Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 3 - Chương 27: Thuộc tính hoàng kim

Mắt của Harrison và Juliana sáng lên, đặc biệt là Juliana khi nghe những câu này, trong mắt tràn ‎ngập thần thái nửa mừng nửa lo.‎
‎“Ngươi không phải là ma pháp sư của đế quốc Cát Hãn?”‎
‎“Tất nhiên không phải.”‎


‎“Nhưng chúng ta có tra qua, ngươi từ đế quốc Cát Hãn tới đây.” Harrison kỳ quái hỏi.‎
‎“Các ngươi?”‎
‎“Đúng vậy!” Harrison quang minh chính đại nói: “Gia tộc của ta có điều tra qua, ngươi tới từ đế ‎quốc Cát Hãn.”‎


Tiếu Ân khẽ lẳc đầu, nếu như mình biết chuyện này, cũng không thể nói thoải mái như Harrison ‎được. Nhưng từ đó có thể thấy được, Hairison chưa bao giờ để ý chuyện này, cho nên mới không ‎ngượng ngùng gì mà nói thắng ra.‎


Hai tay Tiếu Ân bắt chéo vào nhau, bất đắc dĩ nói: “Harrison, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở ‎hồ Stanco.”‎
Nói xong những lời này, Tiếu Ân vô thức liếc nhìn Juliana, ánh mắt đảo qua cái mông của nàng.‎


Mặt Juliana ửng đỏ lên, khẽ cắn hàm răng, chỉ cảm thấy ngứa răng ngứa lợi, cả xương sống có ‎cảm giác tê dại. Tròng lòng nàng thầm kêu không ổn, vội vàng thu liễm tâm thần, cuối cùng cũng đè nén ‎được cảm giác khác thường này xuống.‎


Harrison không chú ý tới sự mập mờ của Tiếu Ân và Juliana, mà đang cảm khái, vạn lần nói: ‎‎“Đúng vậy, lần đó ta bị đám lục mao thù truy đuổi, may mà gặp ngươi, nếu không thật không biết phải ‎chạy trốn bao xa nữa.”‎


‎“Không sai, ta gặp ngươi ở hồ Stanco, thế ta là người ở hồ Stanco sao?” Tiếu Ân mỉm cười ‎hỏi.‎
Hairison nhất thời nghẹn lời, hắn cười khổ một tiếng nói: “Đương nhiên khó có khả năng, ngươi ‎là người của quốc gia nào?”‎


Tiếu Ân do dự một chút nói: “Harrison, hiện giờ ta không thể nói cho ngươi, nhưng ta có thể ‎cam đoan, tổ quốc của ta cách xa đế quốc Lang Nhân ít nhất phải vạn dặm. Giữa hai quốc gia đó dừng ‎mong phát sinh xung đột gì.”‎
Harrison vui mừng gật đầu, vô thanh vô tức cất trứng sa trùng vào trong vòng tay.‎


Đế quốc Cát Hãn và đế quốc Lang Nhân có mối quan hệ phức tạp. Có thể nói đôi bên lợi dụng ‎lẫn nhau, trời mới biết khi nào xảy ra chiến tranh.‎
Cho nên sau khi biết Tiếu Ân không phải là người của đế quốc Cát Hãn, Hairison và Juliana đều ‎thở phào một hơi.‎


Dù sao, Tiếu Ân chưa tới hai mươi tuổi đã trở thành nhất tinh ma pháp sư, hơn nữa ma pháp ‎hắn sử dụng khi đối mặt với hoàng kim sa trùng lại khiến hắn càng không giống người thường.‎


Người có thực lực cường đại, hơn nữa tiềm lực phát triển mạnh mẽ, nếu như đế quốc Cát Hãn ‎có nhân tài như vậy, chẳc chắn tầng lớp cao tầng của đế quốc Lang Nhân sẽ không thoải mái.‎


Juliana đột nhiên nghiêng dầu, dường như muốn nghe gì đó, nửa ngày sau, sắc mặt của nàng ‎trở nên cổ quái nói: “Tiếu Ân, sư phụ của ta yêu cầu ngươi ba tháng sau gặp mặt ở đế đô. Người nói ‎khi đó Harrison có thể tiến vào mộ địa của các triều đại tát mãn, chuyện này đối với đế quốc Lang Nhân ‎mà nói, là một chuyện hết sức trọng yếu. Cho nên hy vọng tới lúc đó, ngươi có thể tới dự.”‎


