Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 4 - Chương 9: Huyết tinh linh thần khí

Nhưng mà, ngay khi hắc quỷ pháp sư lui xuống, tất cả mọi người đều lơi là cảnh giác.
Nhưng Tiếu Ân đã ra tay đoạt trước. Trong tay hắn không biết đã xuất hiện một con dao găm tự bao giờ, nhanh chóng, nhẹ nhàng nhằm về phía cổ của tên hắc quỷ pháp sư đang tính lui về phía sau kia.


Tên hắc quỷ pháp sư còn chưa biết xảy ra chuyện gì đã toi đời ngay lập tức.
Sau đó, Tiếu Ân đá một cước, tên hắc quỷ pháp sư đó rơi về sáu kẻ đang đứng phía sau.


Những tên pháp sư và Huyết Tinh Linh này đều là những kẻ đã trải qua trăm trận chiến đấu, tuy rằng bị Tiếu Ân lừa dối, trong thoáng chốc ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau, bọn họ đã tỉnh lại.


Gần như là trong chớp mắt, mấy ma pháp và hai mũi tên ma pháp bay vọt về phía Tiếu Ân. Nhưng tất cả sự tấn công của bọn họ đều thất bại, bởi chỉ trong tích tắc đó Tiếu Ân đã chạy trốn được vào trong ma pháp động mà hắn đào ra lúc trước.


Ma pháp động này không có thông đạo hướng ra phía bên ngoài, cũng không có ma pháp cao cấp phòng hộ gì cả, chẳng qua chỉ là một cái sơn động thô ráp mà thôi.
Nhưng chính sơn động này lại là địa phương an toàn nhất trong toàn bộ khe nứt không gian.


Tiểu Long nhìn Tiếu Ân chớp mắt nhìn mình cầu xin bảo hộ, không khỏi thở dài một tiếng, thân ảnh hắc sắc hóa thành một đạo hắc tuyến, dạo một vòng bên ngoài, lúc trở về, bên ngoài đã không còn một tiếng động nào nữa cả.
- Corey đại nhân, ngài thật sự là quá vĩ đại, quá lợi hại.


Mồm mép Tiếu Ân lưu loát như bôi mỡ, dường như mấy kẻ vừa chết ngoài kia không phải là loại nhân vật chả tiếng tăm gì mà là loại siêu cường sinh vật long trời lở đất.


Tiểu Hắc Long tuy rằng có vẻ bất đắc dĩ và không thèm để ý đến nhưng Tiếu Ân thấy mình có thể làm hắn hơi nhếch cái long tu (râu rồng) lên một chút thì cũng phát hiện ra sự vui sướng của hắn rồi.


Trong lòng Tiếu Ân mừng thầm. Xem ra, chỉ cần là sinh vật có trí tuệ thì đều thích được người ta vuốt mông ngựa, ngay cả cốt long cũng không ngoại lệ.
Có lẽ là được Tiếu Ân làm cho lòng dạ thoải mái, cốt long cuối cùng bảo:


- Tiểu tử, theo như những người vừa rồi nói thì có thể thấy là bọn họ đã bước đầu nắm giữ được phương vị đại khái mở ra cái thạch bích của Nguyệt Tinh Linh kia. Hơn nữa, ở khu vực xung quanh đây cũng còn có rất nhiều người đang tìm kiếm. Có đi cứu các nàng hay không, tự ngươi xác định đi.


- Còn có rất nhiều ư?
Tiếu Ân mặt mày nhăn nhó, nói:
- Corey các hạ, vì sao người Nguyệt Tinh Linh truyền tống đến đây lại nhiều thế? Cả hắc quỷ pháp sư và Huyết Tinh Linh cũng nhiều nữa.
- Bởi vì do quan hệ đường đi thôi.
Tiểu Hắc long buồn bã giải thích:


- Từ mỗi điểm truyền tống tiến vào trong nhạc viên này, tuy nói là đều là truyền tống không trật tự, nhưng trong tổng tỉ lệ truyền tống thì có thêm một quy củ nhất định. Nếu là ta thì có lẽ cũng vậy. Lúc này đây theo ngươi vào cái địa phương kia, có một phần năm số người sẽ truyền tống đến đây, hoặc là khu vực xung quanh.


