“Việt nhi, ngươi đang làm gì?”
Thanh Việt bị Hoàng Phủ Ngạo quát, ngây ngốc sửng sốt một lát, ánh mắt lưu quang lóng lánh tràn ngập vô tội cùng ủy khuất.
Hoàng Phủ Ngạo bước nhanh tới bên giường, thẳng tới khi kéo Thanh Việt vào lòng mình mới thở phào một hơi.
“Nói, vật nhỏ, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Ngữ khí Hoàng Phủ Ngạo vẫn còn ác liệt.
Kỳ thật, trong lòng Hoàng Phủ Ngạo biết rõ vật nhỏ này ngay cả cái gì gọi là nam nữ tình sự, thậm chí nam cùng nữ có điểm nào khác biệt cũng không biết, sao có thể làm chuyện gì với nữ nhân nằm trên giường.
Vì thế cho dù vật nhỏ này vừa nãy dựa vào người nàng ta, cũng tuyệt đối không phải chuyện mà người bình thường luôn nghĩ tới.
Nhưng mà rõ ràng nhìn thấy đứa con bảo bối dựa vào người một nữ nhân trần trụi, vô luận xuất phát từ nguyên nhân gì, vô luận vật nhỏ này có hiểu mình đang làm gì hay không thì Hoàng Phủ Ngạo cũng có đủ lí do để nổi trận lôi đình.
“Phụ hoàng…”
Thanh Việt rất hiếm khi thấy Hoàng Phủ Ngạo hung dữ như vậy, co rụt vào lòng ngực y, lắp bắp gọi một tiếng, vội vội vàng vàng mở miệng giải thích.
“Phụ hoàng, Việt nhi không có gây chuyện, thực mà!”
“Việt nhi cũng không biết nàng ta làm sao tới đây, lúc Việt nhi về thì nàng đã ở đây rồi.”
“Vừa nãy Việt nhi chỉ không cẩn thận mới ngã lên người nàng ta thôi!”
“Việt nhi chỉ muốn nhìn ma pháp trận giam cầm trên cổ nàng thôi a.”
Nhìn đứa con bảo bối đáng thương hề hề, bộ dáng vô tội, ủy khuất, cơn tức của Hoàng Phủ Ngạo nhất thời giảm không ít, không khỏi bắt đầu tự trách xem có nên hung với Việt nhi một chút hay không.
Hoàng Phủ Ngạo bất đắc dĩ thở dài, y thật sự không thể nào giận đứa con bảo bối được.
“Được rồi vật nhỏ, phụ hoàng không tức giận.”
Hoàng Phủ Ngạo ngồi xuống giường, ôm Thanh Việt ngồi trên đùi mình, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng bé, để bé thả lỏng.
Quay đầu lại nhìn cô gái xinh đẹp bị khóa trên giường, hai lỗ tai xù lông cũng tiến vào phạm vi tầm mắt Hoàng Phủ Ngạo.
“Tinh linh?”
“Tóc và mắt có màu lục nhạt, hẳn là tinh linh hệ mộc đi, cơ thể trời sinh mang theo hương thơm ngát của cây cỏ, ân, làm sũng vật quả thực là một trân phẩm hiếm có.
“Ha hả~~~~ xem ra lễ vật của Tạp Cách Tra vương quốc thực quý giá a.”
Hoàng Phủ Ngạo đưa tay vuốt nhẹ lỗ tai cô gái tinh tinh, động tác rất nhỏ như vậy cũng đủ để cô gái càng thêm khó nhịn mà rên rỉ, cơ thể trần trụi không ngừng hướng về phía Hoàng Phủ Ngạo cọ xát, vặn vẹo.
Đầu ngón tay thon dài dường như tìm được lạc thú, không ngừng chuyển động trên cơ thể cô gái tinh linh làm hô hấp của nàng càng dồn dập hơn, gương mặt xinh đẹp đỏ rực.
‘Lạch cạch’
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Thanh Việt dùng sức đẩy cô gái tinh linh sắp sáp tới gần bọn họ, tiếp đó bé bắt lấy tay Hoàng Phủ Ngạo, không cho y chạm vào cơ thể trần trụi kia nữa.
“Phụ hoàng, người làm gì vậy? Đừng chạm vào nàng ta!”
Thanh Việt bá đạo la lên.
“Vật nhỏ ngang ngược quá nha, rõ ràng ngươi có thể chạm lại không cho phụ hoàng chạm a.”
“Việt nhi không có chạm!”
Thanh Việt có chút nóng nảy.
“Việt nhi không có? Lúc phụ hoàng trở về không phải Việt nhi đang dựa trên người nàng ta sao?”
“Việt nhi không phải cố ý, thật mà!”
Thanh Việt vội vàng cam đoan.
“Thế nào, chẳng lẽ Việt nhi không hề tò mò thân thể tinh linh chút nào sao? Không bằng để phụ hoàng dạy Việt nhi…”
“Không hiếu kỳ, không hiếu kỳ mà!”
Không chờ Hoàng Phủ Ngạo nói hết lời, Thanh Việt đã lắc đầu như trống bỏi, bàn tay bé xíu vẫn nắm chặt tay Hoàng Phủ Ngạo.
Hoàng Phủ Ngạo bị bộ dáng của bé chọc cười, y cố ý để vật nhỏ sốt ruột.
Vật nhỏ này luôn hiếu kì với mọi thứ, Hoàng Phủ Ngạo hiểu rất rõ.
Vừa nãy lúc y tiến vào liền thất vật nhỏ dựa vào người cô gái, ánh mắt sáng lóng lánh, vừa thấy đã biết bé đang rất tò mò.
