Thiên Hoa bị giữ trong ngực người kia, ngẩng đầu nhìn coi tên bắt cóc là ai, và lập tức á khẩu.
Thế gian này, sao sẽ có nam nhân bộ dạng đẹp như vậy?
Như Thượng đế đã tinh tế tới từng đường nét, dùng hết lòng hết sức, nỗ lực hết khả năng để tạo nên. Phảng phất như ngài muốn mỗi cái lông mi, mỗi một sợi tóc đều hoàn mĩ đến không chê vào đâu được; Mái tóc bạch kim thả tùy ý tán loạn, đôi mắt tím trong trẻo lạnh lùng. Thiên Hoa không nói được lời nào, di đầu xuống nhìn nhìn cơ thể người ta, ra sức moi móc tì vết, công nhận nhìn hơi khó khi bị hắn ta giữ sát cạnh người.
Tuy hắn mặc quần áo, nhưng có thể hình dung ra: từng sợi tóc, cho đến đôi môi, gò má, từ đầu đến chân, cả cơ thể hắn như được tỉ mỉ làm từ bạch ngọc, mỗi một chi tiết đều chính xác đến mức không tìm được chỗ nào để chỉnh sửa.
Con người này nếu xuất hiện trong thế giới của cậu, có lẽ sẽ làm vô số họa sĩ, vô số nhà điêu khắc chen chúc nhau vẽ vẽ nặn nặn, làm ví dụ cho vẻ mĩ đến cực hạn của nhân loại?
Mĩ nam này tuy mĩ kinh thế hãi tục, mị quan chúng sinh, nhưng không thiếu anh khí cùng khí phách của nam nhân, không có chút ẻo lả hay mềm mại có thể làm người khác liên tưởng tới nữ nhân. Là mĩ nam tử hàng thật giá thật, mang mị lực khuynh đảo chúng sinh. Tỏa ra sự cao quý xa cách, như tiên nhân không bị lây dính thế tục. Lúc mới nhìn, còn phảng phất tưởng trích tiên lâm thế.
Với kiến thức 12 năm đi học, Thiên Hoa vô thức nhớ đến tỉ lệ vàng bằng 1.618033988749895… rồi bắt đầu nghiêm túc thử tính xem người này liệu có đáp ứng tỉ lệ đó không?
Hình như hắn vừa đúng có tỉ lệ vàng thật.
Mà hắn đẹp thì liên quan quái gì đến mình? Thiên Hoa chợt nhận ra sự xuẩn ngốc của mình, sao mình cứ nhìn chằm chằm chính kẻ đã bắt cóc mình, điều cấp thiết cần làm hiện tại là kêu cứu chứ????
Cậu vừa há miệng định la, đã thấy mình cứng người lại, không cử động được, vẫn giữ tư thế há miệng.
Tử mâu lạnh lẽo như băng tuyết, không tìm được chút tia nhân tính nhìn vào mặt cậu. Cảm giác tựa như con ếch đang bị rắn nhìn.
Thiên Hoa nhận ra nhận định sai lầm khủng khiếp của mình. Y căn bản không phải trích tiên lâm thế, mà là yêu nghiệt giáng trần!
****
Kẻ Thiên Hoa đã nhận định là yêu nghiệt, quái vật, đại ma đầu mang vẻ ngoài xinh đẹp để lừa người mất cảnh giác, sờ sờ mặt Thiên Hoa, bàn tay lạnh lẽo hoàn mĩ vuốt ve má, lướt đi trên da mặt, lần xuống cổ, cảm giác băng tuyết làm Thiên Hoa sẽ rùng mình nếu không bị điểm huyệt.
“Ngươi ấm.” Thanh âm tao nhã không thiếu phần lạnh lùng vang lên, thản nhiên như đang nói một sự thật đơn giản, dù cách bàn tay hắn mân mê da Thiên Hoa, lại tựa như đang thưởng thức chìm đắm trong điều kì diệu nhất trên đời.
Đó vì ngươi lạnh.
Thiên Hoa mắt trợn to trả lời trong lòng, Giải huyệt cho ta mau!!! Ta thề sẽ mua lò sưởi cho ngươi sưởi. Ngươi ôm lò sưởi ấm đến bỏng chết cũng được. Thả ta ra!!!
