Sau khi Tiếu Ân đã thu thập lại hiện trường một lần nữa, bay lên phía trên thạch bích.
Ba nữ tử Sara đi theo lên như bóng với hình. Tiếu Ân nhíu mày nói:
- Betty pháp sư, giờ nàng định đi đâu?
Betty ngẩn ra. Nàng không thể tưởng tượng được là câu đầu tiên Tiếu Ân lại hỏi mình. Hơi lo lắng một chút, nàng cười khổ đáp:
- Ta cũng không biết nữa.
Tiếu Ân hơi trầm ngâm. Trong mắt hắn có sự tự tin vững chãi, nói:
- Ở xung quanh khu vực này, chắc sẽ có không ít các đội hắc quỷ pháp sư và Huyết Tinh Linh tìm kiếm đâu. Thực lực của bọn họ có lẽ cũng không cao đâu, nhưng nếu như đụng mặt bọn họ thì cũng gặp chút ít phiền toái. Nếu như nàng không ngại, ta nghĩ đề nghị nàng cùng đồng hành.
Betty trố mắt, giật mình, hỏi:
- Đại ma pháp sư các hạ, ngài tính đi đâu?
Tiếu Ân không chút do dự nói:
- Đầu tiên là rời khỏi dãy núi này đã. Chỉ cần đến lúc đóng cửa khe nứt không gian, nàng có thể an toàn quay trở về được rồi.
- Đại ma pháp sư tiên sinh, ngài muốn bảo vệ chúng ta sao?
Betty ngạc nhiên, vui mừng nói.
Tiếu Ân nhìn nàng một cái thật sâu, nói:
- Không phải là các nàng, mà là nàng.
Trên mặt Betty không khỏi lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
Còn sắc mặt Sara thì đột nhiên lại biến đổi, ánh mắt đang lấp lánh lại chuyển thành âm u, một lúc lâu sau cũng không nói nổi lên lời. Khóe môi nàng hơi giật giật, nhưng cũng không nói ra điều gì cả nữa. Ánh mắt của nàng bắt đầu tỏa sáng, trong mắt như có thêm một tầng pha lê trong suốt, lông mi liên tiếp nhấp nháy vài cái. Trong lòng Tiếu Ân không hiểu sao lại thấy căng thẳng. Tuy rằng hắn không thể nhận ra biểu tình này của Sara là phát ra từ nội tâm, nhưng bất kể là kẻ nào, thấy biểu tình như vậy xuất hiện trên dung nhan tuyệt đẹp đương đại thì đều có một cảm giác đau lòng.
Petty tiến lên một bước, nàng khẽ quát lên:
- Đại ma pháp sư các hạ, chẳng lẽ ngài không sợ chúng ta rơi vào tay Huyết Tinh Linh, sau đó sẽ nói ra sự tình của ngài sao?
Dừng một chút, sắc mặt nàng thoắt biến đổi, nói:
- Hoặc là, lúc này đây ngài đã nghĩ là muốn giết người diệt khẩu rồi chăng?
Betty vội kéo nàng lại, nói:
- Đừng nói tầm bậy.
Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng, nói:
- Huyết Tinh Linh bộ tộc thì là cái thá gì, ta không thèm để tâm đến. Chuyện này các nàng cũng không cần quan tâm làm gì.
Mấy người Sara trong lòng đều có chút kinh ngạc. Đám người Lạc Địch tuy rằng cũng không phải là đối thủ của Tiếu Ân. Nhưng trong toàn bộ bộ lạc Huyết Tinh Linh, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một nhóm cường giả tuổi trẻ thiểu số nho nhỏ thôi, so với cao thủ chân chính thì còn kém xa.
Thực lực của bộ lạc Huyết Tinh Linh hùng mạnh vô cùng. Nghe nói trong bộ lạc còn có một vài vị cường giả cấp bậc ma đạo sĩ trấn thủ nữa. Nhưng biểu tình của Tiếu Ân rõ ràng có vẻ là xem nhẹ đối phương, lại cũng không có chút gì là giả bộ ra như thế thôi cả. Chẳng lẽ là do hắn có kẻ chống lưng hậu thuẫn? Thực sự là có chỗ dựa vững chắc để có thể không coi trọng bộ tộc Huyết Tinh Linh sao?
Nhưng mà, bất kể là bọn Sara đoán già đoán non thế nào, đều tuyệt đối không thể đoán được ra sự tồn tại của cố