Sau khi linh hồn tiến vào trong đó, mới chính thức cảm ứng được sự hùng mạnh mà khối thân thể này từng có. Dựa theo đánh giá và so sánh của Nhất Hào đối với khối thân thể này và thân thể của hắn, tổng hợp thể chất của khối thân thể này phải vượt qua Tiếu Ân gấp ba trở lên, đây chính là một số liệu không ngờ.
Lúc này Tiếu Ân đã sớm bắt đầu rèn luyện theo quảng bá thể thao cao cấp, hơn nữa sau khi tấn thăng ngàn năm truyền kỳ, thể chất tăng lên có tính đột biến, hơn xa những truyền kỳ hoặc là ngụy thần bình thường. Mặc dù thân thể này cũng không hoàn toàn tiến giai thành thần linh nhưng cũng đã đạt tới một trình độ khủng bố, bởi vậy có thể thấy được sự hùng mạnh của hắn rốt cuộc là như thế nào.
Trước kia khi ba người bọn họ vây sát Cự Ma Thần, nếu như cuối cùng Vô Danh không xuất ra một chưởng nước kia, chỉ sợ cuối cùng vẫn để hắn trốn thoát. Sự cường hãn của khối thân thể thần linh này cũng có thể thấy được.
Linh hồn tiến vào bên trong thân thể, giống như là cá gặp nước du lịch ở bên trong.
Trong lòng Tiếu Ân chậc chậc lấy làm kỳ. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với linh hồn, hơn nữa còn làm ra loại hành động ti bỉ này, nhưng ít nhiều hắn cũng có chút sáng tỏ, tất cả những việc này đều quá mức thuận lợi.
Đột nhiên, sắc mặt của Tiếu Ân khẽ biến, hắn cảm ứng được có người đang tiếp cận cửa phòng của hắn. Không cần nghĩ ngợi Tiếu Ân đứng lên, bước nhanh tới bên cửa, nếu như có người muốn mạnh mẽ tiến vào, như vậy khẳng định không nhìn thấy thân thể của Cự Ma Thần ở phía sau, mà gần như cùng lúc đó, Cự Ma Thần lại lắc lư đứng lên, đi về phía giường lớn của Tiếu Ân với tư thế trẻ con mới tập đi.
Linh hồn của Tiếu Ân đã tiếp quản khối thân thể này, nhưng khi khống chế liền tuyệt đối không có cách nào làm theo ý mình.
Khối thân thể này gây cho Tiếu Ân cảm giác thật sự là khác thường. Nó và Tiếu Ân đã tách ra đi hai bên, nhưng trong cảm giác của Tiếu Ân lại đồng thời có bốn con mắt khác nhau, hơn nữa dường như còn ngược nhau, muốn đồng thời khống chế cũng không phải chuyện dễ.
Trong lòng hắn cười khổ, hóa ra muốn chế tác phân thân cũng không phải là một việc đơn giản như vậy, tình cảnh của hắn lúc này ngay cả là so với người bị bệnh tâm thần phân liệt cũng muốn thống khổ hơn.
Vốn hắn muốn dùng tinh thần ý thức đi tìm hiểu một chút, nhưng tâm niệm vừa động lại phát hiện, không chỉ có tinh thần ý thức của bản thể xuất ra, mà ngay cả khí tức tàn lưu trong thân thể Cự Ma Thần kia cũng cảm ứng, dường như cũng muốn xuất ra chút tinh thần ý thức để quan sát.
Biến hóa đột ngột khiến Tiếu Ân cảm thấy đau đầu, hắn vội vàng tận lực kiềm chế tinh thần ý thức, chết cũng không để một chút tinh thần ý thức nào tràn từ trong đầu ra ngoài.
Đáng mừng chính là, người ở ngoài cửa cuối cùng cũng rời đi, dường như căn bản là không dám đụng tới tất cả mọi thứ ở nơi này.
Tiếu Ân thở dài một hơi, có thể tránh được một kiếp đương nhiên là chuyện tốt, chẳng qua chuyện liên quan tới thân thể của Cự Ma Thần cũng phải giải quyết nhanh một chút mới được.
Bảy ngày, trong nháy mắt Tiếu Ân và Cự Ma Thần đã ở trong căn phòng cũng không quá lớn này suốt bảy ngày bảy đêm.
Trong bảy ngày này, không có lúc nào là Tiếu Ân không hưởng thụ hoang mang và phiền não của thị giác nhiều mặt. Nếu là Tiếu Ân của kiếp trước nói không chừng đã sớm buông tha hoặc trực tiếp tiến vào trong bệnh viện thần kinh. Nhưng hiện tại Tiếu Ân đã không có quyền lựa chọn, bày ở trước mặt hắn chỉ có hai con đường.
Hoặc là không ngừng nghịch lưu mà lên, cho đến khi đạt tới đỉnh phong của mảnh vũ trụ này, ít nhất phải đạt tới trình độ làm cho nữ thần Ánh Trăng kia thấy mặt liền bỏ chạy.
Còn một đường chính là tử vong, bị vô cùng vô tận người hoặc là thần linh đuổi giết, thậm chí chết không có chỗ chôn.
Đây là một loại sợ hãi một loại lực lượng sợ hãi mãnh liệt gần như có thể làm cho người ta điên cuồng.