Dứt lời, Tiểu Long tiến nhập vào trong chiếc nhẫn bạch cốt, không hề có ý xuất hiện nữa…


Tuy nhiên, theo như hắn đã phân tích thì ở trong khu vực xung quanh đây có thể bắt gặp nhiều hắc quỷ pháp sư và tát mãn như thế kỳ thực là một việc vô cùng bình thường. Trong lòng hơi do dự, Tiếu Ân chợt sáng cả mắt. Hắn khẽ thở dài, tâm thì muốn bứt ra bước đi, nhưng lại có chút không đành lòng.


Đi ra đến cửa động, xem bảy cỗ thi thể nằm im hơi lặng tiếng trên mặt đất mà lại càng thêm vài phần kính nể Corey.


Với thực lực như hắn bây giờ, muốn đánh bại những người này cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu như muốn một lượt túm được hết, đánh chết toàn bộ bọn họ thì chưa chắc có thể làm được. Huống hồ chi là kiểu chết chóc im hơi lặng tiếng thế này, sẽ còn khó khăn hơn nhiều.


Cho nên hắn có thể cố ý tiết lộ một chút bí mật, sau đó giết một người rồi mới lẻn vào trong động.


Trong hoàn cảnh đó, những người này sẽ tuyệt đối không từ bỏ ý đồ. Mà Corey thì chắc chắn là không có khả năng ngồi yên mặc kệ được rồi. Nhưng hắn chỉ không ngờ là Corey lại còn nói chuyện thoải mái như vậy, còn không chờ cho bọn hắn tiến vào trong động đào xới ma pháp mà đã ra ngoài giải quyết hết bọn họ rồi.


Tiếu Ân sờ soạng trên những người này một lát, cướp đoạt hết tất cả những gì có giá trị lại. Đặc biệt là ở trên người Huyết Tinh Linh tam tinh kia lại tìm ra được một cây ma pháp trượng không tồi. Tuy rằng còn kém xa với ma pháp trượng Tiêu Dung Thuật, nhưng lại giống như là loại mà đại ma pháp sư hay sử dụng. Thế đã là được lắm rồi.


Hài lòng vỗ vỗ tay, Tiếu Ân nhét hết mấy thi thể đó vào trong sơn động rồi hỏa thiêu sạch sẽ không còn gì, chẹn cứng cửa động lại, sau đó hơi băn khoăn hay là theo đường cũ để trở về.


Động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng khéo léo. Lúc theo đường cũ trở về cũng đồng thời hủy hết các dấu vết mình còn lưu lại. Kể cả là người có ý đồ muốn tìm kiếm cũng khó có thể phát hiện được ra cái gì.


Theo như lời Corey, bọn họ chắc là còn mấy đội ngũ truy tìm khác nữa. Tiếu Ân tuy rằng cũng không sợ sệt gì, nhưng cũng không muốn phát sinh xung đột với bọn họ.


Phải biết rằng lúc này đây mà lại phát sinh tranh đấu nữa, Corey chưa chắc đã hỗ trợ, mà hắn cũng không nắm chắc khả năng có thể tiêu diệt được hết các đội tìm kiếm. Nếu còn bỏ sót người nào lại truyền tin tức ra bên ngoài thì hắn thực sự không muốn trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào mà chỉ trích.


Dù sao thì giá trị thật sự của hai cuốn ma pháp lục thư này cũng quá lớn. Bất kể là ai, một khi đã biết thì khẳng định sẽ bất chấp mọi tổn thất lao đến cướp đoạt ngay.


Đi mất gần nửa ngày sau, Tiếu Ân mới trở về tới cái khe núi hẻo lánh kia. Tuy nhiên, ánh mắt hắn vừa đảo qua đã lập tức đề cao cảnh giác.
Bởi vì hắn phát hiện một số dấu chân mới, chứng tỏ là đã có người đi vào đây trước hắn.


Chậm rãi lần theo vách đá đi tới, không bao lâu sau liền cảm ứng được năng lượng dao động ở phía trước vọng đến.


