Điền Viên Cẩm Tú

Chương 115: Buôn bán nhỏ cũng kiếm ra tiền

Đầu tiên huynh muội họ đi xem bông, sau đó xem vải dệt. Tử Vi muốn làm cho cả nhà mấy cái áo bông thật dày, rồi làm thêm mấy bộ quần áo mới đón Tết nữa.


Mấy người họ đi vài cửa hàng liên tiếp mới biết bông và vải ở đây rẻ hơn dưới trấn một chút. Tử La suy ngẫm một hồi cũng hiểu tại sao, những cửa hàng trấn trên hầu như đều nhập hàng từ đây về, từ huyện thành tới2trấn phải tốn tiền đi lại, tất nhiên giá phải cao hơn. Còn có một nguyên nhân khác là do trấn trên chỉ có mấy cửa hàng, sức cạnh tranh không mạnh. Mọi người đi tới đi lui cũng chỉ có mấy cửa hàng đó, thương gia đình giá không cần cạnh tranh nên để đắt hơn.


Mỗi cán bông ở đây rẻ hơn trấn trên bốn văn tiền.
Mấy huynh muội Tử La mua ngay hai lăm cân bông. Sắp tới mùa đông, việc cần dùng8tới bống cũng nhiều, mua nhiều một ít cũng không sợ, dù sao bông mua về để đó không hỏng được.
Vải vóc ở đây rẻ hơn trấn trên rất nhiều, cỡ khoảng một đồng bạc.


Tỷ muội Tử La mua sáu cuộn vải bông đủ màu, còn mua cho Tử Thụ, Tử Hiên hai cuộn vải bông thượng đẳng sáng màu.
Khi đi qua cửa hàng đồ ngọt Dung Ký, Tử La nhớ đến bánh đậu xanh Dung Ký thơm ngon, nàng đòi Tử Thu mua cho6nàng một ít.


Tử La muốn tuỳ hứng một lần, đòi mua bốn, năm hộp bánh đậu xanh. Nhưng Tử Thu nói nàng, Tử Đào và Tiểu Lục không được ăn quá nhiều đồ ngọt, không tốt cho răng. Vì thế, lần đầu tiên Tử Thụ chống lại ánh mắt đáng thương của Tử La, chỉ mua hai hộp bánh đậu xanh thôi.


“Đại ca, Đại tỷ, chúng ta mua thêm một ít bánh ngọt cho nhà Trần thẩm đi. Thẩm ấy chăm gà chăm cún hai3ngày nay cho chúng ta còn gì.” Tử La kiến nghị.


Tử Thụ, Tử Vi thấy cũng đúng, lại mua thêm hai hộp bánh ngọt khác. Tử La nhòm qua, không phải bánh đậu xanh nàng thích, vẻ mặt có chút bối rối. Tử La còn định chờ Tử Thụ mang bánh qua nhà Trần thẩm xong, nàng sẽ chạy sang ăn ké nữa.


Hai người Tử Thụ thấy buồn cười, nhưng đều giả vờ như không thấy vẻ mặt của Tử La.
Bước ra khỏi quán đồ5ngọt, thời gian vẫn còn sớm, huynh muội Tử La thương lượng xem nên mua thêm gì.
“Chúng ta mua thêm một ít thịt lợn đi. Mang một ít sang với bánh ngọt tặng nhà Trần thẩm.” Tử La nói.


Tử Thụ, Tử Hiên và Tử Vi cũng cảm thấy đưa mỗi bánh sang thì hơi ít nên đều đồng ý.
Huynh muội Tử La kêu gã sai vặt Tiểu Vũ đưa tới chợ bán thức ăn.
Chợ bán đồ ăn trên huyện thành cũng to hơn trong trấn, chủng loại đồ ăn vô cùng đa dạng.


Tử La thấy thịt lợn ở đây rẻ hơn trấn trên sáu văn tiền một cần. Huynh muội họ mua hai cân rưỡi thịt, lại mua cho nhà Trần thẩm thêm một cận nữa.
Ăn cơm trưa ở nhà Dung Phong xong, huynh muội Tử La và Dung Phong xuất phát quay về trấn trên.
Sau khi chia tay Dung Phong, huynh muội Tử La về nhà, chuẩn bị tới giờ cơm chiều.