Nhưng chính bởi vì có loại lực lượng này thúc giục, cho nên mới khiến Tiếu Ân không ngừng trưởng thành, hơn nữa có thể chịu đựng được đau khổ mà phần đông người thường không thể dễ dàng chịu đựng, mới có thành tựu như ngày hôm nay.
Có đôi khi Tiếu Ân thậm chí còn suy nghĩ, u linh đế vương Pakistan từng nói qua, chính bởi vì hắn sống càng lâu, cho nên lại càng không muốn chết, những lời này chuyển tới trên người Tiếu Ân, thực ra cũng là hoàn toàn thông dụng.
Cứ như vậy bất tri bất giác vượt qua bảy ngày, Tiếu Ân cuối cùng cũng thích ứng với việc dùng thị giác nhiều mặt nhìn thế giới. Sự phức tạp khi một người đồng thời làm hai việc, hắn có thể thề, song thủ hỗ bác của Châu Bá Thông so sánh với loại phân thân này, tuyệt đối là kiến so với voi.
Nếu như Châu Bá Thông, Quách Tĩnh, Tiểu Long Nữ năm đó có một người có được cơ duyên giống như mình, đồng thời cuối cùng có thể lấy đại nghị lực, đại trí tuệ thích ứng được, như vậy kết cục của "Thần điêu hiệp lữ" khẳng định sẽ phải viết lại.
Ít nhất thiên hạ đệ nhất cao thủ khẳng định phải đổi người rồi
Tiếu Ân nhẹ nhàng giơ tay vỗ vỗ bả vai của Cự Ma Thần trước mặt, mà cánh tay của Cự Ma Thần hơi run rẩy một chút, cuối cùng cũng không giơ lên.
Đừng coi thường một động tác này, hắn đã phải luyện tập suốt ba ngày mới miễn cường làm được.
Tiếu Ân đứng lên, bắt đầu chậm rãi thực hiện từ động tác đầu tiên của Quảng bá thể thao giống như một tên đầu gỗ, mà Cự Ma Thần cũng làm theo đâu ra đấy.
Đây là một điều bất ngờ của Tiếu Ân, khi hai người bọn họ cùng tập Quảng bá thể thao, mặc dù vẫn còn cùng tâm tư, nhưng động tác cũng không còn cùng nhịp, mà thân thể của Cự Ma Thần cũng dần dần thích ứng với loại luyện tập kỳ lạ này.
Mặc dù Tiếu Ân cảm thấy vô cùng kinh ngạc với tố chất của thần linh, nhưng sau khi nghĩ tới tổng hợp thể chất của hắn cao hơn mình nhưng ba lần thì tất cả những điều này liền trở thành bình thường.
Sau khi tập xong một bộ Quảng bá thể thao, Tiếu Ân khẽ thở dài một hơi, từ trong vật phẩm trang sức không gian trên người lấy ra thần cách thấp kém chỉ còn hơn một nửa, chẳng qua lúc này lại đã phân liệt thành bốn khối mảnh vờ thần cách.
Tiếu Ân đưa mảnh vỡ thần cách trong tay cho Cự Ma Thần. Cự Ma Thần tự động cầm lấy, do dự một hồi mới cẩn thận bẻ lấy một nửa, cẩn thận đưa một nửa mảnh vỡ thần cách vào trong miệng, thân thể của Cự Ma Thần run rẩy điên cuồng một trận, bộ dáng này cũng không kém hơn so với một kẻ bị bệnh điên khùng là mấy.
Khóe miệng của Tiếu Ân cũng hơi nhếch lên một chút chẳng qua hắn cũng không cắt đứt liên hệ với Cự Ma Thần. bời vì loại đau đớn này mặc dù lợi hại nhưng so sánh với khi hắn rèn luyện quảng bá thể thao lại quá nhò bé không đáng kể.
Lẳng lặng cảm ứng biến hóa trong cơ thể Cự Ma Thần, mặc dù hiện tại khối thân thể này cũng có thể nói là bản thân Tiếu Ân, nhưng ở trong cảm giác lại vẫn như trước có chút là lạ.
May là thân thể của Cự Ma Thần vốn là thân thể của thần linh. cho nên sau khi dung nhập một mảnh vỡ thần cách này cũng không sinh ra chuyện ngoài ý liệu nổ tan xác mà chết, mà chậm rãi mở ra các loại công năng của thân thể mình vốn có.
Trong đó một loại quan trọng nhất chính là hấp thu tín ngưỡng lực.
Không biết việc hắn phân phó Linnuo hoàn thành như thế nào, nhưng xem ra hiệu quả rất tốt, bởi vì tín ngưỡng lực vờn quanh thân thể Cự Ma Thần đã đạt tới một trình độ khiến hắn cũng phải đỏ mắt.
Chính bởi vì như thế, cho nên Tiếu Ân mới có thể sớm kết thúc lần luyện tập này, bởi vì hắn lo lắng, tín ngưỡng lực khổng lồ như vậy sẽ dẫn tới sự chú ý của nữ thần Ánh Trăng hoặc là mấy người Harden.
Nếu như chuyện của Cự Ma Thần bị tiết lộ, như vậy Tiếu Ân cũng chỉ có thể vỗ mông bò đi.
Chẳng qua, mãi cho đến khi Cự Ma Thần hấp thu xong tín ngưỡng lực xung quanh người hắn, Tiếu Ân cũng không phát hiện bất cứ kẻ hiểm nghi nào rình rập nơi này. Đến lúc này, hắn coi như đã yên tâm một nửa.