‎“Được!” Tiếu Ân đáp ứng: “Vừa hay, đoạn thời gian này ta có một ít chuyện phải làm, ba tháng ‎sau chúng ta sẽ gặp lại.”‎
‎“A, ngươi hiện tại muốn đi đâu?”‎
‎“Bí mật!”‎


‎“Hừ!” Hairison thấy có chút không ổn, vội vàng nói: “Yidikalun có nói qua, chỉ cho chúng ta năm ‎ngày để rời khỏi sa mạc, nếu không hắn sẽ ra tay để truy đuổi, cho nên, chúng ta nên rời khỏi đây nhanh ‎thôi.”‎


‎“Không sao cả!” Juliana lấy ra một cái hộp nhỏ nói: “Đây là bảo bối do sư phụ tặng cho ta, có ‎thể tùy lúc báo cáo hành tung của ta cho người biết, nếu năm ngày sau Yidikalun dám tới gây phiền ‎toái, ta sẽ mời sư phụ ra tay, vặt hết lông trên người hắn.”‎


Nghe thanh âm oán giận của Juliana, hai người Tiếu Ân nhất thời hiểu được, nàng oán giận vạn ‎phần đối với chuyện Yidikalun nhốt mình.‎
Có lẽ trong lòng nàng hy vong Yidikalun đuổi theo, sau đó Dida đại tát mãn đột nhiên xuất hiện, ‎hơn nữa giáo huấn Yidikalun một trận.‎


Tiếu Ân cười nói: “Juliana tiếu thư xinh đẹp, đạ tạ ý tốt của nàng, nhưng ta không có thói quen ‎chịu sự bảo vệ của người khác.”‎
Nói xong, hắn túm lấỵHarrison, nhất thời bay lên cao, bay về phương xa. Juliana nhẹ nhàng ‎dậm chân một cái, nàng buột miệng cười, hồng quang trên người hiện lên, bao quanh thân thể.‎


Nếu di chuyển trên cát, năm ngày đương nhiên không đủ, nhưng phi hành trên trời, có tát mãn ‎dẫn đường, tuyệt đổi thừa thời gian.‎
Chỉ trong chốc lát, ba người đã biến thành ba bóng đen, không còn thấy tung tích nữa.‎
‎※※※‎


Xa xa, một cồn cát không có gì nổi bật động đậy, một lát sau, một lão già chui ra từ cồn cát.‎
Mặc dù lão chui ra từ cồn cát nhưng trên người không dính một hạt cát nào, phảng phất mấy ‎thứ đó không thể dính vào người lão.‎


Lão nhân nhìn đám người Tiếu Ân rời đi, chậm rãi nói: “Thật may mắn.”‎
‎“Đúng vậy, thực sự rất may.” Bỗng nhiên, một tiếng nói mờ ảo vang lên bên người lão nhân.‎


Lão nhân cả kinh lập tức nhảy dựng lên, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, cười khổ ‎nói: “Dida đại sư, ngài cũng tới?”‎
Cách hắn vài bước, một bóng người hư ảo hiện lên, bóng người đó nhẹ nhàng di chuyển trên ‎không, giống như một ngọn gió bình thường.‎


‎“Bảo Mạn, ngươi tới đây làm gì?” Thanh âm chậm rãi phát ra từ đạo nhân ảnh, mặc dù không có ‎chút uy áp gì, nhưng lão nhân lại cảm thấy lạnh cả người.‎
‎“Dida đại sư, tôi lo cho tiếu hài tử, nên mới đi theo.”‎


‎“Thật không?” Bóng người hư ảo hừ lạnh một tiếng nói: “Bọn Tiếu Ân có thể tới đây, là do ‎ngươi chỉ đường?”‎
Bảo Mạn định cố tình phủ nhận nhưng lời định nói ra lại nuốt vào, khuôn mặt lão hiện lên vẻ xấu ‎hổ, không dám lừa gạt đổi phương.‎


‎“Ngươi cũng dám trêu vào bộ tộc hoàng kim, lá gan thực sự không nhỏ đó. Nếu như ta không ‎tới đây, chưa chẳc Yidikalun đã từ bỏ.”‎
‎“Dida đại sư, uy danh của ngài vang xa khắp mọi nơi, ngay cả vương giả của sa mạc cũng ‎không muổn đẳc tội với ngài.” Bảo Mạn vội vàng vỗ mông ngựa nói.‎


