Dị Giới Dược Sư

Quyển 10 - Chương 231: Siêu thường

Sáng Sâm hơi khó nghĩ:

- Việc này.....

Khiết Tây Tạp nài nỉ:

- Gia Gia, van cầu người, Tạp nhi dám bảo chứng, sẽ không lâu lắm đâu. Nếu cả người cũng không giúp con, vậy còn ai sẽ giúp con đây?

Sáng Sâm thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Được rồi, để ta nói chuyện với họ một chút.

Khiết Tây Tạp vui vẻ ra mặt:

- Đa tạ gia gia!

Chỉ cần vị thánh cấp ma pháp sư, kiêm gia chủ tiền nhiệm chịu mở miệng, vậy thì việc gì cũng sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi.

Sáng Sâm vỗ về mái tóc của nàng, khuôn mặt lộ ra vẻ từ ái và thương tiếc. Thân ông ta là một đỉnh cấp cường giả, bản thân có địa vị vô thượng, nhưng lại không thể xoay chuyển được định mạng của tôn nữ mới sinh ra đã phải gánh vác trọng nhiệm của gia tộc rồi.

oooOooo

Sau khi cửa thứ hai kết thúc, người có thể qua được ải này chỉ còn lại một phần ba. Đề mục tuy có vẻ rất đơn giản, không phải đổ mồ hôi, lại càng không phải đổ máu, nhưng lại khiến cho rất đông người bị lật thuyền trong mương. Trong số đó có cả những Thú nhân với tính cách táo bạo nóng nảy, Cự nhân và các Hỏa hệ chiến sĩ là chính. Cả Ước Sắt Phu rốt cuộc cũng bị nốc ao luôn, muốn gã trợn to mắt tới hai giờ mà không được nháy mắt thì quả là muốn gã chết đây mà. Do đó mà sau khi gã kiên trì được mười phút, liền quyết định bỏ đi bầu bạn với hai mỹ nữ gã đã mang theo tới đây còn hơn, để cho cái chiêu thân đại hội này gặp quỷ đi thôi.

Tiếp theo là đến cửa thứ ba, và cũng là cửa ải cuối cùng. Đề mục vừa được công bố thì ai nấy cũng đều cảm thấy nằm ngoài ý liệu. Sau đó mọi người đều ngầm phát hiện việc này cũng vô dụng, bởi vì đề mục là giải đố, mà đối với loại đề mục này, thật khó biết rõ được ai là kình địch của mình; họ không thể đi giết một người khác để mình trở thành kẻ may mắn trúng tuyển được, hơn nữa cũng không ai dám bảo chứng là đáp án của mình sẽ đúng.

Nếu như không ai có thể đưa ra đáp án chính xác hoặc là gần đúng thì chiêu thân đại hội lần này sẽ bị thủ tiêu, rồi sau đó Thụy Mạn gia tộc sẽ thông qua kính tượng để công bố đề mục này đi khắp toàn quốc. Cho tới khi có người có câu trả lời thỏa mãn được Khiết Tây Tạp mới thôi, đến lúc đó, hắn sẽ phải mặt đối mặt với nàng để trả lời câu đố, tránh cho người khác giúp đỡ hắn trả lời. Nếu làm được điều đó thì lập tức sẽ trở thành vị hôn phu của nàng, lúc nào tổ chức hôn lễ cũng được.

Đề mục này có bảy câu hỏi:

1 - Có một người không hề có tính nhẫn nại, nhưng vì sao hắn lại có thể ở trong mấy tiếng đồng hồ mà không nháy mắt?

2 - Có một đôi phu thê khỏe mạnh, nhưng tại sao lại sinh ra những người con không có mắt?

3 - Cái gì cắt hoài không đứt?

4 - Cái gì lấy hoài không hết, dùng hoài không cạn?

5 - Một con Mê Vũ thú đứng trên một tảng đá trơn tuột hơi nghiêng về phía tây, nó đứng tại chỗ rồi hướng về bên phải mà quay ba vòng, sau đó lại chuyển ra sau mà quay ba vòng nữa, tiếp theo lại quay sang phải, rồi lại lộn nhào một cái. Cuối cùng thì thi triển kỹ năng phong vũ mà nhảy múa suốt hai mươi phút, đến khi nó dừng hẳn lại, vậy thì cái đuôi của nó đang chỉ về hướng nào?

6 - Có hai người không biết bơi lội cùng bị rớt xuống sông, một người thị bị chết đuối ngay, còn lại người kia thì giãy giụa trong nước, ngươi có biết hắn kêu là gì [1] hay không?

7 - Ở giữa Gia Lặc Bỉ Đạt hải là cái gì?