Cảm ứng biến hóa của Cự Ma Thần sau khi có được thần cách, Tiếu Ân rốt cuộc có thể khẳng định, bước đầu tiên trong kế hoạch tạo thần của hắn đã vẽ lên một vòng tròn viên mãn.
Sau khi có được thần cách và linh hồn hoàn chỉnh, thân thể của Cự Ma Thần đã hoàn toàn khôi phục tiêu chuẩn của một thần linh. Chẳng qua năng lượng trong cơ thể thần linh này trước mắt trên cơ bản rỗng tuếch, hơn nữa quốc gia của thần mà hắn thiên tân vạn khổ thành lập cũng đã bị đám người Tiếu Ân phá tan, cho nên hắn cũng giống như những thần linh ngủ say đang lâm vào thời kỳ suy yếu nhất.
Đột nhiên, Tiếu Ẩn và Cự Ma Thần đồng thời giật mình một cái.
Bọn họ đồng thời cảm ứng được biến hóa kỳ lạ nào đó trong cơ thể Cự Ma Thần.
Sau khi tín ngưỡng lực khổng lồ kia tiến vào trong cơ thể Cự Ma Thần, không ngờ sinh ra một loại biến hóa ngoài dự tính, đó chính là chuyển hóa thành một loại năng lượng khác.
Hai người Tiếu Ân đầu tiên là nhíu mày, nhưng một lát sau, trên mặt của bọn họ lập tức hiện lên vẻ tươi cười.
Bọn họ đã biết, đây rốt cuộc là lực lượng gì.
Đây chính là thần lực, lực lượng chân chính, thuần túy của thần.
Ngày xưa khi thí thần, Cự Ma Thần chẳng qua chỉ vận dụng thần lực một lần mà thôi.
Khi hắn dùng thần lực, cấm chú của Rui Deshen, vô số pháp thuật của Urey, thậm chí ngay cả lĩnh vực lực lượng trải qua nén ép ngưng luyện chưa từng có của Tiếu Ân đều ảm đạm thất sắc trước mặt thần lực, giống như cá trên thớt. nhảy không lâu.
May là khi đó Cự Ma Thần đã không thể dùng thần lực nữa, nếu không ba người bọn họ đừng nói là không thể đánh tan quốc gia của thần, mà cho dù là muốn chạy cũng khó càng thêm khó.
Do dự một chút, hai tay của Tiếu Ân và Cự Ma Thần áp vào nhau.
Một tia thần lực mới sinh ra lập tức chạy theo tay của hai bên chảy vào trong cơ thể Tiếu Ân.
Đây là một loại cảm giác kỳ dị, thần lực ở trong cơ thể của Cự Ma Thần không có bất cứ vấn đề gì, lưu động giống như máu trong huyết mạch của nhân loại, tất cả đều giống như đương nhiên.
Nhưng một tia thần lực này sau khi tiến vảo trong thân thể Tiếu Ân lại sinh ra biến hóa kỳ diệu.
Dưới sự điều khiển của Tiếu Ân, tia năng lượng kia tiến vào trong cánh tay trái và dừng lại.
Nhưng nó lại cho Tiếu Ân có cảm giác tương đối trầm trọng, giống như là đeo một bộ giáp tay rất có phân lượng, làm cho người ta khó có thể thích ứng trong thời gian ngắn.
Thăm dò một tia thần lực này, trong lòng Tiếu Ân có chút cảm giác nóng lòng muốn thử.
Hắn rất muốn thưởng thức một chút uy lực của đạo thần lực này như thế nào, nhưng suy xét một lúc, cuối cùng mạnh mẽ kiềm chế ý nghĩ này lại.
Tiếu Ân giơ tay tháo thiết hoàn trên người xuống giao cho Cự Ma Thần. Sau khi hắn tiếp nhận hướng về phía Tiếu Ân hơi gật đầu một cái, niết vỡ một thần lực kết tinh, hấp thu hết tín ngưỡng lực trong đó, đồng thời chuyển hóa thành Thần lực trong cơ thể.
Ngay sau đó, ở trên người hắn nối lên một trận dao động năng lượng lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Đối với thần linh mà nói quan trọng nhất thực ra chính là tín ngưỡng lực.
Trên đại lục thần tạo mặc dù còn có ba mươi vạn nhân khẩu, nhưng trong đó vẫn như trước có thể tín ngưỡng Cự Ma Thần lại cũng không phải rất nhiều, kém xa mức độ ở trên đại lục da đen năm đó.
Muốn trông cậy vào tín ngưỡng lực của những người này sinh ra để khôi phục thần lực hoặc là càng cao thêm một tầng, vậy thật sự không biết phải chờ đến năm nào.
Cho nên Tiếu Ân mới cho Cự Ma Thần một lối tắt, đưa cho hắn hơn phân nửa thần lực kết tinh trong số hơn hai triệu.
Có số thần lực kết tinh khổng lồ như vậy, đợi sau khi Cự Ma Thần hấp thu toàn bộ, phỏng chừng uy năng của hắn hẳn là có thể đề cao hơn nữa.
Về phần hướng đi của Cự Ma Thần đương nhiên chính là đại lục thần tạo.
Hai người bọn họ vốn là nhất nhân nhị thể, mà Tiếu Ân đã để lại ấn ký của mình trên đại lục thần tạo, Cự Ma Thần ra vào tự nhiên không có bất cứ vấn đề gì, thậm chí sẽ không kinh động Linnuo.