‎“Hừ!” Thanh âm của Di da rốt cuộc cũng bình tĩnh lại nói: “Nhưng ngươi thực sự gặp may, ‎không ngờ lại gặp được nhất tinh ma pháp sư có thực sự lợi hại như vậy. Hắc, hắc, có thể với cấp bậc ‎nhất tinh đối kháng lại bộ tộc Hoàng Kim, hơn nừa còn thủ thắng, chẳc cũng chỉ có truyền nhân của ‎hắn.”‎ Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "


Nghe được trong giọng nói của Dida đại sư mơ hồ có một tia thở dài, Bảo Mạn không khỏi tò ‎mò hỏi: “Đại sư, người kia là ai? Chắng lẽ ngài biết lai lịch của Tiếu Ân?”‎


‎“Ừ, nếu như ta không đoán sai, vị nhất tinh ma pháp sư trẻ tuổi này là truyền nhân của hắn, ‎cũng chỉ có hắn mới có thể dạy ra đệ tử kiệt xuất như vậy.”‎
‎“Nhưng Tiếu Ân có nói, hắn đến từ một nơi cách xa đế quốc Cát Hãn cả vạn dặm mà.”‎


‎“Không sai, người kia đã rời xa đại thảo nguyên, tiến vào thế giới của loài người. Vị pháp sư trẻ ‎tuổi này có lẽ tới đại thảo nguyên để lần theo dấu chân của sư phụ trên đại thảo nguyên.”‎


Bảo Mạn lên tiếng, trong trí nhớ của lão, đột nhiên nhớ tới tên của một người. Sẳc mặt của lão ‎chợt biến ảo, có lẽ chỉ có người này, mới có thể khiến Dida đại tát mãn khâm phục


Dida ngẩng đầu nhìn trời, dường như suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Vốn ta rất bất mãn ‎chuyện ngươi lợi dụng Tiếu Ân và Juliana, cho nên mới sai Juliana đòi trứng hoàng kim sa trùng, nhưng ‎không ngờ tiếu tử kia có định lực vững như thế, ngay cả Juliana cũng không lung lạc được hắn.”‎


Bảo Mạn kinh hô một tiếng, lúc này mới hiểu ra, tại sao Juliana đột nhiên có hứng thú với trứng ‎sa trùng.‎
Trong lòng lão cười khổ một tiếng, nhưng không dám có ý kiến gì với Dida.‎


‎“Được rồi, nểu Tiếu Ân có ý muốn giao trứng sa trùng cho Hairison, vận khí của hắn thật may ‎mắn, sau khi trở về đế đô, ta sẽ giúp ngươi, để Harrison thuận lợi tiến vào mộ địa tát mãn.‎


Bảo Mạn đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nói: “Dida đại sư, gia tộc Berwick ‎vĩnh viễn không quên đại ân của ngài.”‎


‎“Ta không phải giúp gia tộc Berwick.” Bóng người hư ảo chậm rãi tiêu tan, nhưng dư âm vẫn ‎phiêu đãng trên không trung: “Ta vì đế quổc bồi dưỡng ra một thế hệ nhân tài mới.”‎


Sau khi thanh âm của Dida biến mất, Bảo Mạn mới đứng thẳng người dậy. Lão lẳng lặng nhìn ‎phương xa, trong lòng thầm kêu may mắn. Nhưng có lời hứa hẹn của Dida đại sư, lão cũng chính thức ‎yên tâm.‎


Chi cần được sự đồng ý của Dida đại sư, dù không có trứng hoàng kim sa trùng, Harrison cũng ‎có thể tiến vào mộ địa, một lần nữa lựa chọn linh vật để hợp thể.‎


Hơn nữa trong tay hắn cò bảo bối, mười phần có đến chín phần được tiến vào mộ địa. Vừa ‎nghĩ tới tương lai gia tộc Berwick có thêm một vị chí cường giả, trong lòng lão tràn ngập vui sướng.‎


Nhìn phương hướng đám người Tiếu Ân rời đi, thân hình lão động, hòa hợp vào hoàn cảnh ‎xung quanh, nhanh chóng bay theo hướng của đám người Tiếu Ân.‎
Lão muốn âm thầm hộ tống. Bảo Mạn tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện trứng sa trùng ‎trong tay Harrison bị người khác cướp, gây nên thất bại.‎


