Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 68: Không chỉ là bạn cũ

Ân Lê Đình buồn cười lắc đầu: “E là Diệt Tuyệt sư thái không chứa được hắn trên Nga Mi quá ba ngày đâu.” Chàng tới Nga Mi mấy lần, cả phái từ trên xuống dưới yên ắng như núi hoang vậy.

“Ba ngày? Muội thấy một ngày là từ trên xuống dưới Nga Mi đủ thảm rồi. Nếu ở ba ngày thật, e là chư vị Phật Tổ Bồ Tát Nga Mi thờ phụng cũng phải phá tường mà chạy mất!”

Lộ Dao thở nửa ngày rốt cuộc bình thường
lại, thẳng lưng lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt Ân Lê Đình đang nhìn
mình. Lúc này, sóng gợn lăn tăn lấp lánh trên mặt hồ, hắt lên làm một
bên mặt của chàng dường như cũng lấp lánh ánh sáng. Lộ Dao không khỏi
nhìn đến ngơ ngẩn. Quá nửa ngày, Ân Lê Đình bị nàng nhìn sợ là mất tự
nhiên nghiêng đầu đi che giấu gương mặt ửng đỏ, Lộ Dao mới ý thức được,
ra sức lắc đầu, cảm giác hình như đầu óc mình đờ đẫn, cần phải hoạt động một chút. Thế là lảo đảo đi tới phía dưới hai ống chuông gió bên cửa
sổ, thuận tay khảy khảy mộc trụy. Miếng gỗ đong đưa nhè nhẹ, mang theo
âm thanh leng keng du dương, cảm giác như ngày hè gió mát khuấy nước hồ, từng cánh bèo lãng đãng trôi xa. Lúc này Ân Lê Đình cũng bị âm thanh đó hấp dẫn, bất giác đi lại, thấy bên cạnh cái chuông gió nhỏ mà Lộ Dao
nghịch có một cái lớn hơn, thế là nhẹ nhàng đẩy chiếc mộc trụy lớn, lần
này âm thanh nghe êm dịu trầm thấp, tựa như núi cao sau mưa, lúc gió
lướt qua tùng trúc mang đến cảm giác tĩnh mịch yên bình. Hai chuỗi
chuông gió một âm cao một âm thấp phối hợp nhịp nhàng, dường như kẻ
xướng người họa êm tai vô cùng. Đột nhiên cổ tay Lộ Dao chợt xoay
chuyển, đẩy mộc trụy lớn hơn về phía Ân Lê Đình, mang theo ba phần lực,
âm thanh ống chuông phát ra lập tức thay đổi, tiết tấu nhẹ nhàng. Lần
này Ân Lê Đình cũng hào hứng lên, tay khẽ đảo một cái đẩy mộc trụy nhỏ
hơn về cho Lộ Dao, tiếng vang càng lanh lảnh vui sướng. Vì thế, nhất
thời, hai miếng gỗ bị hai người huynh đẩy cho muội muội đẩy cho huynh,
tới tới lui lui nhẹ nhàng phiêu đãng. Hai ống chuông gió leng keng hòa
âm cao thấp, âm thanh tuyệt vời khôn tả. Lộ Dao cười càng vui vẻ, ngước
mắt thấy Ân Lê Đình nhìn mình qua ống chuông gió, đôi mắt lấp lánh sáng
ngời, trong veo như nước, nháy mắt Lộ Dao hơi ngẩn ngơ, cũng nhìn lại
chàng, lần nữa cảm giác hình như mình lóa mắt mất rồi. Tiếng sóng nặng
nề đập vào bờ Hoành Đường cùng với hàng loạt tiếng chuông gió, xen lẫn
tiếng cười khẽ một cao một thấp, giống như tiếng ca êm dịu.

Cũng không biết bao lâu, bỗng hai người nghe tiếng ho khẽ ngoài cửa viện,
phá tan bầu không khí có xu hướng êm đềm mơ mộng. Hai người vô thức
ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trương Tùng Khê đang đứng trước cổng viện
nửa cười nửa không nhìn họ. Gần như đồng thời, hai người đều khẽ kêu một tiếng như bị giật mình, lập tức mạnh ai nấy xoay ra sau. Lộ Dao hoàn
hồn lại, hít sâu một hơi, mặt dày quay đầu chào hỏi Trương Tùng Khê:
“Trương tứ ca.” Còn Ân Lê Đình thì mặt đỏ tới mang tai, nóng ran, không
dám nhìn Trương Tùng Khê, càng không dám nhìn Lộ Dao.

