Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào phòng, Hoàng Phủ Ngạo quen dậy sớm đã lập tức tỉnh lại.
Cúi đầu nhìn bé con còn đang ngủ say trong lòng, Hoàng Phủ Ngạo ngồi dậy, động tác thực nhẹ nhàng, nào ngờ vừa đứng lên, còn chưa kịp xuống giường, Hoàng Phủ Ngạo đã bị lọn tóc dài kéo giật lại, làm y ngã ngồi xuống giường.
Xoay người nhìn thử, kết quả thực làm Hoàng Phủ Ngạo có chút dở khóc dở cười.
Mái tóc đen tuyền của y không biết từ đã kết thành một mối với lọn tóc bạch kim, cũng vì thế nên lúc y đứng lên bị giật ngược trở lại, Thanh Việt hiển nhiên bị đánh thức, ánh mắt mơ mơ màng màng còn chưa kịp mở, bàn tay bé nhỏ theo phản xạ nhanh chóng túm lấy góc áo ngủ Hoàng Phủ Ngạo.
Nhìn hành động của Thanh Việt, lòng Hoàng Phủ Ngạo như sát quả ô mai, vừa chua vừa chát, lại vô cùng thư sướng.
Y hiểu được, Việt nhi lo lắng y lại một mình trộm đi nên mới nghĩ ra biện pháp ngây thơ thế này.
“Vật nhỏ ngốc nghếch.”
Hoàng Phủ Ngạo thì thầm bên tai Thanh Việt một câu, sau đó cúi đầu ngậm lấy cánh môi non mềm của bé, khẽ chạm, nhấm nháp.
Nụ hôn vốn nhợt nhạt trong sáng cuối cùng lại biến thành dây dưa nóng bỏng.
Áo ngủ Thanh Việt bị Hoàng Phủ Ngạo kéo mở, lộ ra làn da so với bạch ngọc còn trắng nõn long lanh hơn, cơ thể mềm so với tơ lụa còn mịn màng mềm dẻo hơn, lại có chút ngây ngô, gầy yếu của thiếu niên, có chút mị hoặc lại ngây thơ.
Thanh Việt dịu ngoan nằm trên sàng đan mềm mại, hệt như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ nhất, tùy ý phụ hoàng của bé giám định, thưởng thức, chạm vào, hơi khép mí mắt, hàng mi dày màu bạc có chút rung động vì khẩn trương, giống như hai cánh bướm bạc đang dao động muốn bay.
Hoàng Phủ Ngạo đương nhiên cũng cảm nhận được sự dịu ngoan của Thanh Việt, trước mặt y, Việt nhi luôn giống như một tiểu thú ngoan ngoãn không muốn rời xa chủ nhân.
Nghĩ như vậy, khóe miệng, ánh mắt Hoàng Phủ Ngạo đều tràn ngập ý cười, đột nhiên y nổi ý xấu muốn trêu đùa vật nhỏ ngoan ngoãn dưới thân.
“Việt nhi, biết đang cùng phụ hoàng làm gì không?”
Hoàng Phủ Ngạo gặm cắn vành tai Thanh Việt, thấp giọng hỏi, giọng nói vô cùng hấp dẫn.
“Hoan ái.”
Cái miệng nhỏ của Thanh Việt bị Hoàng Phụ Ngạo hôn có chút sưng đỏ, rành mạch phun ra hai chữ này.
“Việt nhi biết?”
Hoàng Phủ Ngạo hứng thú nhướng mi, sao vật nhỏ này biết được?
“Ân……. trước kia…… Tạp Ân từng nói qua….. không….. không sai biệt với chuyện này lắm……..”
Hai tay Hoàng Phủ Ngạo đột nhiên trượt qua thắt lưng cùng phần bụng mượt mà của Thanh Việt, làm bé nói chuyện không thể lưu loát nổi.
“Tạp Ân?”
Nhắc tới Tạp Ân, Hoàng Phủ Ngạo lập tức nhớ ra quả thực y từng bảo Tạp Ân dạy dỗ Thanh Việt biết cái gì gọi là tình sự.
“Vậy Việt nhi có biết hay không, thứ hoan ái này, kỳ thật không nên phát sinh trên người phụ thân cùng nhi tử a?”
Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, hàng mi dày như cánh bướm bạc của Thanh Việt khẽ rung động, chậm rãi mở ra, lộ ra đôi mắt long lanh đủ màu, mang theo chút mê hoặc nhìn Hoàng Phủ Ngạo.
(Thanh Việt đương nhiên không biết chuyện này, cho dù cho Tạp Ân có thêm 10 lá gan, hắn cũng không dám dạy chuyện này a.)
“Nếu, Việt nhi không biết, phụ hoàng sẽ giảng giải cho Việt nhi, bây giờ Việt nhi liền cùng phụ hoàng xem một đoạn biểu diễn, tự mình lĩnh hội, được không?”
“Biểu…… ngô ân…… Phụ hoàng……. Ân………”
Tay Hoàng Phủ Ngạo cầm lấy dục vọng non mềm của Thanh Việt, nhẹ nhành nhu lộng, dẫn dắt Thanh Việt không ngừng rung động, phát ra tiếng rên rỉ bất lực lại thoải mái, cơ thể xinh đẹp hoàn mĩ cũng căng cứng ưỡn lên.