Còn về hành tung của ba vị tát mãn McCree, lão không thấy có hứng thú.‎
Đợi ba lạc đà chở bọn chúng ra khỏi sa mạc, thì bọn Tiếu Ân đã sớm rời khỏi sa mạc. Ra khỏi ‎sa mạc, Tiếu Ân chia tay đám người Hairison, mang theo ba tên đệ tử tới núi Ishtar.‎


Chân trời là một mảng đỏ tươi, trên mặt đất đầy bụi bay, thỉnh thoảng có trận gió mạnh thổi ‎qua, khiển cát bay đầy trời.‎


Nơi này chính là bờ ngoài của sa mạc Shahara, bọn Đức Lỗ Phu theo đội xe tới đây, đợi ở chỗ ‎này, mặc dù bọn họ tuyệt đối tin tưởng Tiếu Ân nhưng uy lực của đại sa mạc vẫn khiến bọn họ lo lắng.‎
Xa xa xuất hiện một trận gió lốc, một ít cát đập vào mặt bọn họ.‎


‎“Nhìn kìa, đó là gì?” Thanh âm hưng phấn của Carter truyền đến, lập tức kinh động Đức Lỗ Phu ‎và Mary, cùng với người hầu của gia tộc Berwick.‎
Trên bầu trời xuất hiện ba điểm đen, mọi người không hẹn cùng phát ra tiếng hoan hô.‎


Bởi vì bọn họ đã nhìn ra, trong ba người có hai người là Tiếu Ân và Harrison.‎
Đặc biệt đám người hầu của gia tộc Berwick lại càng kinh ngạc mở to hai mắt, gần như không ‎tin vào cảnh trước mắt mình.‎
Người bay lượn trên không trung trò chuyện vui vẻ với Tiếu Ân là tam thiếu gia nhà mình sao?‎


Bị chứng bệnh sợ độ cao, bị cả giới quyền quý của đế đô chê cười, tam thiếu gia của gia tộc ‎Berwick lại có thể bay trên trời mà duy trì được nụ cười ôn hòa sao. Trên người hắn và Tiếu Ân có một ‎tầng ánh sáng màu trắng quen thuộc, mọi người đều biết, đó là do linh vật bạch tuộc biến ảo ra.‎


Tốc độ của bọn Tiếu Ân cực nhanh, không bao sau đã hạ xuống. Đám người Đức Lỗ Phủ tiến ‎lên chào, nhưng dù là ba người bọn họ hay đám người của gia tộc Berwick đều len lén nhìn về phía ‎Juliana.‎


Tiếu Ân nhìn Mary, bất đắc dĩ lắc đầu, mỵ Iực của Juliana quá lớn. Ngay cả hoàng kim sa trùng ‎cũng bị nàng hấp dẫn, thì chỉ với định lực của Mary, làm sao có thể kháng cự được.‎


Juliana đã quen thuộc với chuyện này, nàng thuận tay lấy một cái khăn ra che mặt. Như thế, ‎mặc dù từ trường nội mỵ vẫn tồn tại nhưng ít nhất không có diện mạo để hấp dẫn, khiến mọi người ‎cảm thấy thoải mái hơn nhiều.‎


Tiếu Ân tiến lên trước một bước, nói: “Harrison, Juliana, ta mang ba người bọn họ rời đi, ba ‎tháng sau, ta sẽ tới đế đô để tìm các ngươi.”‎
Juliana khẽ gật đâu, rụt rè không nói gì.‎


Harrison thi tiến lên, ôm lấy Tiếu Ân, nói: “Huynh đệ tốt, chúng ta sẽ đợi ngươi. Nhất định ngươi ‎phải đến đó.”‎
‎“Ừ, ngươi yên tâm, không tận mắt thấy ngươi vào mộ địa, ta sẽ không an tâm.” Tiếu Ân cười ‎nói.‎
Khuôn mặt Harrison đen lại: “Ngươi nói gì vậy?”‎


‎“Đây là lời nói thực.” Tiếu Ân vui vẻ cười nói: “Đừng nói với ta, ngươi không định tiến vào mộ ‎địa đó.”‎


Ánh mắt Harrison lộ vẻ xem thường, nhìn đám người hầu đang chăm chăm nhìn mình, trong ánh ‎mắt của bọn họ lộ rõ vẻ quái dị, không khỏi thẹn quá hóa giận nói: “Tiếu Ân…”‎


