Dị Thế Đoạt Tình

Chương 2: Bắt cóc khó hiểu

Thiên Hoa đã hoàn toàn từ bỏ việc dộng sự thật vào đầu ‘ca ca’. Cậu đã nói rồi, nói đi nói lại, nói tới nói lui, nhưng ca ca không biết là luyến đệ thành điên hay không chấp nhận sự thật, cứ thế phủ nhận mọi điều cậu nói

“Tên đệ là Thiên Long. Tiểu Long nhi. Còn ca ca là Thiên Phong.” Nam tử cười nói.

Thiên Hoa đau đầu, đành phải xe toạc tấm màn này, “Nghe này, tôi họ Diệp, không phải Thiên, mà tôi gọi là Thiên Hoa chứ không phải Thiên Long. Xin lỗi, tôi rất khâm phục tình cảm đối với gia đình của huynh, nhưng tôi không phải đệ đệ huynh, tôi nhặt được ngọc bội ở đống rác. Có lẽ đệ đệ huynh còn trong thành, huynh có thể cố tìm xem.”

Anh ta nghe cậu nói, rồi nhìn cậu bằng ánh mắt rất đau xót, “Đệ thực sự không nhớ gì cả. Ca không trách đệ, đệ mất tích khi còn rất nhỏ, là lỗi của ca ca khi không giữ được mẫu thân và đệ.”

“Huynh có nghe không vậy? Tôi không phải đệ đệ huynh. Tôi nhặt được ngọc bội thôi.”

“Thiên Hoa, được rồi, tên Tiểu Hoa Hoa cũng không tệ, từ giờ ca ca sẽ gọi đệ như thế, dù sao đây cũng là cái tên đã theo đệ lớn lên.” Nam tử với tay xoa đầu cậu, “Cứ gọi ca là ca ca, chúng ta sẽ tạo nên những kí ức mới bên nhau.”

Thực ra ngươi có nghe ta nói gì không?

“Tôi không phải đệ đệ huynh!”

“Được rồi, vậy đệ thử nói xem, gia đình đệ ở đâu?”

Ở thế giới khác. Nhưng Thiên Hoa không điên mà nói thế, cậu quyết định nói trệch đi, “Họ qua đời rồi.” Cũng coi như sang thế giới khác.

“Vậy còn nhà cửa?”


“Động đất sập rồi”

“…”

“Có thể chỉ ra vị trí không?”

“Không, đó là một nơi cực cực hẻo lánh.”

“Vậy đệ làm cách nào đến Cảnh Dực Thành?”

“Đi bừa thì tới.”

“Có bất cứ người nào chứng minh đệ là con của gia đình đó không?”

Có ai cơ chứ? Cậu nhảy bộp vào thế giới này, thuộc dạng không biết từ đâu chui ra trong mắt thế gian. “Không có, nhưng tôi biết tôi không phải đệ đệ huynh.”

“Còn ta thì biết ta là ca ca đệ.”

Hình như vấn đề đã đi vào ngõ cụt.

“Đệ không thấy trả lời của đệ rất loạn sao? Ta đã hỏi lão bản, ông ấy nói đệ bảo đây là ngọc bội gia truyền mang theo người từ nhỏ.”


Này, nói thế để bán được giá hơn thôi.

“Ta hiểu tâm trạng đệ, đệ có lẽ chán ghét ta vì đã để mất đệ, cũng có thể đang nghi ngờ ca ca đột nhiên xuất hiện như ta nên cố tình nói dối. Nhưng tin ta đi, tiểu Hoa Hoa, ta sẽ là ca ca tốt.”

Từ đó, bất cứ lúc nào cậu phủ nhận việc mình là đệ đệ, Thiên Phong luôn giả điếc hoặc triệt để coi cậu đang giận dỗi nên nói bừa.

***

Cuộc sống mới cũng không tệ, cậu không cần ăn bữa này lo bữa sau, không cần chịu cảnh màn trời chiếu đất. Ca ca Thiên Phong kia đúng là một ca ca tốt, võ công cao, ôn nhu với đệ đệ, còn rất chiều đệ đệ. Có mỗi khuyết điểm là đã nhận định chuyện gì thì trời sập cũng không đổi.