Đề mục khảo nghiệm đối với Mộ Dung Thiên cũng không có gì xa lạ lắm, bởi vì hắn đã biết được tin tức này thông qua lão đạo tặc già lúc còn ở Âu Đa Mỗ thành, mà theo lời lão thì người Dã Man nhân không thể dự tuyển cũng đã chính xác rồi.

Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên chính là câu đố cụ thể mà thôi. Không phải ngữ khí của mấy câu đố đó có cách suy nghĩ rất giống với Địa cầu sao? Tuy nội dung có thay đổi tí xíu để phù hợp với hoàn cảnh của đại lục, nhưng cách suy nghĩ thì cũng không khác gì mấy. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Mộ Dung Thiên, hắn suy nghĩ hồi lâu cũng không dám khẳng định lắm, nhưng cuối cùng hắn cũng quyết định phải thử một chút, có manh mối dù sao cũng vẫn hơn là suy đoán mù quáng kia mà. Hơn nữa, lối suy nghĩ phải đột phá cách nghĩ thông thường, có như vậy thì mới tương xứng với tư tưởng đặc dị của Khiết Tây Tạp chứ.

Tin tức này nhanh chóng được truyền đi khắp toàn bộ Lam Nguyệt, nó lập tức trở thành trọng điểm của những câu chuyện trong lúc trà dư tửu hậu, và cũng trở thành hy vọng của rất nhiều người. Cùng lúc đó, những người được lọt vào vòng ba không thể rời khỏi Thụy Mạn gia tộc khi chưa đưa ra đáp án, bằng không tức là tự nguyện bỏ đi quyền tham tuyển. Tất cả đều phải vắt óc mà suy nghĩ, ai nấy cũng đều cho rằng đề mục mà Khiết Tây Tạp đưa ra nhất định là không đơn giản, chính vì thế mà tư tưởng của họ đều như lọt vào mê cung và ngõ cụt, cực kỳ thống khổ.

Tỷ như câu hỏi cuối cùng, Ở giữa Gia Lặc Bỉ Đạt hải là cái gì? Hầu như ai cũng nghĩ tới Chân Oa đảo, đó chính là thường thức, hầu như một đứa trẻ ba tuổi cũng biết được, nhưng Khiết Tây Tạp đâu phải là một người có thể dựa theo lẽ thường mà phán đoán chứ, bởi vậy đáp án hẳn cũng phải không tầm thường chút nào. Có người nói là gần Chân Oa đảo là nước xoáy, hoặc giả nếu đi sâu thêm một chút nữa thì ở trên đảo nhỏ đó là Thiên điểu oa. Nếu tăng phạm vi rộng ra thêm một chút thì Chân Oa đảo lại nằm trong vùng quản hạt của Tạp La Tạp Mã Lãng.

Lại còn câu hỏi thứ ba, mọi người đều biết, loại vải được làm bằng hàn ty tầm ở đáy biển Bích Não rất dai dẳng, nếu là tài phùng sư (thợ may) bình thường thì không thể nào dùng kéo để cắt được, mà họ phải dùng tới dao cực bén để mà cắt thì mới xong. Ngoài loại vải đó ra, không có loại vải nào mà dai khủng khiếp hết, trong khi đó thì đáp án chỉ có một câu duy nhất mà thôi, nên người ta chỉ có thể chọn câu hay nhất; nhưng Khiết Tây Tạp có thể nào sẽ lật lọng hay không? Việc này đúng là khiến cho mọi người đều bị lạc vào mê võng.

Nhưng câu đó cũng coi như là còn tốt đó chứ, còn câu thứ hai mới là đặc biệt quái đản. Nó tựa hồ như rất mâu thuẫn và không thể giải thích nổi. Câu thứ năm thì tương đối có nhiều khả năng nhất, câu thứ sáu thì không có cơ sở để phán đoán, vì nó miêu tả hai người rớt xuống sông, vậy muốn đoán ra tên của [1] thì làm sao mà đoán nổi chứ? Tuy nhiên, có một số người thông minh thì cho rằng người giãy giụa trong nước có tên là "bàn tử" (mập mạp), hoặc giả đó là tên hiệu thôi, bởi vì người mập có sức nổi khá lớn, không dễ bị chìm ngay xuống nước.

Sau cùng cũng có hơn một ngàn đáp án được đưa lên, những câu trả lời đó hầu như đều rất ly kỳ cổ quái, và hoàn toàn thể hiện đầy đủ sức tưởng tượng phong phú và tính sáng tạo của nhân loại.

1 - Bởi vì hắn dùng cái gì đó để chống mí mắt lên.

2 - Phương pháp tu luyện của đôi phu thê đó tương khắc nhau, để cuối cùng thì gây ảnh hưởng đến việc sinh sản.

3 - Vải được làm bằng hàn ty tầm.

4 - Nước suối.