Tử Vi và Tử Đào vội vàng nấu cơm, Tử Thụ, Tử Hiên mang bánh ngọt, thịt lợn, thịt dê sang nhà Trần thẩm, tiện bàn việc bán cầu đối và hoa cài đầu.
Nhà Trần thẩm ăn cơm chiều xong cũng sang nhà Tử La.
Đầu tiên, huynh muội Tử La muốn thương lượng giá cả cho hai món đồ này.


Họ định giá một bộ câu đối giá mười văn tiền, một chữ Phúc có giá hai văn.
Còn trầm hoa cài đầu thì để năm văn tiền một cái.


Hai cái giá này là kết quả thương lượng kỹ lưỡng. Ngày thường, người ta tìm người viết câu đối phải mất khoảng hai mươi văn tiền. Mà mỗi bộ câu đối nhà Tử La chi phí ước chừng năm văn, chưa kể tiền công.


Huynh muội Tử La định giá mười văn tiền là đã thủ về năm văn tiền lợi nhuận. Hơn nữa, cái giá này cũng rẻ hơn một nửa so với tìm người viết câu đối, còn không phải cầu cạnh người ta. Tử La cảm thấy cái giá này chắc sẽ có nhiều người mua. Còn chữ Phúc, phí tổn chỉ khoảng một văn, định giá là hai văn. Hai văn tiền mua được niềm vui, tin rằng mọi người cũng mua.


Còn hoa cài đầu, giá mua vào là hai văn tiến, định giá năm văn tiền, nhà Tử La vẫn kiếm được ba văn. Trậm hoa ở trấn trên trước giờ vẫn bán năm văn tiền một cái mà trầm hoa nhà Tử La hình thức mới mẻ độc đáo, tinh xảo hơn rất nhiều. Vậy nên huynh muội họ tin tưởng món trầm hoa cài đầu năm văn tiền này cũng rất có tiềm năng.


Sau khi định giá hai món đồ, trầm hoa thì thôi không còn việc gì nữa, nhưng cầu đối với chữ Phúc phải có người viết.
Tìm người khác viết phải mất tiền công, còn chưa chắc đã tìm được. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cầu đối cứ để Tử Thụ với Tử Hiên viết là được.


Huynh muội Tử La thương lượng cùng Cao Đại Sơn, quyết định tiền công một bộ câu đối là hai văn tiển, mười chữ Phúc là hai văn tiền.


Sau khi trải qua thương lượng, người có khả năng viết câu đối chỉ có Tử Thụ, Tử Hiên và Thiết Đản. Người biết viết chữ Phúc thì nhiều hơn, trừ ba người Tử Thụ thì Tử Vi, Tử Đào, Tử La với Thiết Trụ cũng viết được.


Tử La đưa ra đề nghị tiền viết câu đối sẽ để làm tiền tiêu vặt cho mọi người, ai cũng nhất trí tán thành.


Tiểu Lục thấy mọi người ai cũng được viết câu đối, chữ Phúc kiếm tiền tiêu vặt, chỉ riêng mình không được nên nằng nặc đòi viết. Nhưng sau khi mọi người thấy chữ cậu viết ra đều im lặng không nói gì.
Tiểu lục: “...”
Hai ngày sau.


Từ sáng sớm, Tử Vi, Tử Đào, Tiểu Lục và Cao Đại Sơn theo chân Tử Thụ đi lên trấn trên. Từ hôm nay trở đi, sạp bán cầu đối và hoa cài đầu của huynh muội Tử La và Cao Đại Sơn bắt đầu khai trương.
Tử Thụ và Tử Hiên bày sạp xong xuôi, dặn dò mấy tỷ muội Tử La cẩn thận rồi mới tới thư viện.


Người qua lại bắt đầu đông dân. Sắp tới tháng Chạp, người lên trấn mua đồ cũng nhiều hơn ngày thường.


“Bán câu đối đây! Bán câu đối đây! Mười văn tiền một bộ câu đối đây! Có cả chữ Phúc nữa, chỉ hai văn một chữ! Mọi người mau lại đây xem đi! Bán trầm hoa tinh xảo đây, loại mới nhất đang lưu hành trên huyện đấy! Chỉ năm văn năm văn tiền một cái thôi. Mọi người mau lại đây xem đi!”