Họ rời khỏi Cảnh Dực Thành, hướng tới Vân Vũ Thành, mộ ‘phụ thân đại nhân’ ở đó và Thiên Phong háo hức muốn đi bái tế, muốn nói trước mộ là đã tìm ra đệ đệ.

Hi vọng phụ thân mẫu thân họ không hiện ra bóp chết cậu.

“Ca, sắp đến chưa?” Thiên Hoa mơ màng hỏi. Thiên Phong nhìn cậu, nở nụ cười ôn nhu, “Sắp đến rồi, Tiểu Hoa Hoa,” tay nhẹ nhàng mơn trớn tóc cậu, “Cứ nghỉ ngơi đi, khi đến ca sẽ gọi đệ dậy.”

“Vâng.”

Thiên Hoa yên tâm nhắm mắt ngủ. Ban đầu cậu thề sống thề chết không chịu gọi ca ca, nhưng dưới áp lực của đôi mắt đau khổ tổn thương của Thiên Phong, giọng điệu ủy khuất bảo đệ không chịu tha thứ ca ca… thế là Thiên Hoa khuất phục gọi và coi anh ta như ca ca mình.

Cậu đã nghĩ thông, anh ta cần một đệ đệ để an ủi tâm hồn mình, cậu cũng cần một chỗ dựa. Hai người cô đơn giúp đỡ lẫn nhau, có vấn đề gì sao? Giải thích nói mãi anh ta cũng không tin, vậy thì cứ chấp nhận cho rồi. Nếu không trốn tránh được thì cứ thích nghi với nó, như cách cậu đã buộc phải tìm cách tồn tại khi bị quẳng vào dị giới này.


Thiên Phong rất tốt, mỗi bữa ăn luôn nhét cậu ăn nhiều, than phiền đệ đệ quá gầy, đi thì thuê xe, biện minh bảo ca ca gần đây đau chân, mặc kệ việc thời gian đi tốn lâu gấp ba nếu so với cưỡi ngựa.

Cá nhân Thiên Hoa dư biết cái xe này là cho mình, là anh ta không muốn cậu phải bôn ba vất vả, hơn nữa hẳn anh ta cũng biết cậu không biết cưỡi ngựa khi thấy bộ dạng cậu co rúm lại lúc bị ngựa hí.

Ca ca rất quan tâm, rất chăm sóc, nên Thiên Hoa cũng sẽ là một đệ đệ tốt, biết nghe lời.

***

Thiên Hoa thờ dài, chống cằm ngồi ở bàn trong tửu điếm. Ca ca là võ lâm nhân sĩ chính đạo, vừa bị một vị mang mạng che mặt thần bí nói mấy câu ám ngữ khó hiểu lôi đi. Trước khi đi ca ca bảo cậu cứ chờ ở đây, nếu tối chưa thấy thì cứ quay về quán trọ.

Hi vọng không có chuyện gì.

Thiên Hoa lại thở dài lần nữa, giá cậu có võ công thì sẽ có thể đi cùng ca ca. Cậu biết ca ca không nói gì là vì không muốn cậu lo lắng, nhưng cậu không thích cảm giác bị gạt sang một bên chút nào.

Thiên Hoa cứ nằm dài ra bàn chán chường, đã trả tiền rồi, quán cũng không đông khách nên tiểu nhị cũng không có lí do đuổi cậu đi. Ngồi mãi chán chết, nhưng lỡ lúc đi ca ca về thì sao? Không thấy cậu đâu thì ca ca sẽ lo lắng. Thiên Hoa ngẫm nghĩ rồi thiếp ngủ lúc nào không biết. Cũng không thể trách cậu, tửu điếm này ngồi rất dễ chịu, còn có người đánh đàn êm ái giải trí cho thực khách, gió hiu hiu thồi, bụng thì no, cậu chẳng việc gì chỉ nghe nhạc… thế thì ai mà chẳng buồn ngủ.

Đang thiu thiu ngủ, chợt cảm thấy có bàn tay chạm vào mặt. Bàn tay lạnh lẽo như băng đá. Thiên Hoa cau mày, phẩy phẩy tay đó đi, nhưng bàn tay ấy cứ nấn ná trên mặt cậu. Bị quấy rầy, cậu lim dim mắt, chập chờn tỉnh dậy. Ca ca à?