Trong dãy núi này có một lực lượng thần kỳ, ma pháp dao động một khi đã vượt ra ngoài một khoảng cách nhất định thì sẽ không cảm ứng được chút gì cả. Cho nên nói Tiếu Ân bây giờ có thể cảm nhận được sự dao động này thì chứng tỏ ở phía trước cách đó không xa có người đang giao đấu.


Tiếu Ân ngừng hô hấp, ngưng tụ khí tức toàn thân. Trong tình huống này, trừ phi là ma đạo sĩ, nếu không, những người khác cơ bản là sẽ không phát hiện ra được tung tích của hắn. Vừa ló đầu ra xem xét một cái, Tiếu Ân không khỏi nhíu mày.


Hắn liếc mắt một cái đã thấy một cái sơn động ma pháp thật là lớn, sau khi mất đi năng lượng thủ hộ siêu cường, sơn động này đã lộ ra màu sắc nguyên bản.
Giờ phút này, ở bên ngoài sơn động, có tám gã pháp sư và ma cung thủ đang phóng ma pháp vào trong sơn động.


Tuy nhiên, bọn họ cũng không dám phóng thích ma pháp đại hình, chỉ sử dụng một ít thủ đoạn nhỏ để giảm bớt ham muốn chống cự của người trong sơn động thôi.


Bên trong sơn động im lặng vô tức, nhưng Tiếu Ân lại có thể cảm ứng được bên trong ít nhất có một vòng ma pháp bậc năm bảo hộ. Còn trong vòng bảo hộ này đang có một người hay ba người đang lẩn trốn thì không biết được.
- Sara tiểu thư, nàng thật sự muốn chôn cùng với lục thư ma pháp này hay sao?


Một người đột nhiên cao giọng hô:
- Chỉ cần nàng có thể buông tha cho hai ma pháp lục thư này và trao cho ta, ta nhất định bảo toàn tính mạng cho nàng.
Tiếu Ân ngẩn ra, không kìm nổi nhìn lại người này.


Đó là một pháp sư Huyết Tinh Linh. Dáng người của hắn coi như cũng đủ tư cách, ngũ quan nếu tách rời ra xem thì cũng coi như là tinh xảo, nhưng mà hội họp lại một chỗ thì có vẻ là quá mức âm nhu.


Có lẽ là do mệt nhọc rồi nên trong hai mắt hắn đầy tơ máu, tròng mắt cũng hơi lồi ra, giống như con ếch đang tức tối, trông rất buồn cười.
Trong lòng Tiếu Ân thầm cười lạnh, chỉ bằng cái bộ dạng này mà muốn kết hôn với Sara – tuyệt đại, đại mỹ nữ ư? Thật là loại không biết mình là ai!


Tuy nhiên hắn dường như lại rất có uy tín đối với đám Huyết Tinh Linh và hắc quỷ pháp sư ở đây, không ngờ là không có ai tỏ vẻ phản đối lời nói của hắn cả.
Một lát sau, Sara chịu không nổi, truyền âm văng vẳng đi ra:


- Lạc Địch vương tử, ngài giậu đổ bìm leo, mang theo nhiều người như vậy tới vây khốn trong này. Chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?
- Xấu hổ ư?
Tinh linh vương tử cười nói:


- Sara tiểu thư, nàng hẳn là cũng biết thứ ở trong thạch bích ma pháp này là trọng yếu cỡ nào đối với các bộ tộc Tinh Linh chúng ta chứ? Ngay cả tôn quý như tiểu thư đều là tự mình tiến nhập vào trong khe nứt không gian, chẳng lẽ nàng tưởng rằng hành động của ta sẽ có thể bị người khác chỉ trích được ư?