Về phần ẩn núp trong đại lục thần tạo thực sự rất dễ dàng, trên trăm vạn ki-lô-mét vuông nha, đừng nói là Linnuo vừa mới trở thành thất tinh ma đạo sĩ không lâu, cho dù là Tiếu Ân với cấp bậc truyền kỳ, dưới tình huống mất đi cảm ứng tâm linh với Cự Ma Thần chỉ sợ cũng không nhất định có thể tìm được hắn.
Sau khi an bài thỏa đáng tất cả nhưng việc này, Tiếu Ân mới hít sâu một hơi, thu hồi cấm chế đã bố trí, đẩy cửa bước ra.
Ở trong kế hoạch của hắn, vốn còn muốn nghiên cứu một chút lực lượng thần vực của Cự Ma Thần, nhưng thân thể của Cự Ma Thần nói cho hắn, trước khi ngưng tụ được thần lực nhất định, thì cho dù là bán thần vực và lĩnh vực đều không thể phóng thích, cho nên Tiếu Ân đành phải bất đắc dĩ từ bỏ ý định này.
Sau khi rời khỏi phòng, Tiếu Ân lập tức nhìn thấy Kim đang đứng đợi cách đó không xa, hơn nữa trên mặt của hắn có pha chút vui mừng.
Tiếu Ân lập tức hiểu ra, người đi qua đi lại trước cửa phòng mình chính là hắn, chẳng qua nhìn sắc mặt của hắn, dường như cũng không phải là chuyện gì xấu.
Hắn đang định hỏi đột nhiên biến sắc, trong ánh mắt lập tức dấy lên một mảnh sợ hãi lẫn vui mừng.
- Sư phụ, ngài đã ra rồi.
Kim cuối cùng đã nhìn thấy Tiếu Ân, hắn vui mừng và kinh ngạc kêu lên.
Tiếu Ân khẽ đáp một tiếng, chân bước không ngừng, đi về phía phòng của ba toàn phong. Kim thành thành thực thực đi theo phía sau hắn, trong lòng thầm than, ba toàn phong quả nhiên là có liên hệ tinh thần cực mạnh với sư phụ, một khi sư phụ xuất quan, căn bản là không cần hỏi đã biết tình huống của chúng nó.
Tiếu Ân bước cực nhanh, nhìn bước chân cũng không dài nhưng một lần cất bước lại vượt qua khoảng cách mười thước.
Hắn làm như vậy căn bản là không dùng lực lượng ma pháp, hoàn toàn là dựa vào tố chất thân thể hùng mạnh duy trì không khỏi khiến cho Kim ở phía sau nhìn đến cứng lưỡi không ngừng, càng hướng tới đối với cảnh giới truyền kỳ.
Phòng của ba toàn phong ở có diện tích cực lớn, gần như chính là một tầng, chỉ có điều bên trong khuyết thiếu gia cụ và bài trí mà thôi. Đương nhiên, phòng này lúc trước vốn thuộc về Hắc Toàn Phong, về phần hai toàn phong khác lại bị tên gia hỏa này giữ chặt không thả, cho nên mới vẫn ở cùng một chỗ.
Còn không chờ Tiếu Ân đẩy cửa, cửa phòng đã tự động mở ra, Bạch Toàn Phơng ngạc nhiên vui mừng nói:
- Chủ nhân.
Tiếu Ân dừng bước, hướng về phía hắn gật đầu thật mạnh một cái, nói:
- Là ta. Tình huống thế nào rồi?
Bạch Toàn Phong vui sướng gật đầu một cái, nói:
- Tình huống phi thường tốt, hai người bọn họ đã tiêu hóa hoàn toàn lông của Hòa Sơn Hồng Trì. hơn nữa còn dùng mấy phần dược phẩm do Nội Đức Lâm điều chế khả năng đồng thời tiến giai cửu cấp ma thú rất lớn.
Trên mặt Tiếu Ân lộ vẻ tươi cười hài lòng dẫn đầu đi vào trong, ở phía sau hắn. Kim và Bạch Toàn Phong liếc mắt nhìn nhau, gật đầu chào nhau một cái.
Bọn họ đều là người thân cận nhất bên cạnh Tiếu Ân, nhưng dưới loại tình huống này lại không lòng dạ nào chào hỏi chỉ đi theo Tiếu Ân tiến vào trong đó.
Ở bên trong căn phòng cực lớn này, thân thể của Hắc Toàn Phong đã tiếp cận trình độ hai mươi thước, đứng ở trước mặt nó khiến người ta cảm thấy vô cùng nhỏ bé.
Mà trên người Hắc Toàn Phong lại có thêm một cái kén sâu màu hoàng kim. Kén sâu này mặc dù không thể so sánh với Hắc Toàn Phong, nhưng cũng lớn khoảng một thước, có thể nói là kén sâu vô cùng lớn.
Tiếu Ân có một loại cảm giác, khi chúng nó tỉnh lại, chính là lúc chúng nó tiến giai đến cửu cấp.
Hơn nữa lúc này từ dao động ma lực trên người của chúng nó đến xem, chỉ sợ chúng nó đã đạt tới một bước quan trọng nhất.
Giống như ngày trước khi hắn ở trong không gian vũ trụ nén ép năng lượng thuộc tính, một khi thành công sẽ có được kết giới thuộc tính đặc biệt thuộc về ma thú cửu cấp. Đương nhiên, nếu như không thành công, như vậy liền biểu thị lần xung kích này đã hoàn toàn thất bại.