Trương
Tùng Khê chờ ở ngoài viện đã nửa ngày song hai người chẳng có tí dấu
hiệu nào là muốn dừng lại. Giờ chàng cũng cảm thấy mình đến không phải
lúc, khổ nỗi không có cách nào khác, đành hắng giọng: “Tiểu Lộ, vừa nãy
ta đi qua sảnh bên, hình như nghe nói Phó trang chủ đang tìm muội, muội
có cần đi qua đó một chút không?” Lộ Dao bị ánh mắt nửa cười nửa không
của chàng nhìn tới chột dạ, vừa nghe lập tức đáp: “Cần chứ, rất cần!
Muội đi ngay đây!” Nói rồi chạy trốn như bay, bỏ mặc một mình Ân Lê Đình đối diện với Trương Tùng Khê.

Lúc này mặt Ân Lê Đình đỏ như
máu, hai cái chuông gió vẫn tự kêu leng keng, như nhắc nhở chàng chuyện
ban nãy. Bị sư huynh biết là một chuyện, bị bắt quả tang tại trận lại là chuyện khác. Trương Tùng Khê tiến lên, vỗ vai Ân Lê Đình.

“Tứ ca…”


Trương Tùng Khê cười than: “Lục đệ, nhị ca đang tìm đệ, mau đi với huynh qua đó đi.”

Nửa đêm, Phó Thu Nhiên ngồi một mình bên bàn đá dưới gốc cổ tùng. Giờ này
trời đêm trong vắt, gió nhẹ như nước, trăng sáng mênh mông, sao giăng
chi chít.

Ngắm trăng độc ẩm, trên bàn là Trúc Diệp Thanh thuần
chất nhất. Hắn đã từng như Lộ Dao, một giọt rượu cũng không dính, nhưng
mấy năm nay, hình như hai người cùng chung ý tưởng, tập uống rượu. Lộ
Dao thích rượu Lan Lăng, do mùi thơm bay xa, ngửi là sảng khoái, còn hắn thì yêu mỗi mùi thơm đậm đà, dư vị bất tận của Trúc Diệp Thanh, tình ý
triền miên lưu luyến trong đó tựa như vô số chuyện xưa quấn quít lượn
lờ, xua mãi không tan.

Hơn năm năm trước, xuất phát từ thôi thúc âm ỷ trong lòng nhiều năm không kềm chế được, hắn biến một y hội địa
phương nho nhỏ thành Phổ Tế Y Hội như bây giờ. Khi đó, hắn còn chưa có
địa vị và kinh nghiệm trong mảng dược liệu như hiện tại, có thể thấy
được độ khó khăn trong đó. Song có lẽ ông trời có ý thành toàn, ngay tại Phổ Tế Y Hội lần đầu tiên, rốt cuộc hắn gặp được người mà từ khi hắn
đến thế giới này liền nhớ mãi nhưng lại không biết sống chết ra sao, Lộ
Dao. Khi đó, Lộ Dao vẫn giống như tiểu cô nương, nhưng diện mạo hoàn
toàn thay đổi, tất nhiên hắn không nhận ra, song lúc nàng cất giọng giòn giã chỉ ra chỗ sai trong bệnh án của Duật Tề đang làm khó nàng, vẻ mặt
thẳng thắn lạnh nhạt cùng thái độ ngay thẳng của nàng gần như khiến hắn
ngay lập tức cảm thấy vô cùng quen thuộc. Có lẽ từ nhỏ đã nương tựa vào
nhau, làm bạn đến lớn ý hợp tâm đầu, hai chữ “Lộ Dao” cơ hồ buột miệng
nói ra. Đến sau, nhìn thủ pháp may vết thương của nàng, hắn từng muốn
quỳ lạy trời xanh hoặc là Cố Nhược Trường trên trời có linh, chiếu cố
khiến hai người trùng phùng ở dị thế thế này.