Ngay lúc khoái cảm sắp lên tới đỉnh điểm, Hoàng Phủ Ngạo ác liệt đột ngột rút lui, làm Thanh Việt ảo não nhìn y.
“Vì cái gì phải dừng lại.”
Thanh Việt bất mãn than thở.
“Ha hả ~~~ Việt nhi quên rồi sao, phụ hoàng nói trước tiên phải xem biểu diễn a.”
“Việt nhi không xem!” Thanh Việt buồn bực cự tuyệt.
“Việt nhi chẳng lẽ không muốn biết, những phụ thân cùng nhi tử khác hoan ái, có biểu tình gì sao?”
Hoàng Phủ Ngạo làm bộ như không thấy biểu tình ảo não của Thanh Việt, nhẹ nhàng gặm cắn cánh môi bé, cám dỗ.
Nhìn lòng hiếu kì của Thanh Việt bị y thành công quyến rũ, không còn tiếp tục phản đối, lúc này mới gọi Tạp Ân chờ đợi bên ngoài tiến vào.
“Bệ hạ có gì phân phó.”
Tạp Ân giấu cơ thể mập mạp của mình sau cây cột gỗ mun, kính cẩn hỏi.
“Bảo ẩn vệ mang thứ kia tới đây.”
“Hiện tại sao ạ? Chính là bệ hạ, bây giờ là buổi sáng, bệ hạ có cần chờ tới đêm hãy…….”
Lời khuyên bảo của Tạp Ân còn chưa nói xong, đột nhiên cảm nhận được một tia lạnh bắn về phía mình, lập tức quăng hẳn cốt khí cùng nguyên tắc qua một bên, vội vàng sửa lời.
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân lập tức đi ngay, thỉnh bệ hạ, tiểu điện hạ chờ.”
Tiếp đó, cơ thể mập mạp của Tạp Ân nhanh như chớp vọt khỏi phòng ngủ, chạy ra tới bên ngoài còn không quên lo lắng liếc mắt về phía Thanh Việt.
‘Hi vọng Tiểu điện hạ không bị bệ hạ phá hư, bệ hạ cũng thật là, sao lại để Tiểu điện hạ xem thứ này, thật là một chút tự giác làm cha cũng không có.’
Đương nhiên những lời này, Đại tổng quản nhát gan Tạp Ân tuyệt đối chỉ dám nén giận trong lòng mà thôi.
Tạp Ân phân phó ẩn vệ sau, lại tự mình vào phòng ngủ bày bữa sáng, đặt ngay đầu giường có thể dễ dàng chạm tới, sau đó tới trước giường thả màn che xuống. (Tấm màn này được dệt từ vây ngư nhân sống tận biển sâu, người bên trong màn có thể thấy hết thảy bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thấy gì bên trong.)
Lúc Tạp Ân chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ thì Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt cũng ra khỏi phòng tắm.
“Ân, làm không tồi.”
“Tạ ơn bệ hạ, tiểu nhân xin lui ra trước.”
Được Hoàng Phủ Ngạo khen ngợi, lúc Tạp Ân lui ra ngoài, gương mặt béo múp đã cười tươi như hoa.
Chờ Tạp Ân lui ra xong, bốn ẩn vệ ôm hai vật thể được bao bằng chăn lông, xuất hiện trong phòng ngủ.
“Bệ hạ.”
Bốn người đặt vật thể kia xuống đất, kính cẩn hành lễ với Hoàng Phủ Ngạo.
“Được rồi, có thể bắt đầu.”
“Vâng, bệ hạ.”
Hoàng Phủ Ngạo dựa vào nhuyễn điếm trên đầu giường, tay cầm chút điểm tâm đút cho Thanh Việt đang bị y ôm trong lòng, Thanh Việt vừa ăn điểm tâm, ánh mắt lưu ly long lanh mở thật to, tò mò nhìn chằm chằm bên ngoài, nhất cử nhất động đều không bỏ sót.
Bốn ẩn vệ mở lớp chăn lông, lộ ra vật thể bị vây bên trong—— hai người trần truồng đang mê man.
Sau đó, một ẩn vệ lấy ra một cái bình sứ, đưa nó tới chóp mũi hai người đang mê man, chốc lát sau hai người chậm rãi thanh tỉnh, còn không rõ tình huống, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Thanh Việt lúc này mới thấy rõ hai người.
Trong đó có một nam nhân anh tuấn trẻ tuổi, theo làn da nhẵn nhụi trên người hắn có thể nhận ra dấu vết lưu lại vì buông thả một thời gian dài, có thể đoán được, gia đình có lẽ không tồi, không phải quý tộc cũng là phú thương.
Người kia là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, rất thanh tú, có vài phần tương tự nam nhân bên cạnh.
Nam nhân cùng thiếu niên qua một lúc cũng nhận ra tình cảnh của mình, bối rối dùng tấm chăn trên mặt đất che đậy cơ thể trần trụi của mình, khẩn trương, khϊế͙p͙ đảm tựa vào nhau, nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh, căn phòng xa hoa cùng bốn ẩn vệ che mặt đứng cách đó không xa.
Hoàn Chương 90.