Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 3 - Chương 128: Hành trình lên tuyết sơn [5]

Yến hội vốn náo nhiệt, vui vẻ, sau vụ việc ầm ĩ của Hải Luân • Hách Lý, lúc này không khỏi có chút lúng túng cùng khẩn trương.


Hai đương sự, Hải Luân • Hách Lý đã bị phụ thân của nàng —— Hạ Kiệt Tra • Hách Lý thân vương sai người đưa về đình viện, mà Thanh Việt cũng không muốn ở đây nữa, Hoàng Phủ Ngạo bởi vì còn chút chuyện cần xử lý nên bảo Thanh Việt về Dĩ Lệ Viên trước, y sẽ về sau.


Những người khác vẫn còn ở yến hội chưa trở về, cả Dĩ Lệ Viên to lớn chỉ có hơn mười thị tỳ, người hầu đứng chờ ngoài hành lang, bầu không khí tràn ngậm im lặng.
Thanh Việt sau khi trở về, tìm phòng ngủ của phụ hoàng sau đó trực tiếp đẩy cửa tiến vào.


(Tạp Cách Tra đương nhiên không biết Thanh Việt luôn ngủ cùng Hoàng Phủ Ngạo, vì thế cũng chuẩn bị cho bé một phòng riêng, bất quá Tạp Cách Tra xem ra đã phí công, Thanh Việt còn không thèm liếc mắt tới một cái.)
Đẩy cửa phòng ngủ, Thanh Việt liền cảm giác không thích hợp.
Trong phòng ngủ có người!


Phòng ngủ của bé và phụ hoàng sao lại có người?
Thanh Việt đặc biệt nhạy cảm với nguyên tố ma pháp, vì thế vừa tiến vào bé đã cảm nhận được ma lực dao động trong cơ thể người này không kém mình bao nhiêu, điều này thuyết minh thực lực của người này không tệ.


Nhưng kì quái là Thanh Việt không hề cảm nhận được chút sát khí nào.
Ngược lại ngưng thần lắng nghe thì hô hấp người này có chút dồn dập, giống như đang giãy dụa vậy.
Không phải thích khách?
Vậy sao lại xuất hiện trong phòng ngủ của bé và phụ hoàng?
Rốt cuộc là chuyện gì a?


Thanh Việt nhíu mi, đề phòng chầm chậm đi sâu vào trong, tới nơi phát ra hướng thở dốc.
Xuyên qua liêm mạn thật dày, Thanh Việt dừng lại trước chiếc giường lớn điêu khắc hoa văn.


Dưới lớp vải gấm thiêu bằng tơ vàng rõ ràng có hình dáng của một người cùng tiếng thở dốc lúc nặng lúc nhẹ, đang vặn vẹo run rẩy trên giường lớn.
Thanh Việt thấy cảnh tượng này lại càng khó hiểu, nắm tay nhỏ bé túm lấy góc vải giật mạnh xuống.


Dưới ánh sáng mỏng manh nhu hòa, cơ thể trắng noãn so với ánh sáng còn muốn chói mắt hơn.
Thanh Việt cũng bị cảnh tượng bất ngờ này làm đôi mắt long lanh trừng thật to.
Nằm trên giường là một cô gái cực kì xinh đẹp.


Dưới thân cô gái là mái tóc dài màu xanh nhạt xõa tung, gương mặt tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần mang theo vệt đỏ ửng bất thường, còn có ánh mắt đồng màu với màu tóc, đôi môi đỏ mọng lóng lánh thủy quang, còn có cơ thể bóng loáng, trắng noãn như ngọc, không hề có chút tỳ vết, đường cong cơ thể làm người ta ngu muội, đôi chân thon dài thẳng tắp, không có điểm nào không kích thích cảm quan người xem.


Cơ thể cơ hồ làm người ta điên cuồng lúc này đang bị khóa chặt thành hình chữ ‘大’ trên giường bằng bốn vòng trang sức màu bạc, nơi tư mật nhất trên cơ thể cũng bị lộ ra rõ ràng.


Cô gái trên giường vẫn còn giữ được một tia lý trí, cảm giác Thanh Việt tới gần, ánh mắt xanh nhạt vốn trừng to vô thần liền toát ra vô số tình tự, oán hận, xấu hổ, tuyệt vọng…
Bất quá rất nhanh tia lí trí này cũng bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ chiếm cứ.


Ánh mắt lục nhạt một lần nữa trở nên trống rỗng, tiếng rên rỉ lúc nặng lúc nhẹ phát ra từ cánh môi đỏ mọng, cơ thể mê người lại vặn vẹo kịch liệt.


Loại tình ái hấp dẫn này cơ hồ làm khả năng chịu đựng của nhân loại dâng lên tới cực hạn, nếu là người khác bắt gặp nhất định đã khí huyết sôi trào, vô cùng kích động.
Nhưng Thanh Việt bất đồng.