Mấy năm nay, Lộ
Dao du lịch hành y tứ xứ, bây giờ thanh danh đã nổi như cồn. Còn hắn
thủy chung không muốn gầy lại giấc mộng và hi vọng nhiều năm trước nữa,
ba phần không muốn, bảy phần không thể. Tất cả dũng khí sớm đã bị hắn
dùng hết ở kiếp trước. Vì thế mấy năm nay, hắn gửi gắm tất cả khát khao
và ước vọng năm xưa nơi Lộ Dao, người vẫn còn là y giả, hai người vốn dĩ tuy hai mà một, sinh mệnh quấn quít ăn sâu vào tận xương tủy, cần gì
phải phân biệt rạch ròi? Ước vọng như thế đương nhiên hắn không nói, Lộ
Dao cũng tự hiểu, vì thế càng thêm chấp nhất hành y tế thế, mà hắn
nguyện dốc hết tất cả giúp đỡ nàng. Khẽ thở dài, nhẹ nâng chung rượu
lên, nghiêng đầu nhìn bên kia. Lúc này Ân Lê Đình đang im lặng đi tới,
hơi ôm quyền chào hắn.

Phó Thu Nhiên nhìn Ân Lê Đình. Nếu nói Lộ Dao chữa lành cho Du Đại Nham trong tình huống không biết là một điều
bất ngờ, vậy nam tử trước mắt này chính là bất ngờ trong bất ngờ. Trải
qua mấy bận buồn vui ly hợp, khi hắn phát hiện Lộ Dao và hắn, hai người
đến cái thời đại xa lạ này hóa ra là nơi hắn biết, hắn cũng chẳng có bao nhiêu kích động và suy nghĩ. Chỉ có một lần hắn nói với Lộ Dao, người
và chuyện ở đây vô luận là tồn tại chân thật hay là chuyện kể hư ảo đều
không có gì khác biệt, chung quy đều là sinh hoạt của người khác, không
liên quan đến mình. Quá khứ đủ loại, bọn họ đã đeo trên lưng nhiều lắm
rồi, không còn sức lực gánh vác cái khác nữa. Ai ngờ Lộ Dao lên Võ Đang
một chuyến, lại khiến quỹ tích vận mệnh vốn không liên quan dây dưa vào
nhau. Lộ Dao từng viết thư cho hắn, nói chỉ mong giúp được họ bảo toàn
cốt nhục tình thân, lấy đó an ủi nỗi nhớ Cố Nhược Trường của hai người.
Khi ấy đọc đến câu này, tay hắn run lên, giấy bay xuống đất.

Nếu phong thư đó khiến Phó Thu Nhiên lĩnh hội sâu sắc cảm nghĩ của Lộ Dao,
vậy thì lá thư sau lại khiến hắn thoáng nghi hoặc. Hắn không hiểu lắm,
vì sao nàng cố chấp muốn giúp Ân Lê Đình đẩy dời quỹ tích vận mệnh
nguyên bản, bởi vì mấy năm nay, rõ ràng Lộ Dao hiểu sâu hơn ai hết, số
mạng không cần người khác thương xót, chỉ có thể dựa vào bản thân nỗ lực thay đổi. Song trong những hàng thư đi tin lại giữa hai người, Lộ Dao
để lộ ra tin tức, cùng với những gì Từ Thiên và mọi người báo cáo với
hắn, khi đó trong lòng hắn chợt động, thoáng suy tư, liền cầm bút viết
một phong thư, phái tâm phúc gửi đi cho Dương Tiêu, báo chuyện Kỷ Hiểu
Phù. Bất luận Lộ Dao muốn giúp ai, với hắn mà nói, cần giúp đỡ nhất
chính là nàng.

Ân Lê Đình trong ấn tượng của hắn giống với Ân Lê Đình trước mắt này nhưng lại có chỗ bất đồng. Hơi thở trong trẻo sạch
sẽ y như trong sách nhưng nhiều thêm ba phần thản nhiên ổn trọng. Nhớ
tới phản ứng và lời nói của Ân Lê Đình tối qua sau khi nghe hắn kể
chuyện cũ, trong lòng hắn có chút bất ổn. Nhìn chàng ngồi đối diện cách
một cái bàng, Phó Thu Nhiên cũng không hàn huyên, thong thả mở miệng vào thẳng chủ đề “Lê Đình, hôm nay chuyện ta nói với huynh, bất luận sau
này huynh và A Dao có bên nhau hay không, bất luận tương lai xảy ra
chuyện gì, ta muốn huynh không được chủ động nhắc tới trước mặt nàng.”

