Dị Giới Dược Sư

Quyển 10 - Chương 230: Điệu niệm

Nếu phải chịu đựng trong hai giờ thì Mộ Dung Thiên tự nhận thấy không có vấn đề gì, ngày trước mỗi lần hắn thi với Tạp Hy thì chỉ có mười phút, tuy thời gian rất ngắn nhưng vì phải đối diện với ma pháp đăng, nên độ khó cũng cao hơn nhiều.

Kiệt La Mỗ cũng mừng thầm trong bụng, chỉ cần Khiết Tây Tạp không ra đề mục tùy ý để mặc cho số phận, hoặc là trông cậy vào vận khí, vậy thì bất kể là đề mục nào, tỷ như chịu khổ, mạo hiểm, dũng khí, nhẫn nại, vv...thì đều tốt cả. Gã rất có tự tin đối với những việc gì mà phải thông qua nỗ lực để hoàn thành. Từ nhỏ gã theo đuổi Khiết Tây Tạp cho đến nay, đã nhiều năm như vậy mà vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, vậy thì có xá gì chỉ có hai tiếng đồng hồ chứ.

Về phần những người khác thì ai nấy cũng đều có tâm tư khác nhau. Trư nhân, Ngưu nhân, vv...là những chủng tộc có thừa dũng mãnh, nhưng lại không đủ nhẫn nại, trên căn bản thì họ đã không còn hy vọng gì nữa. Rồi với những Hỏa hệ chiến sĩ thì do tu luyện Hỏa đấu khí mà tính cách cũng bị ảnh hưởng theo, hơn phân nửa số người đó đều có tính cách táo bạo nên họ cũng bị dồn vào vị trí bất lợi. Còn ma pháp sư thì lại có được ưu thế hơn hẳn những người khác, vị họ tu luyện ma pháp, mà điều đó căn bản đã đòi hỏi phải có sự kiên trì rồi.

Khiết Tây Tạp mặc kệ phản ứng của mọi người, nàng nói với mấy tên thân vệ của gia tộc:

- Lập tức gọi người đi chuẩn bị tuần thú sư, và nhất định phải điều khiển được Thiên Mục thú.

Đám người đứng ở hàng đầu nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc, tại sao Khiết Tây Tạp không làm trước công tác chuẩn bị nhỉ? Chẳng lẽ đề mục thứ hai này đến phút cuối mới nghĩ ra sao? Tuy nghĩ vậy, nhưng bọn họ cũng biết Khiết Tây Tạp có tính tình lập dị, nên cũng không thấy kinh ngạc nữa. Với phong cách làm việc của nàng ta, có gì là không thể đâu chứ?

- Được rồi, thỉnh chư vị cứ theo sự an bài của thủ vệ mà chia nhau đến năm thí luyện trường của Thụy Mạn gia tộc. Sau hai tiếng nữa, ta sẽ đến xem kết quả.

Khiết Tây Tạp nói xong liền quay sang dặn dò thân vệ việc gì đó, sau đó mới rời khỏi hiện trường. Đối với quá trình thi thố và ai sẽ qua được ải, nàng dường như rất thờ ơ và không hề quan tâm tới nó.

- Khiết Tây tạp, vậy là sao chứ?

Lăng Đế Tư với vẻ mặt hoài nghi, không hiểu nổi hảo hữu của mình tại sao đến phút cuối lại thay đổi đề mục. Kế hoạch lúc trước là ra đề mục nhắm vào Mộ Dung Thiên tức La Địch kia mà.

Khiết Tây Tạp nhàn nhạt trả lời:

- Không có gì, ta thấy phương thức này cũng không tệ.

- Vậy còn Khải Lý thì sao, không phải ngươi rất hận hắn à?

Khuôn mặt của Khiết Tây Tạp lúc này chẳng có vẻ hưng phấn của người sắp được báo thù, nàng nói:

- Bỏ qua đi, việc đó đã thành quá khứ rồi, hơn nữa người ta cũng không biết người kia chính là ta mà.