Hoàn toàn không nhìn đôi mắt oán hận của Thiên Hoa, nam nhân xinh đẹp sờ hồi lâu rồi ôm Thiên Hoa vào lòng. Dễ nhận ra là hắn không có kinh nghiệm ôm người, nên tư thế ôm rất kì cục, làm cậu thấy khó chịu, lại còn khó thở nữa. Nhìn y mảnh mai, thân người thanh nhã mang dáng thư sinh, vậy mà sức lực lớn như thế, đúng là không thể nhìn ngoài mà đoán người. Bộ dáng đẹp mắt vậy, ai ngờ lại là một tên điên?
Ta khó thở. Ngươi muốn siết chết ta phải không?
Thiên Hoa gào thét trong lòng, miệng vẫn há ra không khép lại được, *** mấy thứ điểm huyệt cao thủ, *** tên điên đẹp mã, ******. Thiên Hoa vốn được giáo dục tốt, không dễ chửi người dù là trong lòng, nhưng chuyện gì cũng phải có giới hạn. Gia đình gia giáo nữa cũng không chịu được cảnh cả người đông cứng, mồm cứ há hốc mặc không khí vào, bị một tên quái vật không thèm xem bộ dạng cậu thế nào ôm chặt, lại còn bị ôm quá chặt. Không chừng Thiên Hoa sẽ là người đầu tiên trong lịch sử chết vì bị ôm.
Có khi đó đúng là ý đồ của tên này. Ai mà biết tư duy của kẻ điên, có khi hắn muốn siết chết cậu qua ôm! Sau đó tấm tắc bảo đây là kiểu chết rất đẹp..
&%*($&*&%$#@… Ca ca cứu đệ!!!!
Tiếc đây là trong lòng, chẳng ai nghe thấy.
Nam tử ‘biến thái’ không nghe được tiếng lòng của Thiên Hoa, mà có lẽ cũng chẳng quan tâm xem Thiên Hoa cảm thấy sao về mình, cứ thế đơn giản ôm Thiên Hoa, tựa đầu vào vai Thiên Hoa, bộ dáng rất bình thản như đang hưởng thụ. Có vẻ hắn thuộc dạng người chân chính chỉ biết đến bản thân, chẳng hề quan tâm thế giới còn lại ra sao.
Sao cậu lại xui xẻo vậy chứ?
Thiên Hoa khốn khổ không chịu nổi, tên kì quái không giải huyệt cho cậu, chỉ ôm làm người ta khó thở, rồi đột nhiên, như cách con mèo thỏa mãn rên lên, hắn thì thầm,
“Ngươi ấm.”
Hình như ta không phải lò sưởi? Có chỗ nào trên người ta giống lò sưởi vậy?
“Ngươi là của ta.”
…
Hai câu này liên quan gì tới nhau? Coi như hai câu nối với nhau theo quan hệ nguyên nhân – kết quả thì chúng có ý nghĩa gì cơ chứ?
Ta ấm – nên ta là của ngươi?
Thiên Hoa sâu sắc nhận thức hai người không cùng thế giới, ít nhất ở thế giới của cậu, cậu chưa từng biết trường hợp nào bị bắt cóc vì người ấm, cũng chưa từng biết trường hợp nào bị kẻ khác khẳng định quyền sở hữu vì nhiệt độ cơ thể.
Mà nhiệt độ Thiên Hoa cũng là 37 độ như người thường ở thế giới này đó chứ.
Nên chỉ có thể kết luận là tên này bị điên. Với kẻ điên không nói lí lẽ được. Thật đáng tiếc, vẻ ngoài đẹp như thế, đầu óc lại có vấn đề.
…..
Mà một kẻ điên có nhét than vào miệng cậu, với ý đồ muốn làm cậu nóng hơn không nhỉ?
…..
Ca ca, cứu đệ!!!! Đệ không muốn làm lò sưởi!!! Đệ không muốn ăn than!!!!
Thiên Hoa chớp chớp mắt (hành động duy nhất làm được khi bị điểm huyệt), gào ầm lên trong đầu.
Trong lúc Thiên Hoa khóc thét vì tình cảnh của mình, nam nhân lạnh lùng nhắm mắt, cảm nhận thân nhiệt Thiên Hoa, bình thản nói,
“Ngươi ấm.”
Hoàn Đệ Tam Chương
Neh, Thiên Hoa cute không ^^ Mà hình như không có ai đọc truyện ngoài mình, cô bạn mình, Tuyết Lạc và Tiểu Mạc ah >