Từ nhỏ Thanh Việt đã ở cùng một chỗ với phụ hoàng, vốn cơ hội nhìn thấy nữ nhân đã rất hiếm, mà hơn phân nửa số đó đều là đối tượng bé chán ghét.
Có thể nói Thanh Việt tới bây giờ chưa từng tiếp xúc thân thiết với bất cứ nữ nhân nào.


Hơn nữa phụ hoàng căn bản chưa từng nói cho bé biết cái gì là tình sự, nam nhân cùng nữ nhân rốt cuộc có gì bất đồng lại càng không nói, ngay cả cách thức nam nhân cùng nữ nhân ở chung cũng vậy.


Vì thế Thanh Việt nhìn thấy thân thể trần trụi vô cùng hấp dẫn này, nhiều lắm chỉ thấy kết cấu cơ thể khác với bé mà thôi.
Ngược lại thứ hấp dẫn Thanh Việt là hai lỗ tai xù lông mềm mại của cô gái mắt lục.
“Tinh linh?”


Thanh Việt hứng thú leo lên giường, trực tiếp xem xét, mớ vấn đề linh tinh như vì sao cô gái tinh linh này xuất hiện trên giường phụ hoàng hoàn toàn vất ra sau đầu.
Cẩn thận đến gần cô gái, cẩn thận quan sát, sau đó còn tò mò đưa tay sờ thử.


Nào biết lỗ tai tinh linh là bộ phận rất mẫn cảm, Thanh Việt mới chạm vào một tý, tiếng rên của cô gái đã trở nên lớn hơn, làm Thanh Việt sợ tới mức co rụt bàn tay nhỏ.
“Ngươi bị uy dược sao?”
Ánh mắt Thanh Việt lúc này mới chuyển tới biểu tình của cô gái tinh linh.


Tính cách của tinh linh rất thanh cao, dục vọng lại yếu, nếu đang thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không phản ứng như vậy.


Thanh Việt còn nhớ rõ, mấy năm trước, Đông Chích tổ chức yến hội, Tạc Phi lúc đó vẫn chưa trở thành Tạc Phi, vẫn còn là vương tử của Cáp Đa Cách Lạp vương quốc, bị người ta uy một loại dược nước màu đỏ thì phản ứng cũng giống như cô gái này.


Nhìn bộ dáng của cô gái, Thanh Việt đột nhiên nhớ tới lúc bé bị phụ hoàng chạm vào, bé hình như cũng giống vậy…
Gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ đỏ ửng một mảnh, Thanh Việt vội vã lắc đầu, cố áp chế lại tình tự, tiếp tục tập trung tinh thần quan sát tinh linh trước mắt.


Các tinh linh trừ bỏ bề ngoài xinh đẹp, giọng hát trong trẻo mê người, bọn họ trời sinh có thể sử dụng ma pháp, được mọi người trên Vân Trạch đại lục tôn xưng là——Sủng nhi của Nguyên tố tinh linh.
Vì thế tinh linh bình thường đều là Ma Pháp Sư rất xuất sắc.


Muốn bắt bọn họ cũng không dễ, sau khi bắt được lại phải dùng ma pháp trận giam cầm để khống chế pháp lực của họ, phòng ngừa tinh linh sử dụng ma pháp cường đại của mình làm tổn thương.


Nghĩ đến đây, ánh mắt Thanh Việt chậm rãi di chuyển tới trên cổ cô gái, nơi đó có một cái vòng, trên người cô gái trần trụi có vẻ rất đặc biệt.
Quả nhiên giống như Thanh Việt nghĩ, trên cổ cô gái tinh linh đeo một cái vòng cổ khắc ma pháp trận giam cầm rất phức tạp.


“Là ma pháp trận giam cầm à?”
Thanh Việt áp sát gương mặt nhỏ nhắn xuống, định quan sát kỹ hơn.
Mà cô gái tinh linh nằm ngửa đã hoàn toàn bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ khống chế, lúc này vì hô hấp ấm nóng tới gần cổ lại càng trở nên xao động.


Thân thể trần trụi đột nhiên áp sát Thanh Việt, bé bất ngờ không kịp đề phòng liền trực tiếp ngã lên người cô gái tinh linh.
Hoàng Phủ Ngạo vừa tiến vào phòng ngủ liền thấy được cảnh tượng như vậy.


Trên giường lớn điêu khắc hoa văn tỉ mỉ, nhi tử bảo bối của y đang dựa trên người một cô gái trần truồng.
“Việt nhi!”
Thanh Việt bị tiếng quát to làm hoảng sợ, luống cuống tay chân bò dậy khỏi người cô gái tinh linh.

Hoàn Chương 128.