Thêm một con Vân Hồ, đây rốt cuộc là một nhóm như thế nào?
Xa Đông Lương khẽ hít một hơi.
Mấy người này nhìn kiểu gì cũng không phải người bình thường, dù là hào môn thế gia cũng không thể tạo ra những đứa trẻ mang đến cho người khác cảm giác thần bí, quỷ dị như vậy.
Lẽ nào bọn chúng đến từ gia tộc thần bí từ thời xa xưa nào đó mà ông không biết, giống như miếng thẻ bài gỗ đào kia.
Là một người tận tâm nghiên cứu đồ cổ mấy chục năm, ông biết trên thế gian này có những gia tộc môn phái đặc biệt tồn tại trong rừng sâu hoặc những nơi xa xôi cách biệt mà chưa được con người biết đến.
Bọn họ có thể trốn cả mấy ngàn năm ở đó để sinh tồn, duy trì giống nòi, trải qua một cuộc sống độc đáo, truyền tải những văn hóa vừa thần bí vừa cổ xưa.
Ánh mắt ông dừng lại ở mái tóc màu xanh lam của Dương Tử Mi.
Mặc dù gần đây mấy đứa nhỏ nhuộm tóc màu xanh lam là điều hết sức bình thường nhưng với một người tường tận mọi việc như ông thì ông biết rằng màu tóc kia chắc chắn không phải tẩy nhuộm.
Con gái ông cũng chạy theo trào lưu nhuộm tóc màu lam, nghe nói là dùng thuốc nhuộm màu xanh nước biển đắt nhất của tiệm thuốc nhuộm mà khi nhìn vẫn không đủ tự nhiên, vẫn có dấu vết của người làm, màu sắc không đủ sáng bóng.
Còn tóc của cô gái đứng trước mắt vừa dài, vừa bóng, màu lam như màu nước giống như màu của chiếc vòng tinh thạch cô đeo trên tay, tự nhiên mà đẹp, giống như do trời sinh ra, không phải do nhuộm vậy.
Chủng tộc tóc màu lam?
Nhưng ngũ quan, màu da… rõ ràng là đặc sắc của người Hoa Hạ.
Chỉ có một cách giải thích: Bọn họ là gia tộc cổ xưa đang trốn ở nơi nào đó.
Nghĩ đến đây, Xa Đông Lương trở nên kích động.
Nếu có thể tìm ra một gia tộc thần bí thì sẽ là một sự kiện chấn động tầm cỡ quốc tế.
Ông không thể để mất đi mối liên hệ với cô, ông muốn tiếp cận gần cô hơn xem có thể nói ra được thêm ít lời nói giá trị nào không.
Hơn nữa, lần phát hiện này ông không thể để người khác biết, ông muốn độc lập hoàn thành lần khai thác này, làm toàn bộ thế giới khϊế͙p͙ sợ.
Do đó, ông cười và nói với Dương Tử Mi:
- Tiểu cô nương, cô yên tâm… Ta tuyệt đối không để lộ thông tin về Vân Hồ ra ngoài. Huống hồ, trên thế gian này không nhiều người biết về sự tồn tại của linh vật trong truyền thuyết như con Vân Hồ này.
- Vậy thì tốt! - Dương Tử Mi cười.
- Tiểu cô nương, có thể cho ta số điện thoại hay địa chỉ của cô được không? Biết đâu có một ngày ta lại muốn bán thẻ bài gỗ đào cho cô, thì phải có phương thức liên hệ mới được. - Xa Đông Lương thấy Dương Tử Mi như muốn rời đi, liền vội vàng nói.
- Được! - Dương Tử Mi nói số điện thoại của cô cho ông.
- Không biết hiện giờ tiểu cô nương đang sống ở đâu? - Xa Đông Lương hỏi.
- Cái này hội trưởng Xa không cần biết, có chuyện gì gọi điện thoại là được rồi. Cháu cũng không làm phiền hội trưởng Xa nữa, tạm biệt.
Dương Tử Mi quay đầu về phía Sadako:
- Đi thôi!
Sadako gật đầu, đẩy Tiểu Thiên đi sau cô khoảng nửa bước.
Dương Tử Mi vừa bước đi vừa xoa đầu Liên Y, trong lòng nghi hoặc rốt cuộc Vân Hồ là loại hồ ly nào.
Còn Tuyết Hồ là loại nào?
- Liên Y, cậu là Vân Hồ à?
Dương Tử Mi nhìn vào mắt Liên Y.
Liên Y gật đầu.
- Chẳng lẽ nước mắt của cậu đều sẽ hóa thành châu, thần kì như vậy à?
Lần đầu tiên trong đạo quan Dương Tử Mi nhìn thấy khóe mắt nó rơi ra một viên tinh thạch, cô còn nghĩ đó là sự trùng hợp. Hóa ra, chuyện đó còn bị lưu lại trong sách vở.
Liên Y gật gật đầu, ánh mắt như có chút đau buồn, bộ dạng như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.