Sara nhất thời trầm mặc mất vài giây. Sau đó nàng nói:
- Vương tử điện hạ, hai cuốn lục thư này chúng ta có thể cho ngài. Tuy nhiên, xin cho phép cho chúng ta phục chế một phần. Để ba nhà chúng ta cùng chung hưởng, có được không?
- Được.
Lạc Địch vương tử cười nói:


- Chỉ cần nàng có thể thề với Tinh Linh Thần là cho ta, như thế thì ta sẽ đáp ứng nàng.
- Thối lắm!
Trong sơn động truyền ra tiếng quát chói tai. Tiếu Ân thậm chí có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt phẫn nộ của ma cung thủ Petty kia.
Lạc Địch lại vẫn vô tư cười, nói:


- Petty tiểu thư, chẳng lẽ nàng cho rằng ta có thể không công mà đi vào hay sao?
Sắc mặt hắn vặn vẹo, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tàn khốc.
Chính là một biến hóa nhỏ của kẻ tiểu nhân này lại làm không khí xung quanh dường như cũng ngưng trọng rất nhiều.


Tiếu Ân ở một bên thầm khen, tu vi của Tinh Linh vương tử này có lẽ không bằng Khoa Đốn, nhưng phối hợp với khí thế trên người hắn cũng mang tới cảm giác uy hϊế͙p͙, cũng không kém cạnh chút nào.
Không thể tưởng được là trong Huyết Tinh Linh lại có thể có nhiều nhân tài kiệt xuất đến như thế.


Một lát sau, trong sơn động vẫn tiếp tục trầm mặc như cũ. Vẻ âm độc trên mặt Lạc Địch tăng lên. Hắn chậm rãi nâng tay, nói:


- Sara tiểu thư, nàng phải suy xét cho kỹ. Chỉ cần chúng ta kết hôn, Nguyệt Tinh Linh và Huyết Tinh Linh từ nay về sau chính là người một nhà. Hai cuốn lục thư ma pháp này cũng có thể cho các nàng phục chế một phần. Nhưng nếu như nàng muốn kéo dài thời gian, haha, thời gian đóng cửa khe nứt còn có hai tháng, nàng nghĩ xem có thể kiên trì được bao lâu?


Tiếng thở dài dằng dặc từ trong sơn động truyền ra, thanh âm của Sara như ẩn chứa ma lực, làm cho người ta không kìm lòng được mà phải say mê.
- Được rồi, Lạc Địch vương tử. Ta thề với Tinh Linh Thần.


Ánh mắt Lạc Địch lộ ra một tia vui mừng ngạc nhiên và cả sự tham lam. Bất kể là ai ở vị trí như hắn lúc này chỉ sợ là cũng đều có cảm giác tương tự như thế.
Hai mắt Tiếu Ân hơi nheo lại. Hắn có thể nghe được sự quyết tâm trong lời nói của Sara.


Nếu có thể cởi bỏ vòng thạch bích bảo hộ của mình ra là lúc nữ tử Tinh Linh xinh đẹp nguyện ý hy sinh. Lúc này đối mặt với Lạc Địch, nàng hẳn là cũng sẽ từ bỏ địa vị của chính mình vì hai cuốn lục thư ma pháp vô cùng trọng yếu đối với hai bộ tộc Nguyệt, Mộc Tinh Linh.


Cho nên, Tiếu Ân cũng không dám chậm trễ nữa. Tay hắn vừa chuyển đã xuất hiện một cây ma pháp trượng dài đến nửa thước.
Ngón tay chỉ dẫn ma pháp trượng. Chỉ trong chốc lát, năng lượng trong không gian lập tức xao động hẳn lên.


Năng lượng tự nhiên biến hóa mãnh liệt như thế không thể giấu được đa số pháp sư ở đây. Chẳng những thanh âm của Sara loãng đi mà ngay cả đám người Lạc Địch cũng quay đầu nhìn xung quanh với thần sắc kinh hoàng.


Hai nguyên tố Phong, Hỏa trong không gian bắt đầu điên cuồng khởi động. Mỗi người đều có thể cảm nhận được cỗ khí thế hùng mạnh này dường như che trời lấp đất mà lao đến.


Tám pháp sư và ma cung thủ đứng trước sơn động đều là loại người có kinh nghiệm phong phú. Bọn họ hoặc là giơ lên ma pháp trượng, hoặc là nâng cao ma pháp cung, muốn kích phát ma pháp lợi hại nhất của mình ra trước khi ma pháp công kích này của Tiếu Ân thành công.