Ân Lê Đình thấy giọng điệu hắn nghiêm nghị, nghiêm túc gật đầu: “Thu Nhiên huynh yên tâm, mặc kệ hôm nay ta nghe thấy gì đều sẽ không nhắc một chữ với Tiểu Dao.”

Mắt Phó Thu Nhiên chợt lóe, cất giọng xa xôi,
trực tiếp kể chuyện: “Hôm qua, ba hài tử ta kể với huynh là Nhược
Trường, A Dao và ta. Năm đó, lần đầu tiên A Dao và Nhược Trường cùng ra
chiến trường mưa bom lửa đạn làm đại phu, đối mặt với niềm tin sụp đổ, A Dao lúng túng không biết làm sao. Sau Nhược Trường cầm tay dắt nàng
từng bước vượt qua đoạn thời gian u tối mê mang đó, giúp nàng học cách
đối phó với vấn đề nan giải mà một đại phu phải đối mặt. Có lẽ là tình
cảm thuở nhỏ, cũng có thể là rung động nhất thời, bất luận là nguyên
nhân gì, tình cảm dựa dẫm A Dao dành cho Nhược Trường biến thành tình
yêu. Còn Nhược Trường, thật ra sớm đã yêu thầm A Dao từ lâu, chẳng qua
không nói mà thôi. Vì thế khi ấy, kết cục vui mừng như chim liền cánh
như cây liền cành ấy gần như đã kề sát. Song không bao lâu, sự tình biến động bất ngờ.” Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, như đang sắp xếp lại ký ức đã lâu không mở ra. Ân Lê Đình ngồi yên, nhẫn nại chờ hắn mở
miệng lần nữa.

Hồi lâu, rốt cuộc Phó Thu Nhiên cất giọng khàn
khàn bắt đầu kể lại câu chuyện đã bị hắn áp chế trong lòng bao nhiêu năm nay: “Áng chừng không tới một năm, Nhược Trường lại bị mời ra chiến
trường làm đại phu. Lần đó A Dao và ta đều bị một số việc quấn thân,
không thoát đi được, thế nên chỉ có một mình Nhược Trường đi. Ai ngờ một lần đi liền không có ngày về. Chiến trường đó là do phát sinh bạo loạn ở địa phương mà ra, Nhược Trường tuân theo nguyên tắc của y giả, đứng ở
góc độ trung lập chữa trị cho bệnh nhân cả hai phe, chỉ vì quen với nhóm sĩ quan của quân đội chính quy hơn mà bị quân bạo loạn xem là đại phu
của quân đội. Một lần công kích lan đến phòng khám của huynh ấy ở quân
doanh, Nhược Trường bị quân bạo loạn bắt giữ, không được mấy ngày thì bị hại.”

Nói đến đó, Phó Thu Nhiên cầm chung rượu lên uống một hơi cạn hết, nặng nề thở ra. Mấy câu ngắn ngủi đã khiến hắn hao tổn quá
nhiều tinh thần và sức lực.

Dù Ân Lê Đình biết Cố Nhược Trường
đã qua đời nhưng bây giờ nghe xong, lòng không kềm được trống rỗng, khẽ
nhắm mắt lại. Trông người lại nghĩ đến ta, nếu hôm nay có bất kỳ ai
trong Võ Đang sư huynh đệ gặp chuyện, e là chàng đau lòng muốn chết,
huống hồ là từ nhỏ đã nương tựa vào nhau như ba người Lộ Dao.