Tiếu Ân vừa tới trước mặt chúng nó, không cần nghĩ ngợi đã niết vỡ một giọt thần lực kết tinh, dù sao thứ này ở trên người hắn có rất nhiều, cho dù là lãng phí cũng không đau lòng.
Nhưng nếu như để ngụy thần và truyền kỳ khác nhìn thấy vì hai con ma sủng mà làm như vậy khẳng định phải hung ác nguyền rủa mấy câu, mắng một tiếng phá gia chi tử.
Ở trên người Tiếu Ân chậm rãi tràn ra hào quang màu hoàng kim mãnh liệt, loại hào quang này ngưng mà không tan, cứ như vậy tràn ngập ở toàn bộ bên trong phòng.
Nhưng lần này khác với lúc trị liệu cho á long Tyrese, Tiếu Ân cũng không khuếch tán năng lượng hoàng kim ra toàn bộ ma pháp tháp mà chỉ duy trì cỗ năng lượng này ở bên trong phòng.
Ngay sau đó, Tiếu Ân lập tức cảm ứng được trong đầu có cảm giác vui sướng đến từ hai linh hồn khác.
Đây là tình cảm nhớ nhung và cảm kích của Hắc Toàn Phong và Hoàng Toàn Phong sinh ra khi cảm ứng được Tiếu Ân đi vào phòng, hơn nữa còn phóng thích ra đại lượng năng lượng hoàng kim.
Tiêu Ân tự nhiên là thông qua quan hệ linh hồn tương liên của khế ước hoàn mỹ nghiêm túc mà cẩn thận trấn an chúng.
Đối với Tiếu Ân mà nói hai toàn phong này gần như không khác gì người thân của hắn, cho nên khi làm loại chuyện này, hắn trở nên cực kỳ kiên nhẫn.
Một lúc lâu sau, Tiếu Ân rốt cục cắt đứt liên hệ linh hồn với hai toàn phong, đồng thời muốn bọn chúng tập trung toàn bộ tinh lực vào trong quá trình tiến giai.
Nhìn thấy Tiếu Ân chậm rãi mở hai mắt, Bạch Toàn Phong lập tức tiến lên trước một bước:
- Chủ nhân, có cần nghĩ biện pháp giúp bọn họ một phen hay không?
Tiếu Ân do dự một chút, vẫn lắc đầu nói:
- Giúp bọn họ nhìn như dễ dàng thoải mái, nhưng có sự hỗ trợ của chúng ta, bọn họ sẽ có tâm tính buông thả, ngày sau khẳng định sẽ không thể phát huy kết giới thuộc tính đến mức tận cùng. Việc nuông chiều sinh hư như vậy, chính là không nên làm.
Bạch Toàn Phong cung kính lên tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía hai toàn phong có một tia lo lắng.
Tiếu Ân cười ha hả, vỗ thật mạnh trên vai hắn một cái:
- Bạch Toàn Phong, đối với hai huynh đệ của ngươi có chút tin tưởng được không?
Bạch Toàn Phong xẩu hổ gãi gãi cái đầu có chút rối bời,a hắn nhẹ nhàng dạ một tiếng. Có người chủ thân thiết như Tiếu Ân ở bên cạnh, ngay cả Bạch Toàn Phong cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đây chính là địa vị của Tiếu Ân ở trong lòng những người thân xung quanh hắn, dường như chỉ cần có hắn ở trong này, như vậy bất kể phát sinh chuyện gì cũng sẽ không cảm thấy kì quái.
Trong lòng Tiếu Ân hơi tính toán một chút, hai toàn phong này cho dù là có thể thành công tiến giai thì ít nhất cũng cần thời gian một, hai tháng, trong khoảng thời gian này vừa lúc về nhà thăm lão thái gia một chút, hơn nữa an bài tốt một số chuyện sau này mới được.
Ba ngày sau, từ trong ma pháp lâm viên đi ra hai người, đúng là Tiếu Ân và Linnuo.
Tiếu Ân lấy mười phần dược phẩm sinh mệnh từ chỗ Nội Đức Lam, đây chính là thứ tốt có thể kéo dài tuổi thọ của con người. Sau khi chế tạo ra, hắn lập tức để sư phụ Maren dùng một phần, như vậy lão còn có càng nhiều cơ hội đạt được thành tựu lớn hơn nữa.
Sau đó, hắn để Linnuo mang theo đại lục thần tạo theo hắn đi tới trấn nhỏ quê nhà.
Trải qua thời gian dài như vậy phát triển, trang viên nhỏ lúc trước của kỵ sĩ đã biến thành một thành trấn cực lớn, loại biến hóa này là tích lũy từng chút từng chút một mà lên, cũng theo thực lực của Tiếu Ân không ngừng đề cao mà thu được hiệu ứng vượt mức.
Đương nhiên, nếu như Tiếu Ân không phải truyền kỳ, mà là một tiểu tử lười biếng bình thường, thì nơi này bất kể như thế nào cũng không có khả năng trở nên phồn vinh như vậy.
Tiếu Ân cũng không định dừng lại trong thành trấn, mà trực tiếp đi vào trong phủ bá tước của cha mẹ.
Có thể nhìn ra được, phủ bá tước lại mở rộng không ít so với trước kia, trang sức và dụng cụ bên trong dường như lại cao cấp hơn một bậc.