Còn chưa tỉnh ngủ, Thiên Hoa đã thấy mình bị người lôi đi. Không, không phải lôi đi, gió táp mạnh vào mặt làm Thiên Hoa lập tức tỉnh ngủ. Vừa bật mở mắt đã thấy mình bị bắt vào trong một cỗ kiệu. Nam tử áo trắng xuất trần bên cạnh cậu, vẫn còn ôm cậu trầm giọng nói, “Đi!”

Lập tức có cảm giác chuyển động. Đây là xe ngựa. Thiên Hoa cũng không có tâm trạng nhận xét bên trong xe lót vải Nam Dương đắt tiền, việc nam tử áo trắng đẹp kinh người đến đâu, đầu cậu chỉ có một ý nghĩ: “Bắt cóc!!!!”

Nhận xét của những người ngoài cuộc, khi ca ca Thiên Phong về tửu điếm, nổi điên lên vì không thấy đệ đệ đâu.


“Một mỹ nam đẹp vô cùng đã mang cậu ta đi, đời này ta chưa thấy ai đẹp như người ấy.” Một tên nói với giọng điệu mơ màng, mắt nhìn xa xăm, “Ta sẵn sàng quỳ xuống trước người ấy, chỉ cầu người ấy ban cho ta một ánh nhìn.”

Thiên Phong trực tiếp bỏ qua tên này, quay sang người khác. Lão bản này dùng giọng rất chuyên nghiệp trải đời nói, “Tin ta đi, đệ đệ cậu tự nguyện đi theo người ta. Giờ cậu lôi về là phá hỏng nhân duyên đó.”

“Đệ đệ ta bị bắt đi!!!”

“Ban đầu bị bắt đi, nhưng cũng phải nhìn đối tượng bắt đi là ai. Chàng trai trẻ à,” Ông ta vỗ vai Thiên Phong, “Cũng từng có một cô gái bị gian tặc bắt cóc, nhưng gian tặc quá mức đẹp trai nên đến lúc người nhà cứu, cô gái nhất quyết không chịu về. Ban đầu là bắt cóc, sau thành tự nguyện bỏ trốn đó.”

Thiên Phong sâu sắc cảm nhận lũ này bị điên rồi. Anh quyết định không chú ý đến những kẻ bất thường, tìm những tên hơi bình thường hơn một chút hỏi chuyện.

Chung chung một đặc điểm nhận dạng: đó là kẻ bắt cóc đệ đệ anh rất rất đẹp… lũ háo sắc kia quá choáng ngợp với vẻ đẹp của người ta, đến mức cũng chẳng nhớ người ta trông như thế nào. Chỉ biết nhận xét một câu: “Rất đẹp!”

Thiên Phong khó khăn lắm mới tìm được một kẻ không bị sắc đẹp làm mờ mắt, đơn giản vì thẩm mĩ của y khác với người thường, trong mắt y càng béo càng đẹp.

“Tuy không phải khẩu vị của ta nhưng tên đó quá nổi bật để không bị chú ý. Tóc bạch kim tử đồng, vừa vào là thu hút vạn nhân chú mục. Lúc đó đệ đệ ngươi đang nằm dài trên bàn ngủ gục, tên đó ban đầu cũng chỉ đi bình thường qua, do bàn ghế hơi sát nên đụng chạm vào đệ đệ ngươi một chút, nhưng vấn đề là hắn đông cứng lại. Thoáng chốc, chỉ trong chớp mắt, nhưng hãy tin vào mắt gia gia ta, hắn đông cứng người khi vô tình đụng vào người tiểu tử kia. Sau đó hắn bình thường lại, nhìn chằm chằm đệ đệ ngươi, ta phải công nhận đệ đệ ngươi vô tâm thiếu cảnh giác quá mức, bị nhìn thế còn chưa dậy. Rồi hắn sờ má đệ đệ ngươi, cuối cùng bất thần bắt cóc y vào xe ngựa. Xe ngựa chạy một mạch đi. Hết rồi đó. Trả tiền đi.”

Thiên Phong không nói gì, lấy bạc ra trả.

Tóc bạch kim, tử đồng. Mĩ lệ kinh thế.

Chỉ có một kẻ.

Thiên Phong nghiến răng.

Khuynh Thành điện hạ Tịnh Kiến Vương!!!!