Trầm mặc đủ hai nén nhang, Phó Thu Nhiên đặt chung rượu xuống, nhìn thẳng
vào Ân Lê Đình: “Tin tức Nhược Trường qua đời đối với ta và A Dao mà
nói, như sét đánh bên tai cũng không đủ để hình dung. Huynh ấy gần như
không lưu lại gì, được chuyển về chỉ có một hũ tro cốt và một lời nhắn.
Dặn chúng ta từ nay về sau phải tiếp tục giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau. A
Dao và ta nhìn hũ cốt đủ ba ngày mà không hoàn hồn lại. Quãng thời gian
ấy, với nàng với ta đều là ác mộng cả đời, khi ấy chúng ta gần như cảm
thấy cơn ác mộng đó đến khi chúng ta chết cũng không tỉnh lại. Sau đó,
ta bắt đầu tập uống rượu, ngày nào cũng say sưa mê muội, đừng nói hành
y, sinh hoạt cũng không tiếp tục được nữa. Hơn một tháng ròng rã, ta
nhốt mình trong phòng, uống cả ngày lẫn đêm, chỉ cầu tìm quên trong men
rượu. Mãi đến một ngày, ta phát hiện một chuyện. Nó như một chậu đá
lạnh, khiến ta lạnh buốt từ đầu đến chân.” Nói đến đây, hắn dừng lại,
mím môi, hít sâu một hơi, khẽ nói: “Ta phát hiện, A Dao, nàng bắt đầu
hít thuốc phiện.”

Hiển nhiên Ân Lê Đình không hiểu ý câu cuối
cùng nhưng giọng nói hơi run và tâm trạng có vẻ khó kiểm soát của Phó
Thu Nhiên nói cho chàng biết chuyện này rất đáng sợ. Quả nhiên không
ngoài dự đoán, Phó Thu Nhiên nói tiếp: “Huynh không hiểu hít thuốc phiện là gì, đúng không? Ta nói cho huynh hay, còn nhớ nam tử dùng nha phiến
tới nghiện trong Dạ Tịch Các mấy hôm trước không? Đó chính là hít thuốc
phiện. Lúc đó Lộ Dao cũng như thế. Tình huống còn tệ hơn gã, bởi vì mức
độ tinh thuần của thuốc phiện Lộ Dao dùng vượt xa nha phiến. Ta nghĩ sở
dĩ nàng làm thế là vì nó khiến nàng nảy sinh khoái cảm và ảo giác để
kháng cự đau khổ và sợ hãi.”

Đúng lúc này, xoảng một tiếng,
chung rượu trên tay Ân Lê Đình rơi xuống đất, nát vụn, rượu thấm ướt vạt áo chàng. Tay chàng run run, cả bả vai cũng không vững, dường như sợ
nhìn thấy điều gì, bất giác nhắm mắt lại. Mấy ngày trước, bóng người ủ
rũ tóc tai rũ rượi toàn thân tả tơi nằm trên đất đau đớn kêu gào giờ
phút này tràn ngập đầu óc chàng. Chàng không sao tưởng tượng được, một
Lộ Dao cởi mở thẳng thắn, cả người sạch sẽ ngạo nghễ, ngày thường luôn
cười rạng rỡ lại từng thảm hại như thế. Đến bây giờ, ký ức bên trong Dạ
Tịch Các ngày hôm đó như con dao bén nhất, hung hăng nạo vót thần trí
chàng. Nàng quen thuộc với chứng bệnh đó như thế, biết rõ phương pháp
nào mới giảm được đau đớn như thế, thậm chí thủ pháp lúc hạ dao cũng
thành thạo như thế, rạch vết thương lớn nhỏ nông sâu vừa vặn như thế,
chỉ bởi vì nàng cũng từng trải qua toàn bộ, thậm chí đã thành một loại
bản năng. Ân Lê Đình nhắm mắt, mạch đập nơi cổ bỗng nặng nề lên, bây giờ chàng đã hiểu, vì sao khoảnh khắc họ vào cửa bỗng nhiên Lộ Dao lại tỏ
vẻ hoảng sợ mà trước đó chàng chưa hề thấy.

