Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 3 - Chương 91: Biểu diễn [2]

Hai người đang ngồi trên mặt đất là một đôi phụ tử, sinh ra trong một gia tộc thương nhân phi thường giàu có, nhưng từ khi gia chủ đời trước chết đi, gia chủ đời này (cũng chính là nam nhân đang ngồi dưới đất) kinh doanh không tốt, cuộc sống lại xa hoa ɖâʍ dật mà dần dần xuống dốc, vì một vụ làm ăn thất bại nên táng gia bại sản, cả nhà đều trở thành nô lệ.


Đôi phụ tử này được nhóm ẩn vệ mua về từ chợ nô lệ, từ khi mua về tới nay đã được một tháng, bọn họ vẫn bị nhốt trong một căn phòng kín, không cho phép bước ra ngoài một bước.


Bọn họ chưa từng gặp vị chủ nhân thực sự đã mua mình, cũng không biết thân phận của chủ nhân, càng không rõ bọn họ hiện tại đang ở đâu.


Thân phận của họ hiện giờ chỉ là nô lệ hèn mọn mặc người ta xâu xé, đối mặt với hết thảy xa lạ cùng tương lai mờ mịt, đôi phụ tử trên mặt đất lại càng sợ hãi dán sát vào nhau.


“Này, các ngươi còn định cọ cọ tới lúc nào a, quên chuyện đã phân phó các ngươi trước đó à, còn không mau làm đi.”
“Ác…….. vâng….. vâng……. đại nhân……….”
Nam nhân trên mặt đất bị ẩn vệ khiển trách, kinh hoảng, vội vàng trả lời.


“Phụ thân…………”
Phút chốc phụ thân đưa tay chạm vào cơ thể mình, thiếu niên co rụt về sau, ánh mắt mở to tràn ngập xấu hổ, giận dữ cùng hoảng sợ.


Ngay lúc thiếu niên định lui về sau thì phụ thân đã túm lấy mắt cá chân cậu, kéo trở lại, sau đó đè chặt thiếu niên đang cố gắng giãy dụa.


“Bảo bối thân yêu, ngươi hẳn là biết ngươi xinh đẹp như vậy, còn đang ở độ tuổi khiêu khích người ta nhất, thân là nô lệ, những kẻ kia sớm muộn cũng muốn ngươi, đến lúc đó bảo bối nhất định không chịu nổi sở thích quái đản của nhóm quý tộc.


Hiện tại bọn họ chỉ muốn chúng ta biểu diễn một chút mà thôi, xong rồi sẽ thả chúng ta đi, để phụ thân chạm vào vẫn tốt hơn đám quý tộc không xem ngươi là con người đi.


Bọn họ không chỉ giải trừ thân phận nô lệ, còn cho chúng ta thật nhiều tiền, chúng ta có thể sống sung sướng giàu có như trước, còn có tiền để chuộc di nương và nhóm huynh muội.


Ta chưa thấy qua quý tộc nào hào phóng, nhân từ như vậy, chúng ta thực may mắn, bảo bối thân yêu, ngươi ngàn vạn lần không được chọc bọn họ sinh khí a, chúng ta phải hảo hảo biểu diễn, nói không chừng nếu làm bọn họ thích thú, sẽ được ban thưởng nhiều hơn.”


Thiếu niên dần dần đình chỉ giãy dụa, vô lực nhắm hai mắt lại, nhắm mắt lại, cậu còn có thể làm gì đây, phụ thân, người duy nhất cậu có thể dựa vào vì lợi ích đã có thể dễ dàng bỏ mặc cậu.
……….


Nhất cử nhất động bên ngoài, Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo phía sau màn che đều thấy rất rõ, Thanh Việt đã sớm quên ăn điểm tâm, đôi mắt trừng thật to, con ngươi lưu ly lóng lánh quang mang, lúc thì mê hoặc, lúc thì tò mò.


Nam nhân áp lên cơ thể co rúm của thiếu niên, trên cơ thể không còn chút sức sống của cậu bắt đầu làm ra đủ loại tư thế ɖâʍ mị, bởi vì nhiều năm tận tình thanh sắc, xa hoa ɖâʍ dật, từ khi trở thành nô lệ dục vọng của nam nhân đã kiềm nén suốt vài tháng, giờ phút này hoàn toàn bạo phát.


Dục hỏa thiêu đốt tất cả lí trí cùng luân thường, hắn không còn quan tâm người bên dưới là ai, chỉ biết làm sao để chiếm càng nhiều thỏa mãn cùng khoái hoạt trên cơ thể thiếu niên.


Phòng ngủ dần dần vang lên tiếng thở dốc nặng nề dồn dập của nam nhân, âm thanh tứ chi va chạm kịch liệt cùng tiếng rên rỉ nức nở, tràn ngập thống khổ của thiếu niên.
“Phụ hoàng……. Việt nhi khó chịu…… không……. nhìn……”


Hết thảy mọi thứ bên ngoài đều kích thích cảm quan Thanh Việt, đối với bé con vẫn còn rất ngây thơ về ȶìиɦ ɖu͙ƈ như Thanh Việt, đương nhiên không thể trấn định như phụ hoàng.