‎“Hi hi.” Juliana không nhịn được cười duyên một tiếng. Tiếng cười của nàng khiến cho lửa giận ‎của Harrison tiêu tan, hắn xấu hổ cười, đánh một quyền vào người Tiếu Ân nói: “Tiếu tử, tóm lại, ta ở đế ‎đô đợi ngươi, đừng quên đó.”‎


Tiếu Ân thu hồi lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Ta biết, bảo trọng!”‎
‎“Bảo trọng!”‎
Hai người ôm nhau một lúc, Tiếu Ân dẫn đám người Đức Lỗ Phu tới núi Ishtar.‎


Harrison và Juliana nhìn bọn họ rời đi, không biết vì sao, trong đáy lòng của vị truyền nhân duy ‎nhất của bộ tộc thiên hồ có một tia lưu luyến.‎
Nhớ lại tinh cành ở cùng Tiếu Ân, nghĩ đến cảnh mình thu mình nằm trong lòng hắn, nhiệt độ ‎trong cơ thể nàng dâng lên.‎


Ba cái đuôi mà nàng giấu giếm, lần đầu bị người khác nhìn thấy, đã thế còn bị sờ qua chứ.‎
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, mặc dù cách một lớp khăn che, nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ ‎nhiệt độ tỏa ra từ khuôn mặt mình.‎


Trong khoáng thời gian ngắn, nàng nhìn về phương xa, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, ‎nàng đang suy nghĩ gì, chỉ sợ ngay cả thần linh cũng không biết.‎
Tiếu Ân không dùng xe ngựa để di chuyển mà mang bọn họ đi, tránh những con đường lớn, ‎chuyên môn lựa chọn những nơi hẻo lánh để đi.‎


Đám người Đức Lỗ Phu căn bản không hiểu lựa chọn của Tiếu Ân.‎
Là một ma pháp su, bọn họ không cần học chiến sỹ, thông qua gian khổ để ma luyện thân thể. ‎Đối với ma pháp sư chính thức mà nói, không ngừng đề cao lực luợng tinh thần và giữ tri thức ma ‎pháp mới mới là biện pháp tốt nhất.‎


Còn thời gian khác, dùng đề hưởng thụ rượu ngon, hưởng thụ cuộc sống, mới là điều bọn họ ‎mong muổn.‎
Mặc dù bọn họ không hiểu, nhưng không phản đối. Chỉ cần Tiếu Ân không vứt bỏ bọn họ, đừng ‎nói là di chuyển ở những nơi hoang dã, dù là bò trên núi tuyết, bọn họ cũng kiên trì làm theo.‎


Tới buổi tối, Tiếu Ân lấy ra vài cái lều vải lớn, sai bọn họ dựng lên.‎
Mỗi lần nhìn vòng cổ không gian của Tiếu Ân, bọn Đức Lỗ Phu đều lộ rõ vẻ hâm mộ, nhưng ‎bọn họ cũng tự biết thân phận của mình. Với trình độ bây giờ của bọn ho, căn bản là khó có được bảo ‎bối như thế.‎


Tiếu Ân gọi bọn họ tiến vào, nhìn ba đệ tử trẻ tuồi của mình, khuôn mặt tràn ngập tình thần phấn ‎chấn, trong lòng Tiếu Ân cảm thán nói: “Các ngươi có biết ta dẫn các ngươi đi đâu không?”‎
‎“Đệ tử không biết.” Đức Lô Phu cung kính trả lời.‎


‎“Ở dãy núi Ishtar, ta có một tòa ma pháp động, điều kiện tu luyện ở đó rất tốt.” Tiếu Ân lạnh ‎nhạt nói: “Ở đó ta đã thu nhận hai nhập môn học đồ.”‎


Đám người Đức Lỗ Phu kinh ngạc kêu lên một tiếng, giờ bọn họ mới biết trước khi tới ma pháp ‎công hội, Tiếu Ân đã tìm nhận hoc đồ.‎
Nhưng như vậy không phải nói Tiếu Ân chưa tới ma pháp công hội khảo nghiệm, đã tự ý thu ‎nhận học đồ rồi sao?‎


Tiếu Ân mỉm cười hỏi: “Các ngươi làm sao vậy?”‎
Đức Lỗ Phu thì thào nói: “Sư phụ, dựa theo quy định cùa ma pháp công hội, trước khi chưa đạt ‎tói nhất tinh ma pháp sư, không được phép thu nhận học đồ.”‎