Cho dù là Tiếu Ân không hiểu nhiều lắm đối với phương diện này, nhưng tiến vào trong này cũng có thể cảm nhận được một cỗ khí tức phú quý phả vào mặt.
Tinh thần ý thức của Tiếu Ân dạo qua một vòng trong phủ bá tước, mày không khỏi có chút nhíu lại. Lần trước đến đây, nơi này chỉ có hai vị Nguyệt tinh linh ma pháp sư thủ hộ, nhưng lúc này lại không giống, dao động ma pháp ở bên trong ít nhất vượt quá mười người. Nói cách khác, chỉ trong một phủ bá tước không ngờ có được mười vị ma pháp sư.
Chuyện này ở dưới tình huống bình thường tuyệt đối không có khả năng phát sinh.
Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng, đây rốt cuộc xem như là phòng vệ, hay là giám sát đâv? Thật sự phải suy nghĩ kỹ một phen.
Hắn trao đổi bằng ánh mắt với Linnuo một cái, bọn họ lặng yên vô tức tiến vào trong phủ bá tước, cũng không kinh động một người nào.
Số lượng ma pháp sư trong phủ bá tước mặc dù đông, nhưng cấp bậc cao nhất cũng chỉ là một vị đại ma pháp sư giữa tứ, ngũ tinh mà thôi đối với bọn họ căn bản là không tạo thành uy hϊế͙p͙ gì, cũng không có khả năng phát hiện hành tung của bọn họ.
Rất nhanh, Tiếu Ân đi tới bên ngoài phòng ngủ của lão Bond
Lúc này, cửa sổ của phòng ngủ mở rộng ra, bên trong cũng không có khí tức của lão Bond nhưng dì Joey và Hara lại ở trong đó.
Có lẽ nguyên nhân bởi vì sống an nhàn sung sướng, dì Joey cũng không già đi. ngược lại giống như đã trẻ ra mấy tuổi.
Ngược lại cái đầu của Hara nhanh chóng cao lên, đứa trẻ choai choai mười ba tuổi gần như so được với thiêu niên mười lăm, mười sáu tuổi
Chẳng qua Hara lúc này đang cúi đầu uể oải giống như đã phạm lỗi gì đó bị Joey tức giận răn dạy.
Trong lòng Tiếu Ân nổi lên một tia tiếu ý ấm áp, tiểu tử Hara này rất bướng bỉnh. ngay cả lão Bond cũng không quản được, chỉ có ở trước mặt dì Joey mới thành thật, giống như chuột thấy mèo, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
- Dì Joey, chào dì.
Từ rất xa Tiếu Ân đã mỉm cười chào hỏi.
Joey đang nói miệng khô lưỡi khô ngẩn người, quay đầu vừa nhìn lập tức mừng rỡ đứng lên.
Bà đương nhiên hiểu được, trong nhà có được địa vị như hiện tại rốt cuộc là quan hệ tới ai, cho nên ở trước mặt Tiếu Ân, cho tới bây giờ bà vốn chưa từng bày ra dáng vẻ của trường bối.
- Tiếu Ân, không ngờ con đã trở lại, làm sao không có ai báo tin.
Joey vừa mới nói xong đã thấy mắt hoa lên, Hara không biết đã chạy trốn ra từ khi nào mạnh mẽ nhào vào trong lòng Tiếu Ân, bám lấy giống như bạch tuộc không chịu xuống.
Tiếu Ân cười ha ha, ôm nó quay mấy vòng, nói:
- Không tồi, đã có chút nặng rồi.
Trong mắt của Hara lóe lên hào quang sáng ngời, nằm trên người Tiếu Ân nói nhỏ bên tai hắn:
- Ca, mang đệ đi ra ngoài.
Tiếu Ân biết nó sợ Joey, khẽ mỉm cười, hỏi:
- Dì Joey, phụ thân đâu?
Trên mặt của Joey hiện lên vẻ xấu hổ, nói:
- Ông ấy ra ruộng rồi.
Tiếu Ân cũng cười khổ không ngừng, xem ra công việc ưa thích này của lão Bond vĩnh viễn cùng không thể thay đổi.
- Dì Joey, con đi xem phụ thân.
Tiếu Ân hướng về phía bà cúi đầu một cái thật sâu, sau đó nháy mắt với Hara, nói:
- Tiểu đệ, đệ dẫn ta đi được chứ?
- Được.
Hara mừng rỡ nói, lôi kéo tay của Tiếu Ân bước đi, không ngờ ngay cả đảm lượng nhìn sắc mặt của Joey cũng không có.
Nhìn Tiếu Ân bị Hara lôi đi, Joey thật sự có chút dở khóc dở cười, bà lắc lắc đầu, đi ra bên ngoài lệnh cho hạ nhân chuẩn bị ngọ yến phong phú.
Vừa nghe nói Tiếu Ân các hạ đã trở lại, toàn bộ phủ bá tước lập tức đều sôi trào lên, bao gồm cả mười tên ma pháp sư kia cùng động thủ. Trong một khoảng thời gian ngắn, trong phủ bá tước lập tức có cảm giác rực rỡ hẳn lên, khiến Joey cảm thán trong lòng, thì ra hiệu suất làm việc của những hạ nhân này vẫn còn tiềm lực rất lớn có thể khai thác.
Hara vừa mới đi ra phủ bá tước lập tức kêu lên:
- Ca, đệ muốn bay.
