa ra khỏi cửa thư viện đã thấy tỷ muội Tử La đứng đợi, hai người vội chạy tới.


“Đại tỷ, Đại Sơn ca ca, sao mọi người không đợi bọn đệ ở sạp rồi đi ăn cơm luôn? Sao lại qua đây? Đúng rồi, câu đối, chữ Phúc và hoa cài bán thế nào? À, đồ đạc đâu hết rồi?” Tử Thu kinh ngạc.
“Đại ca, huynh đoán xem chúng ta bán thế nào?” Tử La hớn hở hỏi.


“Còn cần đoán chắc, nhìn nhóc tinh quái muội, cả Đại Sơn ca với Đại tỷ đều vui mừng thế kia. Không cần đoán cũng biết bán rất tốt. Để huynh đoán xem, mọi người bán hết đồ mang đi rồi chứ gì?” Tử Hiên càng nói càng kinh ngạc.
“Nhị ca, huynh nói đúng rồi.” Tử La đắc ý.


“Ơ! Thật à! A La muội bán hết cả câu đối, chữ Phúc với trâm cài đầu rồi sao?” Thiết Trụ nghe vậy cũng ngạc nhiên.
Nhất thời, Tử Hiên, Thiết Trụ, Xuyên Tử mồm năm miệng mười hỏi lại quá trình Tử La bán mấy thứ này.


“Được rồi, chúng ta ra quán cơm gần đây vừa ăn vừa nói chuyện đi.” Tử Thụ thấy mấy bạn học đã chú ý qua bên này bèn nói.
Huynh muội Tử La tìm một tiệm cơm ở gần thư viện.


Lúc đồ ăn còn chưa đưa lên, mấy người Tử Hiển lại hỏi tỷ muội Tử La việc bán cầu đối với hoa cài đầu.
Đương nhiên là Tử La có gì nói đấy.
Tử Thụ, Tử Hiên nghe Tử La miêu tả xong cũng rất vui mừng.


“Không thể ngờ được hai ý buôn bán nhỏ mà A La nghĩ ra lại tốt đến thế.” Thiết Đản cảm thán.
“Tất nhiên rồi! À La thông minh mà! Chờ tối nay về nhà A La đưa tiền viết câu đối hai ngày nay cho Thiết Đản huynh.” Tử La được đà khoe khoang.


“Thật sao, A La, tốt quá. Huynh có tiền tiêu vặt rồi!” Thiết Trụ lớn tiếng hò reo.
“A La, Vi tỷ tỷ, Đại Sơn ca, mọi người buôn bán tốt thế, nếu thiếu người viết chữ Phúc, thì thuê đệ viết được không? Mọi người yên tâm, chữ Phúc để viết không kém Thiết Trụ đầu.” Xuyên Tử vội nói.


“Được đấy, mấy đứa không biết hôm nay chữ Phúc bán tốt thế nào đâu! Xuyên Tử ca ca, huynh cũng viết chữ Phúc cho bọn muội đi.” Tử Đào nói.
Vì thế, nhân công” nhà Tử La lại có thêm một Xuyên Tử.


“Đại ca, chúng ta mua thêm một ít giấy đỏ nhé: Giấy đỏ trong nhà dùng sắp hết rồi, việc buôn bán cầu đối với chữ Phúc tốt lắm. Hơn nữa, muội nghĩ sắp sang năm mới, người mua cầu đối với chữ Phúc sẽ càng ngày càng nhiều. Trong khoảng thời gian này chúng ta tranh thủ viết nhiều cầu đối với chữ Phúc một chút để bán, cũng kiếm được ít tiền. Muội sợ một thời gian nữa sẽ có người học chúng ta viết câu đối bán, đến lúc ấy cầu đối và chữ Phúc của chúng ta không còn là độc quyền nữa, việc mua bán sẽ chịu ảnh hưởng. Thế nên trong khoảng thời gian này chúng ta phải tranh thủ bán nhiều một để chút kiếm bạc.” Sau khi cơm nước xong, Tử La nói.


“A La nói cũng đúng đó.” Tử Hiên lập tức tán thành.
Mọi người cũng cảm thấy suy nghĩ của Tử La vô cùng đúng đắn.
“Vậy mọi người thấy chúng ta nên mua bao nhiêu giấy đỏ đây.” Tử Thụ hỏi mọi người.
Nhà Tử La lại bạn xem mua bao nhiêu giấy đỏ là đủ.


Cuối cùng, mọi người quyết định cứ mua đủ giấy viết bốn trăm bộ câu đối và hai trăm chữ Phúc đã.


Chờ bán hết lượng cầu đối và chữ Phúc này, nếu thị trường không có gì thay đổi sẽ mua thêm giấy đỏ về viết. Tử Thụ và Tử Hiển cũng chỉ học hết bảy ngày sẽ được nghỉ phép về nhà. Đến lúc ấy cả nhà họ lại lên huyện mua giấy đỏ, thế nên bây giờ không cần mua quá nhiều giấy ngay. Cuối cùng, Tử La hỏi qua, giấy đỏ to cỡ các nàng mua trên huyện, ở huyện bán năm văn tiền, mà trấn trên bán sáu văn tiền một tờ.


“Giờ cứ mua từng đấy giấy viết câu đối với chữ Phúc đã. Đến lúc bán hết mà bọn huynh chưa được nghỉ thì mua luôn một ít ở trấn cũng được.” Tử Thụ giải quyết dứt khoát.


Lúc trước huynh muội họ tính toán mấy ngày này Tử La và các tỷ tỷ sẽ bán câu đối, chữ Phúc và trâm cài đầu trên trấn cả ngày, đến chiều sẽ đợi Tử Thụ, Tử Hiên tan học cùng về.


Nhưng bây giờ chỉ cần nửa ngày đã bán xong rồi, nên Tử La quyết định mấy tỷ muội họ sẽ về nhà trước, ở nhà viết chữ Phúc, giấy đỏ lần trước mua vẫn còn dư mấy tờ. Còn đám Tử Thụ buổi chiều tan học sẽ đến hiệu sách mua giấy đỏ rồi đánh xe trâu về nhà.


Tử La cũng nghĩ tới việc mua giấy đỏ về trước, nhưng xe trâu còn phải để lại thư viện cho Tử Thụ, mấy người nàng đi về cũng không cầm được nhiều giấy như thế. Hơn nữa, trong đám tỷ muội không ai viết được câu đối, lượng giấy trong nhà cũng đủ để viết chữ Phúc chiều nay rồi. Cho nên nàng quyết định để đám Tử Thụ tan học xong rồi mua về.


Sau khi tỷ muội Tử La về đến nhà, bắt đầu hăng hái mười phần ngồi viết chữ Phúc.
Đến cả nhà Trần thẩm nghe bọn Tử La nói câu đối với chữ Phúc bản tốt như vậy cũng bỏ việc nông xuống, sang cắt giấy cho tỷ muội Tử La.
Mãi đến khi Tử Thụ, Tử Hiên trở về, trong nhà vẫn đang hào hứng ngất trời.


Bởi vì lượng công việc nhiều, nhà thím Trần dứt khoát ở lại ăn cơm chiều với nhà Tử La luôn. Sau đó tiếp tục cắt giấy, viết câu đối và chữ Phúc.
Tới lúc lên đèn, huynh muội Tử La viết đủ lượng câu đối, chữ Phúc để ngày mai bán mới chịu dừng tay.