Mary và Carter oán giận trừng mắt nhìn Đức Lỗ Phu, tên này cái gì cũng dám nói, sao lại ngu ‎ngốc tới thế cơ chứ. Nhưng trải qua một thời gian dài ở chung, bon họ đều nhận ra thái độ của Tiếu Ân ‎đối với Đức Lỗ Phu khác với người bình thường. Có thể nói, hai người bọn họ có thể bái làm môn hạ ‎của Tiếu Ân, là nhờ Đức Lỗ Phu, cho nên hai người đổi với Đức Lỗ Phu cũng trở nên tôn kính, không ‎tùy ý oán giận hắn như trước kia.‎


Tiếu Ân không nhịn được cười nói: “Đức Lỗ Phu, quy định của công hội mặc dù có đạo lý, ‎nhưng ngươi phải nhớ kỹ, quy định là vật chết, vận dụng linh hoạt mới quan trọng.”‎
Đức Lỗ Phu gật đầu, nhưng nhìn bộ dạng của hắn, sợ rằng vẫn chưa hiểu những lời nói của ‎Tiếu Ân.‎


Lẳc đầu, Tiếu Ân tiếp tục nói: “Hai sư huynh của các ngươi đã có thực lực cửu cấp học đồ, hơn ‎nữa nhiều nhất là sáu năm nữa sẽ tấn chức thành nhất tinh ma pháp sư.”‎


Ba người Đức Lỗ Phu phấn chấn, trong mắt bọn họ có thể thấy rõ vẻ hâm mộ. Nhất tinh ma ‎pháp sư đó, mặc dù chỉ mới bước vào cánh cửa của ma pháp sư chính thức, nhưng đối với học đồ ‎pháp sư mà nói, đó là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời của bọn họ.‎


Tiếu Ân cảm ứng được ham muốn trong lòng bọn họ, không khỏi mỉm cười.‎
Mấy năm trước, hắn cũng có ham muốn như thế. Nhưng hiện giờ, ham muốn của hắn đã thăng ‎cấp.‎
‎“Sư phụ!” Mary cẩn thận nói: “Chúng con có thể đạt tới trình độ như hai sư huynh không?”‎


‎“Có thể!” Nhìn ánh mắt mong chờ của ba người, Tiếu Ân nghiêm mặt nói: “Chỉ cần các ngươi có ‎thể làm theo lời của ta, ta cam đoan, trong vòng mười năm, các ngươi chắc chắn trở thành ma pháp sư ‎chính thức.”‎


Ánh mắt ba người Đức Lỗ Phu càng trở nên nóng rực. Nếu như không phải trong lòng bọn họ ‎sớm coi Tiếu Ân là hình tượng để noi theo, chỉ sợ giờ phút này, bọn họ đã hoa chân múa tay, trực tiếp ‎nhảy nhót ăn mừng.‎


Tiếu Ân cười nói: “Nhưng phương pháp tu luyện của ta khác với ma pháp sư bình thường.”‎
Ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua ba người nói: “Ta yêu cầu các ngươi, không chỉ rèn luyện ‎ma lực tới cực hạn, còn muốn các ngươi tập luyện độc môn bí kỹ của ta.”‎


Nghe được bổn chữ độc môn bí kỹ, ánh mắt của ba người sáng ngời lên, độ lộng lẫy không ‎thể diễn tả bằng ngôn ngữ được.‎
Mỗi một ma pháp sư có phương pháp tu luyện đặc thù riêng, nói đại khái, ngoài nhập môn đệ ‎tử mà mình yêu mến, sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài.‎


Hơn nữa dù là nhập môn đệ tử, cũng phải qua nhiều năm khảo hạch mới có thể yên tâm truyền ‎thụ. Nhưng hiện giờ Tiếu Ân mới ở cùng bọn họ nửa năm, đã truyền dạy cho bọn họ phương pháp tu ‎luyện đặc thù, sự tín nhiệm đó khiến bọn họ rất cảm kích.‎


Song bọn họ lại không biết, trong vòng nửa năm này, Tiếu Ân thực hiện chế độ giám sát bọn ‎họ hai muơi bổn trên hai mươi bốn, đồng thời trải qua sự phân tích của Nhất Hào, đã có sự hiểu biết rõ ‎ràng đổi vói tính cách của bọn họ. Nếu không, hắn khó có khả năng dạy cho bọn họ quảng bá thể thao.‎


Vỗ tay, Tiếu Ân cất cao giọng nói: “Hiện tại