Nhìn vẻ chờ đợi và cầu khẩn trong mắt tiểu đệ, Tiếu Ân bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra một đạo cụ ma pháp giống như cái chổi.
Đây là một kiện đạo cụ phi hành hắn nhìn thấy ở nơi giao dịch, bởi vì hình dáng của loại đạo cụ này khiến hắn liên tưởng đến một ít chuyện cổ tích trong kiếp trước, cho nên mới thuận tay mua về, vốn muốn làm kỷ niệm, nhưng hiện tại nghĩ đến, đưa cho Hara cũng vừa đúng.
Ở một đầu của cái chổi có một tay cầm điều khiển, cho dù là người bình thường không có lực lượng tinh thần sau khi nắm giữ thuần thục cách dùng cũng có thể tự do điều khiển.
Chẳng qua ở trên thế giới này, rốt cuộc có bao nhiêu người bình thường có thể được hưởng thụ chỗ tốt của đạo cụ ma pháp này mang lại.
Dưới sự chỉ điểm của Tiếu Ân, Hara rất nhanh đã nắm giữ phương pháp sử dụng vật này.
Đầu tiên hắn động một cái ở một địa phương nào đó trên chổi, một vòng bảo hộ gần như trong suốt trong nháy mắt xuất hiện ở xung quanh người hắn, đây là một đảm bảo rất tốt cho dù hắn từ trên không ngã xuống, trên cơ bản ngoại trừ kinh hãi cũng sẽ không bị thương tổn gì lớn.
Sau đó, Hara nắm chắc cán chổi ở trong tay, mở ra một cái chốt trong đó, chỉ nghe "Vù" một tiếng, hắn đã bay lên bầu trời trên độ cao mười thước.
Ở trên mặt đất, nhân loại khát vọng và hướng tới có thể giống như chim chóc bay trên bầu trời, nhưng khi nhân loại thực sự bay lên bầu trời, loại cảm giác này sẽ biến mất không còn tung tích, ngược lại sẽ trở nên kinh hãi hoang mang, chân tay luống cuống.
Thế mà Hara mặc dù chỉ mới mười ba tuổi nhưng dù sao cũng không giống với những đứa trẻ của gia đình bình thường, mặc dù các ngón tay của nó nắm ở cái chổi đều bởi vì dùng lực quá mức mà mơ hồ trắng bệch, nhưng trong mắt nó lóe ra cũng không phải kinh hoảng mà là một loại hưng phấn cực độ.
Một bàn tay trên khống chế cầu chậm rãi di động, theo chuvển động của khống chế cầu nó dần dần nắm giữ bí quyết phi hành, mặc dù không có khả năng làm ra động tác linh hoạt, nhưng phi hành ổn định vẫn miễn cưỡng có thể đạt được.
Giữa thanh thiên bạch nhật, ở trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tiểu tử cưỡi chổi bay loạn như vậy, lập tức dẫn tới sự chú ý của vô số người.
Bên người Tiếu Ân liên tục lóe lên mấy đạo ma pháp dao động, đây là các ma pháp sư bên trong sau khi cảm ứng được dao động năng lượng giữa không trung cố ý đi ra quan sát.
Bọn họ nhìn Hara trên bầu trời, cả đám trợn mắt há mồm, không biết làm sao.
Mặc dù bọn họ đều là ma pháp sư, nhưng trong giới hạn kiến thức, không ngờ không có ai nhận ra rốt cuộc Hara đang cưỡi vật gì, chẳng qua dù sao cũng biết đâv là một kiện đạo cụ ma pháp hiếm thấy. Chỉ có điều đạo cụ ma pháp mà người thường có thể sử dụng được, quả thực là đã vượt ngoài ý liệu của bọn họ.
Đột nhiên, một ma pháp sư kinh hô lên, hắn nhìn thấy Tiếu Ân và Linuo tùy ý đứng ở địa phương cách cửa chính của phủ bá tước không xa.
Lập tức, tất cả các ma pháp sư đều cung kính khom lưng xuống, nhưng bọn họ ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không dám nói cứ như vậy lấy lễ tiết tôn kính nhất của ma pháp sư để biểu đạt sự tôn kính của bọn họ đối với Tiếu Ân.
Nếu tới nhà Tiếu Ân làm hộ vệ, như vậy trước khi tới đây, đương nhiên phải thấy qua hình ảnh của Tiếu Ân và mấy nhân vật thủ hạ đắc lực.
Đối với những người cao nhất chỉ có đại ma pháp sư này mà nói ma đạo sĩ cũng đã đủ để cho bọn họ ngửa cổ nhìn, lại thêm một ngàn năm truyền kỳ, đương nhiên làm cho bọn họ đều nghẹn ngào.
Tiếu Ân trầm ngâm một chút, cổ tay hơi nâng lên, một cỗ dao động năng lượng lập tức xuất hiện ở phía dưới của phần đông ma pháp sư nhẹ nhàng đỡ bọn họ lên.
Chiêu thức ấy tuy rằng cũng không cao minh, nhưng lại biểu hiện lực khống chế vô cùng nhuần nhuyễn của Tiếu Ân đối với ma pháp nguyên tố, khiến cho trong mắt mọi người càng thêm vài phần tôn kính.
Nhìn thấy Hara trên bầu trời dần dần thuần thục động tác và truyền đến từng trận hoan hô nói cười, Tiếu Ân từ bỏ ý định lập tức gọi nó xuống, mà hướng về phía nhưng ma pháp sư này hỏi thăm tình huống nơi đây.