Lăng Đế Tư nhìn vẻ bình tĩnh của Khiết Tây Tạp thì có vẻ hơi khó tin. Đây là thiếu nữ nổi tiếng vì chẳng bao giờ mất đi sức sống hay sao? Chẳng lẽ sau mấy ngày tiêu chảy, nó đã làm cho cá tính của Khiết Tây Tạp bị suy yếu theo hay sao? Lăng Đế Tư chỉ có thể tìm được một giải thích hợp lý duy nhất mà thôi.

- Cốc, cốc!

Cửa phòng chợt hé mở, người có thể tiến vào nội viện thì ngoài nữ tỳ ra, còn thì chỉ có thân nhân của Khiết Tây Tạp thôi. Vì vậy mà nàng không hề do dự, nói ngay:

- Vào đi!

Cánh cửa tự động mở rộng tựa như có gió thổi qua vậy, tiếp theo đó là một lão nhân già nua chậm rãi bước vào. Ông ta có vẻ như mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, tựa như cơn gió nhẹ vào mùa hè và mang hơi mát đến cho người ta, khiến cho bao nhiêu phiền não đều bay đi hết.

- Gia gia!

Khiết Tây Tạp vừa trông thấy lão nhân thì vầng mắt đỏ hoe, từ trên giường liền nhảy phốc vào lòng ông ta.

Lăng Đế Tư cũng đứng lên và vòng tay cung kính, thưa:

- Sáng Sâm gia gia, người vẫn mạnh chứ ạ!

Người này hiển nhiên chính là Phong hệ thánh cấp ma pháp sư của Lam Nguyệt, gia chủ đời trước của Thụy Mạn gia tộc, Sáng Sâm, và cũng chính là nhân vật không khác bậc thần tiên trong mắt vạn người. Thế nhưng ở trên người ông ta lại không có sự phù phiếm của ma pháp, mà chỉ trông như một lão nhân rất thông thường mà thôi.

Sáng Sâm vuốt ve mái tóc của Khiết Tây Tạp, rồi thở dài nói:

- Tư nhi, ta có thể nói vài câu riêng rẽ với Tạp nhi được không?

Lăng Đế Tư nghe vậy thì hiểu ý ngay, nàng vội nói:

- Dạ vâng, Sáng Sâm gia gia, xin nhị vị cứ từ từ trò chuyện.

Nàng nói xong liền rời khỏi phòng, đồng thời cũng xoay tay đóng cửa lại.

Chờ cho Lăng Đế Tư đi khỏi rồi, Sáng Sâm mới từ hòa nói:

- Tạp nhi, con có tâm sự gì hãy nói cho gia gia nghe đi.

Bởi vì thân làm thành chủ nên sự vụ rất bận rộn, do đó mà Gia Phỉ Nhĩ Đức không có thời gian quan tâm lo lắng nhiều cho nữ nhi, còn mẫu thân của nàng thì qua đời sớm, vì thế mà người thân nhất của nàng trái lại chính là vị lão nhân hiền lành này đây. Lúc này nàng có thiên ngôn vạn ngữ mà không thốt thành lời được, chỉ biết cắn môi tư lự, đến cuối cùng cũng chỉ biết lắc đầu mà thôi.

- Là vì La Địch phải không?