Nháy mắt, trong bóng đêm lặng ngắt, sân viện chỉ còn lại hai tiếng hít thở nặng nề run run.
Mãi đến khi Phó Thu Nhiên phá vỡ im lặng lần nữa: “Ta đau khổ buồn bã vì chuyện Nhược Trường, kế đó mơ màng trong cơn say. A Dao lại vì chuyện
Nhược Trường mà hút thuốc phiện, lấy khoái cảm và ảo giác thử thoát khỏi tuyệt vọng do cái chết của Nhược Trường. Chuyện đó như tát ta một tát
tai thật mạnh, đánh ta thức tỉnh hoàn toàn. Nhược Trường qua đời vẻn vẹn một tháng, di ngôn huynh ấy lưu lại, chúng ta không làm theo lấy một
câu. Huynh ấy đi hơn một tháng, ta không chăm sóc A Dao đàng hoàng, nàng mới ra nông nỗi đó. Nếu huynh ấy trên trời có linh, nhất định sẽ không
yên lòng. Nghĩ đến đó, lúc nào ta cũng sợ hãi bất an. Tình hình A Dao
lúc ấy đã trở nên gay go, cơ hồ mỗi ngày trôi qua trong ảo giác quá nửa
thời gian. Đối mặt với tình hình như thế, rốt cuộc ta lấy lại tinh thần, ít nhất ta không thể để Nhược Trường dưới suối vàng lo lắng cho hai
chúng ta. Ta bắt đầu giúp A Dao cai nghiện. Quá trình trong đó đau đớn
thế nào, con út của Mục đại phu trong Dạ Tịch Các chính là ví dụ. Ta thử đủ cách muốn giảm bớt đau đớn trong quá trình cai nghiện cho nàng nhưng vô dụng. Lúc ấy, vì giảm bớt đau đớn lúc cơn nghiện phát tác, ta giúp
nàng thử đủ loại thuốc, trị liệu, châm cứu, thôi miên, rạch lên người,
thậm chí bạo hành, đủ loại dược vật, phương thuốc cổ truyền ta đều nghe
ngóng khắp nơi, thử từng loại một. Thậm chí… bao gồm cả chuyện phòng
the.”

Lúc này, Phó Thu Nhiên ngẩng đầu nhìn Ân Lê Đình chằm
chằm, nghiêm giọng: “Giờ huynh biết rồi chứ? Quá khứ của A Dao, hoàn
toàn không tốt đẹp như huynh nghĩ đâu. Đối với các huynh mà nói, thậm
chí nàng không còn trong trắng. Vả lại, mấy lần thôi miên không thành
công cùng với lượng lớn thuốc an thần khiến đoạn trí nhớ kia của nàng
khá lộn xộn, chỉ còn lại từng mảnh rời rạc, ngắt quãng không đầy đủ, lẫn lộn mà đau khổ, sau này một thời gian dài, nàng đều phải nhờ vào các
loại thuốc để duy trì giấc ngủ và tâm trạng ổn định. Đến giờ, nàng chỉ

còn nhớ được mình từng hít thuốc phiện cùng một đoạn ngắn đau khổ lúc
lên cơn. Rất nhiều chuyện không nên nhớ, hình như nàng lựa chọn quên
đi.”

Hắn đứng dậy, chống hai tay lên bàn, ánh mắt sắc bén chọc
thẳng vào đáy mắt Ân Lê Đình, nói từng chữ một: “Ân Lê Đình, sau khi
Nhược Trường qua đời, trên đời này ta có thể không quan tâm bất kỳ ai,
duy chỉ có A Dao, tất nhiên ta che chở nàng đến cùng. Thậm chí ta từng
tính thành thân với nàng. Với ta mà nói, yêu hay không yêu đã không còn
quan trọng nữa, A Dao và ta như máu mủ ruột rà. Nhưng bản thân nàng
không muốn, Nhược Trường khiến nàng tin tưởng tình yêu, tình ruột thịt
giữa chúng ta như máu như thịt song không có tình yêu nam nữ, là nàng
không muốn ta lỡ dở. Ta từng nghĩ, nếu A Dao cảm thấy du lịch tứ xứ hành y, tế thế giúp người như bây giờ mới tốt, vậy thì cả đời chúng ta cứ
vậy đi, huynh muội cũng được, phu thê cũng tốt, đều không sao cả. Chỉ
cần hai người bình an vui vẻ, những chuyện còn lại đều là nước chảy mây
trôi. Bây giờ, Ân Lê Đình, nói cho ta biết, huynh có khả năng phụ trách
một A Dao như thế không? Nàng không quang đãng sáng sủa như huynh tưởng
đâu, sau lưng nàng là vô vàn rắc rối không chịu nổi, huynh có khả năng
đối mặt không? Nếu huynh không cách nào tiếp nhận được nàng, vậy nhìn
thẳng vào mắt ta mà nói, ta không để ý, dù sao quá khứ như thế không dễ
gì gánh vác được. Nhưng nếu huynh nguyện ý, huynh phải thề với ta, đời
này kiếp này sẽ che chở nàng đến cùng, để nàng bình an hạnh phúc, tuyệt
đối không thể tổn thương nàng mảy may, bằng không tất bị trời tru đất
diệt.”