Tử La thấy Tử Vi, Tử Đào đều đứng một bên, Tiểu Lục còn nhỏ cũng không biết làm gì. Cao Đại Sơn thì lần đầu ra đường bày quán, có chút lúng túng không biết làm sao. Nàng biết người đầu tiên rao hàng không phải nàng thì còn ai nữa, vì thế nàng hét to.


Mấy người Tử Vi và Cao Đại Sơn vừa nghe Tử La hét cũng giật nảy mình. Nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại. Nhưng dù sao thì Tử Vi và Tử Đào cũng là thiếu nữ nên hai nàng không dám thét to. Cao Đại Sơn lại hét ra tiếng, nhưng không thể to bằng Tử La được.


Ngược lại hai đứa nhóc Tử La, Tiểu Lục hét hăng say nhất.
Lần đầu tiên thấy có người bán cầu đối trên đường, ai cũng thấy mới lạ, lại thấy hai đứa bé đáng yêu hò hét hăng say, giá cả cầu đối với chữ Phúc cũng rẻ hơn khi mời người ta viết, vì thế đều vậy lại.


“Bé con, nhà cháu bán câu đối à?” Có người lật từ câu đối tò mò hỏi.
“Dạ vâng đại thúc. Thúc xem có câu đối mình thích không, mua một bộ về nhà, bao giờ ăn Tết lấy ra dán có phải vui không.” Tử La đáp.


“Vậy cháu biết mấy câu đối này viết gì không? Các bác đều là những người một chữ bẻ đôi không biết. Lỡ mua sai về làm trò cười đó. Chỉ vì tiết kiệm mười văn tiền mà mua sai về bị chê thì không đáng giá đầu.” Có người đứng một bên nghi ngờ.


“Đúng đó bé gái. Cháu biết chữ viết trên đó sao? Đừng bán câu đối lung tung đó. Thế này đi, nếu cháu đọc được cầu đối viết gì, bác mua một bộ.” Một lão bá chỉ tay vào một bộ câu đối nói.


“Dạ được ạ! Câu đối này do các ca ca của bọn cháu học ở lớp cao cấp trong thư viện Cổ Thủy viết. Câu đối này là:
“Trong ngoài bình an vận may tới
Cả nhà vui vẻ đón lộc sang”
Hoành phi là: “Cát tinh cao chiếu.”
Tử La biết mọi người vẫn nghi ngờ trong lòng, năng đọc một bộ câu đối lên.


Chẳng những đọc được câu đối, Tử La còn chỉ ra những câu đối này do học sinh học ở lớp cao cấp trong thư viện viết ra. Mọi người không ai hoài nghi về chất lượng câu đối nữa.


“Không tệ, không tệ. Không ngờ bé con cháu cũng biết chữ. Lão bà ta không biết nhiều chữ lắm, nhưng cũng biết sáu, bảy chữ trong này. Bé gái, cháu đọc đúng rồi. Vậy lão bá giữ lời mua một bộ. Cháu gói câu đối này lại đi.” Lão bá kia nói.
Tử La thấy mở hàng thành công, vô cùng hoan hỉ.


“Dạ, dạ. Cảm ơn lão bá bá. Bác là vị khách đầu tiên hôm nay của chúng cháu, chúng cháu tặng bác thêm một chữ Phúc. Đại Sơn ca, huynh mau gói câu đối cho bác ấy đi.”


“Bé con lễ phép quá, huynh trưởng nhà cháu biết dạy đó. Lão bà cảm ơn chữ Phúc của cháu.” Lão bà đưa mười văn tiền cho Tử La.
Người khác thấy vậy cũng không còn nghi ngờ nữa, đểu ồn ào hỏi mua.
Trong nhất thời, việc buôn bán của tỷ muội Tử La vô cùng tốt đẹp.


Tử La thấy mọi người chỉ chú ý tới câu đối, không ai ngó tới trâm cài đầu, nàng nói với mọi người: “Chúng cháu còn bán trầm hoa cài đầu mẫu mới nhất trên huyện. Hình thức mới mẻ độc đáo, thủ công tinh xảo. Mọi người không tin cứ nhìn xem!”


Lúc này mọi người mới để ý tới trầm hoa bị “ánh sáng” của cầu đối che mất, nhất thời lực chú ý đều đổ vào trầm hoa.