Nếu y về trễ thêm một chút, vật nhỏ hoàn toàn không biết gì về nam nữ hoan ái không biết sẽ làm ra chuyện gì kì quái đến đâu nữa.
Hiện giờ vật nhỏ nóng nảy, nhìn bộ dáng cứ như hận không thể làm cô gái tinh linh này lập tức biến mất khỏi mắt bọn họ, hẳn là không còn chút tò mò nào nữa đi.
“Việt nhi không thích phụ hoàng chạm vào nàng sao?”
Hoàng Phủ Ngạo vừa nói xong thì Thanh Việt đã lập tức gật đầu.
“Vậy nếu Việt nhi chủ động hôn phụ hoàng một cái, phụ hoàng sẽ bảo người đưa nàng đi, có được không?”
Thanh Việt lại cao hứng không thèm suy nghĩ mà liên tục gật gù, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên mặt Hoàng Phủ Ngạo.
‘Ba, ba, ba.’
Hoàng Phủ Ngạo hưởng thụ đủ đứa con bảo bối chủ động hôn mình mới hướng về một góc phòng ngủ, vỗ tay 3 cái, rất nhanh có bốn ảnh vệ mặc hắc y xuất hiện.
Không cần Hoàng Phủ Ngạo nói nhiều, hai ảnh vệ đã nhanh chóng mở xiềng xích trên tứ chi cô gái tinh linh, rồi dùng chăn đơn bọc lại.
Hai ảnh vệ khác cũng nhanh chóng lấy chăn nệm mới tinh từ tủ đồ thay đổi mọi thứ trên giường lớn.
Hoàng Phủ Ngạo nhìn cô gái tinh linh vẫn còn bị dục vọng khống chế, suy nghĩ một lát mở miệng.
“Tìm một gian phòng cho nàng ta, nghĩ biện pháp giải dược đi, lúc thanh tỉnh thì mang tới gặp trẫm.”
“Dạ, bệ hạ.”
Ảnh vệ đồng loạt đáp lại sau đó mang theo cô gái tinh linh nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.
“Vì sao…. Ô…” Vì sao còn muốn mang nàng lại chứ!
Lời còn chưa nói xong, môi Hoàng Phủ Ngạo đã áp lên, trực tiếp làm câu hỏi tức giận của bé nhốt vào môi lưỡi gắn bó của hai người.
Hôn đến động tình, Hoàng Phủ Ngạo xoay người áp Thanh Việt xuống mặt nệm mềm mại, không chút kiêng nể mà vỗ về trêu chọc.
“Vật nhỏ, hai tay này lúc nãy chạm vào chỗ nào trên người tinh linh kia?”
“Không…”
Thanh Việt định chối, lại bị Hoàng Phủ Ngạo nắm lấy bàn tay bé xíu đưa tới bên môi tinh tế cắn ʍút̼, cảm giác ngứa ngứa làm Thanh Việt chịu không nổi vội vàng cung khai.
“Tai… lỗ tai…”
Hoàng Phủ Ngạo liền buông bàn tay của Thanh Việt, ngậm lấy vành tai mượt mà, phấn nộn của bé vào miệng, lúc nhẹ lúc nặng gặm cắn, làm cơ thể bé không ngừng run rẩy.
“Ở đâu nữa?”
“Cổ…”
Thanh Việt có chút khó nhịn vặn vẹo dưới thân Hoàng Phủ Ngạo, mơ màng thành thật trả lời câu hỏi của y.
Vừa dứt lời, phần cổ mẫn cảm đã bị phụ hoàng của bé thành thạo ɭϊếʍƈ ʍút̼, lễ phục cũng bong ra từng lớp, mãi tới khi toàn toàn trần trụi, đôi tay thon dài không ngừng qua lại, du di trên cơ thể Thanh Việt.
“Phụ… phụ hoàng… Việt nhi… khó… chịu…”
Bị âu yếm đến mơ mơ màng màng, cả người nóng rực, Thanh Việt vươn tay ôm lấy cổ Hoàng Phủ Ngạo, đôi chân thon dài thẳng tắp cũng quấn lấy thắt lưng y, cứ như bạch tuột không ngừng cuốn lấy Hoàng Phủ Ngạo mà cọ xát.
“Ô ân~~~~”
Ngón cái đâm vào cơ thể không ngừng quấy rối, dục vọng phấn nộn phía trước cũng bị cọ xát lên xuống, trước sau song song kích thích làm tiếng rên rỉ của Thanh Việt đột ngột cất cao, cơ thể trắng nõn vì nhiễm ȶìиɦ ɖu͙ƈ nên lại thêm phần mị hoặc, sáng bóng.
“Phụ~~~ hoàng~~~~Ô ân~~~~”
Thanh Việt vô thức gọi Hoàng Phủ Ngạo, thân hình non nớt cứ như hóa thủy, xụi lơ nằm dưới thân phụ hoàng bé.
“Việt nhi.”
Hoàng Phủ Ngạo đáp lại đứa con bảo bối, lập tức mở rộng đôi chân Thanh Việt tới tận cùng, dùng sức động thân để nơi tư mật của hai người gắn kết chặt chẽ với nhau.
Rút ra toàn bộ rồi lại tái xâm nhập, Hoàng Phủ Ngạo ghìm chặt thắt lưng thanh Việt kịch liệt luật động.
Cơ thể theo bản năng đong đưa không ngừng, không ngừng thở dốc, khoái cảm kịch liệt làm Thanh Việt cảm giác chỗ sâu nhất trong cơ thể mình co rút từng đợt, ngay cả rên rỉ cũng không thể phát ra.
Kịch liệt va chạm vẫn liên tục như trước, Thanh Việt ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, ý thức dần dần mơ hồ…
…
Hoàn Chương 129.