Những ma pháp sư này cả đám vô cùng kích động, lấy thái độ cung kính nhất nói ra lai lịch của bọn họ.
Sau khi bọn họ nói xong, Tiếu Ân mới thật sự có chút giật mình, thì ra ngoại trừ bốn vị ma pháp sư phân biệt là do bộ tộc Nguyệt tinh linh và ma pháp công hội phái đến, sáu vị ma pháp sư còn lại không ngờ là chủ động tìm đến cửa.
Ở trong sáu người bọn họ, một vị cao nhất là tứ tinh đại ma pháp sư, còn lại đều là ma pháp sư nhị, tam tinh. Mục đích tới đây của bọn họ vô cùng đơn giản, đó chính là tới đầu nhập vào phủ bá tước, muốn trở thành ma pháp sư phụ thuộc của phủ bá tước.
Mà sau khi gặp được Tiếu Ân, biểu hiện cung thuận nhất, quả thực đối đãi với hắn giống như sư phụ, chính là sáu người này.
Với thực lực và nhãn lực của Tiếu Ân lúc này, đối với những nhân vật loại này, chỉ cần liếc mắt một cái, trên cơ bản có thể suy đoán ra lời nói của bọn họ có thực lòng hay không. Nếu như có lời nói dối trên cơ bản đã rất khó giấu điếm được Tiếu Ân và Nhất Hào.
Cho nên sau khi Tiếu Ân hỏi một lần, đã có thể xác định. Sáu ma pháp sư tự do này tuyệt đối là thật lòng muốn đầu nhập dựa vào mình.
Đương nhiên, đây chính là kết quả khi hắn trở thành ngàn năm truyền kỳ, hơn nữa được xưng là đệ nhất cao thủ trong ba mảnh đại lục.
Tiếu Ân hoàn toàn tin tưởng, theo thời gian trôi qua. loại nhân vặt chủ động đầu nhập này nhất định sễ chậm rãi gia tăng.
Thực ra sáu người bọn họ vô cùng thông minh, cũng không đợi ở trong ma pháp lâm viên của thành Louis chờ cơ hội bởi vì ở nơi đó có cửu cấp á long Tyrese gác, bọn họ căn bản là không có cơ hội biểu đạt ý đồ đến. Nhưng ở nơi này lại khác, chỉ cần phủ bá tước không triệt tiêu, như vậy khi Tiếu Ân ngẫu nhiên về thăm nhà thì chính là cho bọn họ cơ hội thân cận.
Tiếu Ân suy nghĩ một lát, nghĩ đến trên đại lục thần tạo hiện tại thật sự là khuyết thiếu ma pháp sư, hắn lập tức nổi lên ý định tiếp nhận.
Về vấn đề tâm tính của những người này như thế nào, sẽ bồi dưỡng ra loại bạch nhãn lang (phản chủ) hay không, như vậy tạm thời sẽ không cần suy xét
Ở trên đại lục thần tạo còn có một Cự Ma Thần cấp BOSS như vậy, cho dù bọn họ làm cái gì cũng không có khả năng nhảy ra khỏi lòng bàn tay của Tiếu Ân.
Hara trên bầu trời đột nhiên vọt xuống, khi tiếp cận mặt đất mới chậm rãi vặn khống chế khí, run run rẩy rẩy dừng ở bên cạnh Tiếu Ân.
Tiếu Ân cười ha hả, giang hai tay bế nó từ trên cái chổi xuống, về phần vòng năng lượng phòng hộ kia, tự nhiên là không có khả năng tạo thành ảnh hưởng gì đối với Tiếu Ân.
- Hara, thật không tồi đệ là một thiên tài phi hành.
Tiếu Ân nói tự đáy lòng, lần đầu tiên phi hành đã có biểu hiện như vậy, nếu như ở kiếp trước nó khẳng định là một phi công xuất sắc
Hara vẻ mặt đỏ bừng, hắn hưng phấn nói:
- Ca, thứ này thật không tồi, so vói bọn họ ôm ta bay còn sảng khoái và kích thích hơn.
Tiếu Ân hơi há miệng, thì ra Hara cũng không phải lần đầu tiên bay, hắn than nhẹ một tiếng, xem ra trong gia tộc mình cũng không sinh ra một thiên tài chân chính.
Náo loạn với Hara một lúc Tiếu Ân cũng không đi ra ruộng.
Sau khi nhìn thấy Hara bay loạn trên bầu trời không chỉ có lão Bond vô cùng lo lắng bỏ ruộng chạy về, mà ngay cả Joey sắc mặt cũng trắng bệch từ phủ bá tước chạy ra, ở phía sau bà có rất nhiều người hầu đi theo, bọn họ đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cái chổi trong tay Hara.
Joey mặc dù trong lòng nén giận, nhưng lại không dậy nổi can đảm quở trách, chỉ có điều ở trong lòng đã quvết định chủ ý, một khi Tiếu Ân rời khỏi như vậy nhất định phải tịch thu cái chổi này.
Về phần lão Bond, sau khi cưỡi đại mã trở về, khuôn mặt vốn nổi giận đùng đùng sau khi nhìn thấy Tiếu Ân liền lập tức tiêu tan.
Lão đương nhiên rõ ràng, đã có Tiếu Ân ở một bên chăm sóc, như vậy khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên cơ bản đều bằng không.