Vân Hồ, nếu không nhầm thì đúng là Vân Hồ! Là loại linh hồ có thể biến nước mắt thành viên trân châu!
Xa Đông Lương nhớ đến viên tinh thạch lúc nãy Dương Tử Mi đưa ông.
- Đây có phải là do nước mắt của nó tạo thành? Lẽ nào “nước mắt thành trân châu” là có thật?
- Cháu không biết!
Dương Tử Mi ghì chặt Liên Y, cô biết nó là chủng loại cực kỳ hiếm nhưng lại không biết nó đã được lưu lại ở trong sách và bị người khác nhận ra.
- Tiểu cô nương, cô tìm thấy nó ở đâu?
Đôi mắt Xa Đông Lương ánh lên sự ngưỡng mộ:
- Chịu bán cho ta không? Ta chấp nhấp trả một triệu tệ mua nó.
- Hội trưởng Xa, ông đừng đùa nữa, nó không phải là thú cưng của cháu… Mà của bạn cháu! Tiền nhiều thế nào thì cháu cũng không có quyền bán. Còn nữa, cháu hi vọng ông sẽ không tuyên truyền tin tức về hồ ly ra bên ngoài, cháu sợ sẽ gặp phiền phức. Nếu không được, cháu sẽ khiến ông gặp phiền phức đấy…
Liên Y là loại vật hiếm có chỉ có trong truyền thuyết, nếu chẳng may bị các ngành liên quan để ý thì phiền phức sẽ cực kỳ lớn.
Cô ghét phiền phức, do đó trịnh trọng cảnh báo Xa Đông Lương.
Xa Đông Lương bị ánh mắt lạnh lẽo như băng hàn của cô dọa sợ đến nỗi cảm giác lành lạnh sau gáy, ông nhìn cô kỹ hơn.
Lúc nãy ông bị hấp dẫn bởi thẻ bài gỗ đào, không hề để ý đến Dương Tử Mi.
Đôi mắt giống như chứa đầy ánh sao, ngũ quan xinh xắn không hề có tì vết, giống như bạch ngọc. Làn da trong sáng, khí chất linh động giống như vị thần nước bước ra từ trong tranh, huyễn hoặc như mộng.
Cô gái này rốt cuộc là người như thế nào?
Ông lùi lại một bước nhìn Dương Tử Mi.
Mấy chục năm kinh nghiệm với đồ cổ khiến ông có xúc giác mẫn cảm hơn những người khác.
Cô thiếu nữ trước mắt, rõ ràng giống như một viên ngọc cổ trầm tích cả ngàn năm, có khí chất đặc biệt mà người bình thường không hề có.
Ông lại cẩn thận đánh giá phục sức trên người cô.
Thẻ bài gỗ đào màu đen sậm, chiếc nhẫn đen được đeo trên ngón tay thon dài, trắng nõn, cổ tay đeo một chiếc vòng tinh thạch màu xanh lam đặc biệt.
Trong mắt người khác, ba thứ đồ vặt này của cô có thể mua được ở những sạp hàng bình thường.
Nhưng ông là người có kinh nghiệm chơi đồ cổ mấy chục năm, những đồ vật bất thường ông chỉ cần nhìn qua một lần là biết, nhất là khi ông đã xem qua biết bao nhiêu linh vật ngàn năm tuổi.
Ba thứ đồ mà cô mang trên người, chính là những thứ mang đến cho ông cảm giác chúng chính là những linh vật cả ngàn năm.
Thảo nào, lúc nãy cô không hề có cảm giác gì khi nghe ông nói đưa ra giá tiền mấy chục vạn.
Hóa ra cô mới thật sự là nhà giàu!
Rốt cuộc đây là con cái gái trâm anh thế phiệt của dòng họ nào?
Ánh mắt ông hơi hướng về phía Sadako đang đứng sau lưng cô.
Sadako mang lại cho ông cảm giác rất kỳ lạ, khiến ông cảm thấy cô như thể một thứ đồ cổ vừa mới được khai quật từ dưới đất lên, cơ thể như được bao phủ bởi một lớp linh khí và một khí tức âm u.
Linh khí và âm khí, là hai loại khí chất mâu thuẫn nhau… Sao lại có thể cùng xuất hiện trên cơ thể cô ta?
Rõ ràng là một cô gái trẻ xinh xắn dễ thương, tại sao lại khiến ông cảm nhận thấy âm khí?
Ông nghi hoặc, lại tiếp tục nhìn đứa bé trong xe - Tiểu Thiên.
Mới nhìn qua thì đó là một đứa bé đang ßú❤ sữa rất bình thường, chỉ có đôi mắt thì không trong veo đơn thuần như những đứa trẻ khác mà nó sáng rực. Giống như đôi mắt con mèo Ba Tư nhà ông nuôi, tựa như có thể nhìn thấu linh hồn người khác… Còn nữa, cái cách cười mà như không cười của nó, không phải là biểu cảm nên có ở một đứa bé.