Nhưng ngay sau đó, sắc mặt bọn họ lập tức đại biến. Bởi vì bọn họ phát hiện ra, nguyên tố ma pháp xung quanh đã hoàn toàn bị lẫn lộn lại một chỗ. Chỉ bằng vào ma lực và trình độ nắm giữ nguyên tố ma pháp của bọn họ thì không ngờ là không thể chỉ huy được những nguyên tố này.


Sau khi phát hiện ra tình huống này, tám người sắc mặt đều tái nhợt.


Bọn họ biết, sở dĩ có thể có biến hóa kỳ lạ như vậy là bởi vì đối thủ đã thi triển một ma pháp công kích hỗn hợp hùng mạnh. Chỉ có công kích ma pháp hỗn hợp ở lục cấp trở lên mới có thể đảo lộn nguyên tố ma pháp trong không gian, khiến cho những pháp sư bậc dưới đại ma pháp sư cũng không có khả năng vận dụng lực lượng ma pháp được nữa.


Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa đại ma pháp sư và ma pháp sư bình thường. Về trình độ nắm giữ nguyên tố ma pháp, hai bên căn bản là không ở cùng một cấp bậc.
Giờ phút này, cho dù tám người bọn họ có muốn chạy trốn cũng là một hy vọng xa vời rồi.


Bởi vì bọn họ thậm chí đến cả ma pháp phụ trợ như Phong Tường Thuật và Khinh Linh Thuật cũng đừng mơ tưởng phát động được.
Trước mắt hào quang chợt lóe, Tiếu Ân rốt cuộc đứng dậy. Đối mặt với tám người đứng phía trước mấy chục thước, Tiếu Ân uy phong lẫm lẫm đứng giữa sơn đạo.


Ánh mắt vững như bàn thạch, hai mắt thâm sâu như hổ đói, không thể nghi ngờ gì, tất cả đây là hóa thân của năng lượng. Hắn đứng đó, giống như một tòa tháp sắt, có vẻ anh tuấn, khôi ngô khác thường.


Trong sơn động ma pháp, căn cứ vào năng lượng dao động kịch liệt kia, ba người Sara đã biết sự tình có biến chuyển. Các nàng thật cẩn thận nhìn xung quanh thông qua cửa động, vừa lúc nhìn thấy Tiếu Ân giống như một thiên thần đứng chặn trên đường. Không hiểu sao, ba nữ tử một tiếng hoan hô cũng không có mà tim lại đập như sấm dậy, hai gò má ửng hồng.


Tiếu Ân nhếch miệng lộ ra tia cười lạnh. Trong ánh mắt tuyệt vọng của một vài người, duỗi ra ma pháp trượng.
Một hắc quỷ pháp sư và một ma cung thủ Huyết Tinh Linh hét thảm một tiếng. Bọn họ đột nhiên nhảy xuống dưới vách núi tối đen cạnh sơn đạo.


Sự chấn động của hai người này khiến bọn người Tiếu Ân nao nao. Nhảy xuống vực đúng là có thể né tránh được ma pháp của Tiếu Ân, nhưng là không có thêm vào vòng bảo hộ, không có thêm vào Phong Tường Thuật, ngay sau khi nhảy xuống từ độ cao như vậy, kết quả của bọn họ ra sao thì có thể hình dung ra được rồi.


Đương nhiên, nếu như sau khi bọn họ có thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của ma pháp của Tiếu Ân mà có thể lập tức kích phát Phong Tường Thuật thì hẳn là còn một con đường sống.
Nhưng mà trong quá trình nhảy xuống vực, rốt cuộc thì có bao nhiêu người có thể bảo trì được sự bình tĩnh như thế đây?


Điều này thì cho dù là Tiếu Ân cũng chưa chắc có thể làm được. Nếu thực sự có thể bình tĩnh như thế thì đúng là nhân vật xuất thế. Mà nếu đã như thế thì quả thật hắn cũng không nên bỏ mình như vậy.


Dường như qua một hồi lâu, lại dường như là qua một nháy mắt ngắn ngủi, hai tiếng kêu thê lương truyền đến. Thời gian phát ra hai đạo thanh âm này cũng không dài, chẳng qua là kêu đến một nửa thì giống như bị tắc nghẹn, chỉ còn lại dư âm quanh quẩn trong dãy núi không ngừng vang vọng bên tai mọi người.