Khiết Tây Tạp nghe đến cái tên đó thì chợt hơi run rẩy, ý tứ của ông ta lại có liên quan đến việc nàng thay đổi đề mục vào phút cuối. Ngoài Lăng Đế Tư ra, Khiết Tây Tạp cũng đã từng kể chuyện của Mộ Dung Thiên cho Sáng Sâm nghe, do đó mà ông ta mới biết được tôn nữ của mình lại có một người bạn cùng phòng cũng xảo trá tai quái giống nàng vậy. Kỳ thật, Khiết Tây Tạp quả thật có nghĩ tới La Địch, và cả thời gian vô tư vô lự mà hai người đã trải qua, cùng nhau học tập, cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau đùa giỡn những trò tinh quái, cùng nhau bàn luận về nữ nhân, cùng nhau đi trộm sủng vật của phó viện trưởng mà nướng ăn, vv....Đó là một đoạn thời gian đẹp đẽ biết dường nào, thế nhưng khi nàng nghĩ đến việc mình sắp phải làm thê tử của người ta, phải gánh vác trọng trách nối dõi gia tộc, bị mất đi tự do, đồng thời còn phải sống với một nam nhân xa lạ cho hết quãng đời còn lại thì nàng không nhịn được bi thương, và cảm thấy rất nản lòng thoái chí. Song song đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại đi sửa đề mục đã định từ trước, tựa như là để hoài niệm kỉ niệm cũ vậy. Cái danh từ này quả thật rất chính xác, bởi vì không lâu sau nàng cũng phải chấp nhận lịch sử vĩnh viễn sẽ không tái hiện lần nữa.

Nhìn hình dạng cô quạnh của Khiết Tây Tạp, Sáng Sâm cũng hiểu được vài phần. Có thể vì La Địch mà sẵn sàng gánh lấy tội danh phản quốc nguy hiểm đó, vậy thì cả người mù cũng thấy được giữa hai người không thể chỉ có tình nghĩa huynh đệ đơn giản như vậy rồi. Sáng Sâm nhìn tôn nữ mà mình đã nuôi nấng từ nhỏ tới lớn rồi thở dài nói:

- Tạp nhi, ta hiểu được suy nghĩ của con, gia tộc có thể cho con lựa chọn bất kỳ một công dân nào của Lam Nguyệt, nhưng người phản quốc thì lại ngoại lệ.

Khiết Tây Tạp biện hộ:

- Hắn vốn không hề phản quốc, mà lại là người đã cứu được mạng của toàn bộ dân trong thành, đồng thời còn giảm được sự hy sinh xuống đến mức thấp nhất. Gia Gia, người là cường giả có cặp mắt sáng suốt, sao lại không nhìn ra được điều đó cơ chứ?

Sáng Sâm gật đầu thừa nhận:

- Ta biết chứ, thế nhưng dù thế nào đi nữa, hiện nay hắn cũng là một kẻ phản quốc không hơn không kém ở trong mắt quốc dân. Đó đã là sự thật, không thể bằng vào lý lẽ của con và ta mà thay đổi được. Huống chi, dù có được thì chúng ta cũng sẽ không làm vậy.

Khiết Tây Tạp không hiểu, hỏi lại:

- Tại sao chứ, như vậy không phải là oan cho người ta lắm sao? Gia Gia, không phải thường ngày người vẫn dạy Tạp nhi, làm người phải biết phân rõ thị phi, không được để lời đồn đãi xằng bậy che mờ lý trí hay sao?

Sáng Sâm thở dài:

- Không sai, nhưng ta đã quên nói cho con biết, khi đứng trước lợi ích của quốc gia, có nhiều việc không thể nói theo lẽ thường được. Cát Tư đại nhân quả thật đã làm sai, vả lại thủ đoạn cũng có chút cực đoan, nhưng tình thế hôm nay của đại lục rất nghiêm trọng, chúng ta chỉ có thể dĩ hòa vi quý chứ biết sao hơn, bằng không nếu để Lam Nguyệt xảy ra nội chiến, vậy thì kẻ được lợi chỉ có địch nhân mà thôi.

Khiết Tây Tạp trầm mặc một lúc rồi nói:

- Gia Gia, con muốn xin người một việc. Đề mục thứ ba chính là đề mục cuối cùng, tức là giải đố. Nếu như không có ai giải đáp được, vậy thì Tạp nhi muốn truyền tin này đi khắp toàn quốc, nếu ai có thể đáp được chính xác, hoặc là đưa ra câu trả lời gần đúng nhất, vậy thì hắn sẽ trở thành vị hôn phu của con.

Hết