Ân Lê Đình hơi sững lại, hít sâu một hơi rồi thong thả
thở ra. Tất cả những gì Phó Thu Nhiên nói lặp đi lặp lại trong đầu
chàng. Ký ức xẹt qua rõ ràng tình cảnh lần đầu gặp Lộ Dao: một thân áo
xanh còn mang theo hơi sương sớm mai, nụ cười như nước xuân trong vắt
dường như muốn thấm vào xương tủy. Sau trên núi Võ Đang, trong thành
Tuyền Châu, hai người cùng đi đến giờ, từ đầu chí cuối, trong đầu chàng
Lộ Dao luôn sáng sủa mang theo chút tùy tiện, tươi tắn rạng ngời. Trên
Cô Sơn, dần dần chàng biết thẳm sâu trong ký ức nàng có một số quá khứ
không muốn ai biết khiến nàng khó mà thích ứng được, lại không biết
những thứ bị nàng giấu sâu như thế, thậm chí chính bản thân nàng đều
quên đi lại là hồi tưởng thê thảm không chịu nổi như thế. Giờ này khắc
này, bỗng nhiên chàng vô vàn cảm kích Cố Nhược Trường và Phó Thu Nhiên.
Người trước ở thời điểm nàng niên thiếu dạy cho nàng đạo lý kiên trì và
hiểu biết sinh tồn cần thiết, còn người sau, ở thời điểm nàng yếu đuối
nhất khổ sở nhất cùng nàng vượt qua. Nếu không có hai người này, ngày đó trong Vọng Giang lâu, e rằng chàng vô duyên gặp được con người trong
trẻo như nước xuân kia. Chàng ngẩng đầu, trên trời là trăng sao sáng
ngời vô hạn.

Hồi lâu, lúc Phó Thu Nhiên cơ hồ muốn cười lạnh
thành tiếng thì chàng chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào Phó Thu Nhiên, nhẹ giọng: “Phó huynh, đêm nay Lê Đình tại đây đa tạ huynh nói cho ta
biết.” Nói rồi đứng dậy vái một vái thật sâu, nói tiếp: “Lúc đầu trên
núi Võ Đang, ta từng cảm thấy Tiểu Dao thông minh giỏi giang như thế,
dường như bất cứ sự việc hóc búa nào đều có cách giải quyết. Nhưng về
sau đến Tuyền Châu, ta mới phát hiện cũng có thời điểm nàng cần được bảo vệ. Lúc ấy trong lòng ta lo lắng nhưng cũng hơi vui mừng, cảm thấy rốt
cuộc thì mình cũng có lý do ở bên nàng. Lại sau, dọc đường trở về Kim
Lăng, cuối cùng ta hiểu được, so với cần bảo vệ, Tiểu Dao càng cần được
bao dung được nâng đỡ. Bây giờ bất kể thế nào, chỉ cần có thể khiến nàng vui vẻ, ta tuyệt đối không từ chối. Hôm qua, ta đã nói với Phó huynh,
không có gánh vác nổi hay không, chỉ có muốn hay không thôi. Bây giờ, Ân mỗ bằng lòng thề với trời, từ nay trở đi, nếu ta phụ Lộ Dao, nguyện vạn kiếm xuyên tim mà chết.” Mấy câu này, không khó khăn đau khổ như lúc
Phó Thu Nhiên nói chuyện, nhưng nói ra nhẹ nhàng như thế, dường như
không thể tự nhiên hơn được nữa, hoàn toàn không cần cân nhắc suy nghĩ
gì.

Phó Thu Nhiên giật mình, nhìn Ân Lê Đình nửa ngày, hồi lâu,
hắn gật đầu thật khẽ “Được, Lê Đình. Ta biết Lộ Dao không nhìn nhầm
người mà.” Nói rồi vỗ vai chàng “Chuyện cũ thứ ba, đợi hai ngày nữa ta
sẽ kể cho huynh nghe.”