Sáu người còn lại sắc mặt đã không còn một tia huyết sắc, không cần phải hỏi, vận mệnh của kẻ ở dưới kia ai cũng đã biết rõ ràng.
Tiếu Ân khẽ lắc đầu. Lúc này thật sự mới duỗi hẳn ma pháp trượng ra ngoài.


Trong mắt mấy người đều lộ ra sự tuyệt vọng cuối cùng và nỗi bi ai. Lại có ba gã pháp sư dũng cảm quên mình nhảy xuống.


Ở lại một chỗ này mà chờ đợi pháp thuật công kích cao cấp nhiễu loạn cả nguyên tố ma pháp kia thì căn bản cũng chỉ còn đường chết. Nhưng sau khi nhảy xuống, lại có thể là còn một đường sống thì sao. Tuy rằng chỉ có một con đường như thế thôi, nhưng cũng là cơ hội cuối cùng của bọn họ.


Đạo lý này tuy rằng mọi người ai cũng hiểu, nhưng không phải là ai cũng dám lựa chọn như thế trong giờ khắc cuối cùng này.
Bao gồm cả Huyết Tinh Linh vương tử Lạc Địch, ba người còn lại run hết cả chân. Bọn họ đứng bên cạnh vách núi, nhưng cuối cùng cũng không có dũng khí dám nhảy xuống.


Bọn họ đã không còn sự uy phong như vừa rồi, mà là đáng thương tội nghiệp nhìn Tiếu Ân, trong lòng tràn ngập sự hối hận và ủ rũ.


Nhưng mà, bất kỳ ai cũng không nghĩ được rằng, sau khi ma pháp trượng của Tiếu Ân vươn ra hết, một ngọn lửa đỏ ở ma hạch trên đầu trượng bắn ra. Sau khi bay qua khoảng cách chừng một thước thì không ngờ lại “hô” một tiếng, biến mất.


Tiếu Ân chớp hai mắt. Hắn nhìn ma pháp trượng mà không hiểu ra sao cả. Có chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ nhân phẩm của mình quá tệ, không ngờ lại gặp phải tình huống kích phát ma pháp thất bại?


Ba người Lạc Địch cả người run lên, mồ hôi lạnh phun ra như suối. Cho dù là chính mắt bọn họ nhìn thấy ngọn lửa biến mất, cũng không kìm nổi, thiếu chút nữa là ngồi phịch xuống đất, dường như trên người không còn có chút xíu khí lực nữa.


Ba người Sara thì lại ngơ ngác nhìn nhau. Các nàng lúc này nhìn Tiếu Ân như kinh ngạc, ngây ngẩn, không biết là hắn làm cái trò quỷ gì nữa.
Tiếu Ân đột nhiên vỗ trán, lớn tiếng nói:


- Ai ui, ta không ngờ lại quên mất rồi. Ở nơi này thì không thể bằng vào đạo cụ mà thi triển công kích ma pháp vượt quá thực lực của bản thân mình được. Cái quy tắc chết tiệt này.
- Phù, phù…. A!


Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại. Hóa ra một trong ba pháp sư còn lại kia, sau khi nghe được câu nói của Tiếu Ân thì đột nhiên khí huyết dâng tràn, xoay người ngã gục.


Nhưng vì lúc này hắn đang ở bên cạnh vách núi, nên không cần phải nghĩ ngợi, hơn nửa thân mình lập tức rơi ra bên ngoài vách núi, cứ như vậy rơi thẳng xuống phía dưới.


Hai tay của hắn liều mạng quờ quạng, dường như muốn cố gắng bắt được cái gì đó. Nhưng mà ở trong vực này không có cái gì có thể cứu được hắn. Hơn nữa, theo như ánh mắt vừa rồi kinh hãi tới cực điểm và tràn ngập vẻ không tin bất đắc dĩ thì tất cả mọi người đều tin rằng hắn chỉ có thể kích phát thành công Phong Tường Thuật trong hoàn cảnh này, hoặc là được rơi vào trong