Cảm giác máu trong cơ thể đang sôi trào, trướng lớn ở bụng, Thanh Việt khó chịu bắt đầu vặn vẹo trong lòng Hoàng Phủ Ngạo, nương theo tứ chi ma xát để giảm bớt nhiệt độ trong cơ thể.
Hoàng Phủ Ngạo kéo mở áo ngủ Thanh Việt, liền thấy phân thân tinh xảo giữa hai chân bé đã run rẩy đứng thẳng.


“Vật nhỏ, phụ hoàng chỉ cho ngươi xem biểu tình của bọn họ mà thôi, ngươi nhìn đi đâu vậy, nơi này sao lại thế này?”
Hoàng Phủ Ngạo cố ý đùa nghịch Thanh Việt, đầu ngón tay ác ý xoa nắn vài cái, làm Thanh Việt run rẩy mềm nhũn ngã vào lòng Hoàng Phủ Ngạo.


“Việt nhi đều nhìn……. phụ……. hoàng……. giúp giúp Việt nhi……..”
Thanh Việt có chút cấp bách túm lấy tay Hoàng Phủ Ngạo đang vuốt ve trên bắp đùi mình, đưa tới nơi mẫn cảm ở bụng dưới.
“Ác? Việt nhi nhìn sao, vậy nói cho phụ hoàng biết, Việt nhi nhìn được cái gì?”


Tay Hoàng Phủ Ngạo tuy đã áp lên nơi mẫn cảm của Thanh Việt nhưng vẫn xấu xa cố tình không chịu nhúc nhích.
“Không biết, không biết, Việt nhi không nhìn!”
Thanh Việt thực sự tức giận, phát giận bắt đầu giãy khỏi lòng Hoàng Phủ Ngạo, muốn leo xuống giường.
“Việt nhi muốn đi đâu?”


“Việt nhi khó chịu, phụ hoàng không giúp Việt nhi, Việt nhi muốn đi tắm.”
Âm thanh Thanh Việt mang theo sự ủy khuất, Hoàng Phủ Ngạo nghe thấy lập tức áy náy, khẽ hôn lên môi bé.
“Được rồi, được rồi bảo bối, phụ hoàng chỉ đùa với Việt nhi thôi, Việt nhi đừng tức giận.”


Lập tức kéo Thanh Việt vào lòng mình, tinh tế hôn môi bé.
“Dẫn người đi.”
“Vâng, chủ tử.”
Một ẩn vệ phun chút khói mê về phía hai người đang nằm trên mặt đất, bọn họ nhanh chóng mất đi tri giác, nhóm ẩn vệ lại bọc bọn họ vào chăn bông, nhanh chóng ly khai phòng ngủ.


“Tốt lắm, phụ hoàng làm Việt nhi sinh khí, hiện tại bồi tội cho Việt nhi được không?”
Không đợi Thanh Việt đáp lại, Hoàng Phủ Ngạo đã trực tiếp ngậm lấy phân thân phấn nộn của bé, dùng đầu lưỡi không ngừng ma xát, ɭϊếʍƈ ʍút̼.
“A~~~ ngô ân~~~ ân~~~”


Khoái cảm mãnh liệt giống như điện lưu, từ xương sống Thanh Việt bắt đầu lan truyền khắp các dây thần kinh trong cơ thể, tay chân bé mềm nhũn nằm ngửa trên lớp nệm mềm mại, tiếng rên rỉ ngọt mị thoải mái không ngừng tràn ra, cơ thể theo bản năng mà vặn vẹo, lắc lư theo động tác ngậm vào của phụ hoàng.


Dường như sợ còn chưa đủ, Hoàng Phủ Ngạo vừa ʍút̼ đồng thời một tay nâng cánh mông kiều độn của Thanh Việt, đầu ngón tay đâm sâu vào tiểu huyệt phối hợp với tiết tấu phía trước.
“A~~~”


Hai luồng khoái cảm song song làm tiếng rên của Thanh Việt trong khoảnh khắc cất cao hơn rất nhiều, không ngừng gọi phụ hoàng của bé, cơ thể ngây ngô không thể chịu nổi kích thích, tinh dịch mang theo hương vị của Thanh Việt rất nhanh bắn ra trong miệng Hoàng Phủ Ngạo.
“Việt nhi bây giờ thoải mái chưa?”


Không thể trả lời câu hỏi của phụ hoàng, ánh mắt lưu ly long lanh còn mang theo chút mê loạn, đầu óc trống rỗng, dư vị cao trào còn chưa kịp lui bước, tiểu huyệt đã bị phụ hoàng nhanh chóng lấp đầy, chầm chậm thâm nhập sau đó bắt đầu kịch liệt trừu sáp.
“Ngô ân~~~”


“Vật nhỏ, nếu đổi lại là những người khác, bị phụ thân của mình làm như vậy, đại khái sẽ khóc chết đi mới đúng.”
Thấy vật nhỏ dưới thân khôi phục chút thần trí, Hoàng Phủ Ngạo lại bắt đầu đùa bé.
“Việt nhi……. Ân…….. cũng không phải…… bọn họ……….”


Ý thức từng chút khôi phục, lại vì khoái cảm không ngừng chất chồng trong cơ thể mà rên rỉ, hai chân quấn chặt thắt lưng phụ hoàng, trúc trắc hùa theo luật động của phụ hoàng.
…….
Hoàn Chương 91.