5 - Hướng về phía tây nam chừng 27,86 độ.

6 - Bàn tử

7 - Vùng nước xoáy

Người giải đáp: Tuyên Đăng.

Rốt cuộc Khiết Tây Tạp cũng thấy được có một người tương đối thông minh và có sức sáng tạo, nhưng nàng xem xong cũng chỉ tiện tay ném sang một bên. Sau đó cầm tờ giây thứ hai xem tiếp.

1 - Bởi vì hắn đột nhiên bị kích thích, nghị lực trở nên rất mạnh...

2 - ......

3 - .....

Chỉ mới đọc qua giải đáp của câu thứ nhất thì Khiết Tây Tạp đã ném tờ giấy đó sang một bên, bởi vì câu trả lời chênh lệch với đáp án quá xa đi. Qua đó có thể thấy được, người này nhất định là một người thành thật chất phác, nàng không muốn sống với hắn cho hết quãng đời còn lại.

1 - Bởi vì hắn vừa đọc xong một quyển tu luyện thuật đỉnh cấp, toàn tâm bị hấp dẫn vào đó, đến nỗi quên cả nháy mắt.

2 -....

3 - .....

Những đáp án này cũng không nằm ngoài ý liệu, vẫn bị vất sang một bên.

Tờ tiếp theo:

1 - Vì người này là một Ngư nhân, mà Ngư nhân thì không chớp mắt.

Ừm, cũng có lý. Khiết Tây Tạp hơi thấy hứng thú, sau đó đọc tiếp.

2 - Đôi phu thê đó bị trúng phải trớ chú thuật độc ác.

Đáng tiếc, loại bỏ, tiếp theo:

1 - Bởi vì trong phòng của hắn không có ánh sáng mạnh, vì vậy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ gian nan này.

2 - .....

Khiết Tây Tạp liên tiếp đọc hết tờ này tới tờ khác, đại đa số đều bị loại bỏ từ câu hỏi thứ nhất, cho dù bọn họ có cố ý làm ra vẻ khôi hài tới cỡ nào, hoặc là ý nghĩ kỳ lạ đến đâu đi nữa cũng vậy, quả thật không có ai có thể khiến cho nàng hứng thú đọc tới câu thứ ba hết. Thậm chí, nàng còn buồn chán đến mức phải ngáp ngắn ngáp dài rồi. Lúc này nàng cầm tiếp tờ khác lên, mắt lướt đến câu thứ nhất:

1 - Tại vì hắn là một kẻ mù.

- Í!?

Khiết Tây Tạp kinh ngạc kêu lên, bởi vì câu trả lời này gần nhất so với đáp án của nàng tức là "vì hắn đang ngủ". Thành thật mà nói, câu này còn lý tưởng hơn cả, vì vô luận thế nào, người mù cũng không hề chớp mắt, và điều đó cũng vượt qua sự giới hạn của chủng tộc.

2 - Đôi phu thê kia là một loại động vật đẻ ra trứng. Khi bọn họ sinh con, trước khi trứng nở thì đều không có mắt.

Khiết Tây Tạp rất kinh ngạc, bởi vì câu đáp án này lại chính là câu đáp án trong tưởng tượng của nàng. Kỳ thật, không có ai lại nghĩ tới "đôi phu thê" đó lại là sinh vật không phải cùng chủng tộc với mình, cách suy nghĩ của bọn họ chưa đạt tới trình độ đó được. Khiết Tây Tạp hồi hộp đọc tiếp những câu trả lời phía sau, càng đọc lại càng cảm thấy hưng phấn.

3 - Thác nước.

4 - Nước miếng.

5 - Chỉ xuống dưới.

6 - kêu: "cứu mạng".

7 - Là chữ "Bỉ".

Khiết Tây Tạp đọc xong bảy câu trả lời thì cực kỳ hưng phấn, tất cả những câu trả lời này đều đúng với những câu trả lời của nàng, thậm chí còn có phần tốt hơn nữa. Khiết Tây Tạp vui mừng thừa nhận một điểm, cái gã này đúng là có lối suy nghĩ rất siêu cấp, vượt qua cả người thường. Trong ấn tượng của nàng, chỉ có một người mới được như vậy mà thôi. Khi nàng nín thở đọc tới cái tên của người giải đáp, lập tức cảm thấy trời xoay đất chuyển, cả người như bị rớt thẳng từ thiên đường xuống địa ngục vậy, thật sự ngã ra hôn mê bất tĩnh luôn.

Hết

============================

Chú thích:

[1] nguyên tác là “khiếu thập yêu”: khiếu, vừa là kêu, vừa là gọi, nên hiểu thành "được gọi là gì" hay "kêu gì" đều được – một kiểu chơi chữ của tác giả.