Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 3 - Chương 26: Trứng hoàng kim sa trùng

‎“Đầu hàng?”‎
‎“Đúng vậy, nếu Yidikalun đã đáp ứng với Juliana, dù thắnghay bại, cũng sẽ giao trứng hoàng ‎kim sa trùng cho nàng, chúng ta còn đánh làm gì nữa?” Tiếu Ân dồn dập nói.‎


‎“Không được, chúng ta không thể đầu hàng.” Harrison cự tuyệt nói: “Lang nhân tát mãn, không ‎có kẻ nhát gan.”‎
‎“Nói hươu nói vượn. Bọn McCree thì sao?” Tiếu Ân không lưu tình phản bác.‎


Harrison nhất thời không nói được gì, nghĩ đến biểu hiện của ba tên đó, dù đã sớm chuẩn bị ‎tâm lý hy sinh, Harrison vẫn có chút xấu hổ.‎
‎“Có điều…” Tiếu Ân kéo dài âm thanh nói: “Hiện tại có một nan đề không giải quyết được.”‎
‎“Nan đề gì?”‎


Nhìn hoàng kim sa trùng đang giương nanh múa vuốt, chậm rãi tới gần, Tiếu Ân tức giận nói: ‎‎“Mặc dù ta muốn đầu hàng, nhưng ngươi xem nó có thể đồng ý sao?”‎
Harrison sửng sốt, sau đó cười to lên, trong tiếng cười ẩn chứa sự sảng khoái.‎


Trong lòng thầm mắng một câu, lang nhân tát mãn đều là những kẻ bất thường, sau đó Tiếu Ân ‎thu liễm tâm thần, lòng bàn tay thả lỏng ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi.‎
Tiếu Ân thở ra một hơi, trước mắt hai người bọn họ và hoàng kim sa trùng xuất hiện thêm một ‎bóng người hư ảo.‎


Harrison đang cười lập tức dừng lại, hắn kinh ngạc nhìn hình người từ từ phát triển, giống như ‎một quả bóng, từ từ phình to lên.‎


Biến cổ bất ngờ này xảy ra, khiến mọi người thất kinh, đừng nói là hoàng kim sa trùng ngạc ‎nhiên lui về phía sau một chút, ngay cả những người đang theo dõi cuộc chiến như Yidikalun và Juliana ‎cũng kinh ngạc mở to mắt ra nhìn.‎


Trong không khí, thổ hỏa hai đại nguyên tố, dũng mãnh lao vào hình người đó. Trong giây lát, ‎hai đại nguyên tổ này đã tạo nên một diện mạo khác cho hình nhân.‎


Đó là một hình nhân thân cao ba thước, thân hình của nó cực kỳ tráng kiện, trên người đầy đất ‎và đá. Đôi mắt trống rỗng là hốc đá màu đỏ, quanh người nó bao trùm bởi một loại lửa quỷ dị. Ngọn ‎lửa màu xanh biếc quanh người nó tạo nên một áp lực tâm lý lớn cho người đứng đổi diện.‎


Harrison trợn to đôi mắt, hắn kinh ngạc hỏi: “Nó là thứ gì?”‎
‎“Đó là ma pháp.” Tiếu Ân rất nhanh trả lời.‎
‎“Nói nhảm, ta đương nhiên biết đó là ma pháp, nhưng đó là ma pháp gì?”‎


‎“Triệu hoán Viêm Ma.” Tiếu Ân chợt cười, nói: “Ngươi điều khiển bạch tuộc để né tránh. Chuyện ‎còn lại giao cho ta.”‎


Viêm Mã đột nhiên xuất hiện, rõ ràng khiến hoàng kim sa trùng giật mình, nó cẩn thận phát ra ‎một quả cầu lửa, quả cầu lửa đánh vào ngọn lửa màu xanh trên người Viêm Ma, cứ thế bị hòa tan, ‎ngọn lửa màu xanh trên người Viêm Ma giống như có thêm nguyên liệu, càng sáng chói lên.‎


Harrison vui mừng khôn xiết, hưng phấn hét to một tiếng.‎
Hắn đã nhìn ra, bên ngoài thân thể Viêm Mã có nhiệt độ rất cao, thậm chí còn cao hơn hỏa cầu ‎kia không ít. Cho nên hỏa cầu không cách nào tổn thương được Viêm Ma.‎


Động tác của hoàng kim sa trùng càng thêm cẩn thận, nó vòng quanh thân thể Viêm Ma, nhưng ‎không định chính diện giao phong cùng đối phương.‎


Thân thể của ma thú vô cùng cứng rắn, người bình thường không thể làm nó bị thương, nhưng ‎đối mặt với Viêm Ma, trên người có nhiệt độ cao, không ma thú nào dám tới gần nó.‎


Đối mặt với Tiếu Ân và Harrison, hoàng kim sa trùng tấn công lung tung, dù đối mặt với công ‎kích của ma pháp, nó cũng thản nhiên thừa nhận. Nhưng gặp phải quái vật chưa bao giờ thấy này, nó ‎cũng có chút bó tay bó chân.‎ Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "


‎“Tiếu Ân, sa trùng này mới tiến hóa thành bộ tộc Hoàng Kim chưa lâu.” Harrison đột nhiên thấp ‎giọng nói: “Nếu như ta không đoán sai, trước mắt nó chỉ nắm giữ được pháp thuật hỏa cầu, nó chẳc chỉ ‎là tứ cấp ma thú, hơn nữa Viêm Ma của ngươi dường như có thể tạo nên thương tổn lớn đổi với nó.”‎


Tiếu Ân chậm rãi gật đầu. Nếu như đầu hoàng kim sa trùng tiến hóa thành ngũ cấp, lục cấp ma ‎thú, bọn họ căn bản không có lực để phản kháng.‎
Giờ phút này hai người nấp sau lưng Viêm Ma, song phương đều có sự cố ky, không dám ‎phóng tay tấn công.‎


Đột nhiên, từ trên không trung truyền đến những tiếng rít gào, Yidikalun không nhịn được, lớn ‎tiếng thúc giục hoàng kim sa trùng. Dường như cảm nhận được sự tức giận của Yidikalun, hoàng kim ‎sa trùng cuối cùng cử động thân thể, đập xuống người Viêm Ma. Góc độ đập xuống của nó phi thường ‎xảo diệu, ngăn chặn sự tránh né của Viêm Ma.‎


Thân hình hoàng kim sa trùng đập vào người Viêm Ma, sau đó áp bách về hướng hai người ‎Tiếu Ân, áp lực từ thân hinh khổng lồ đó, khiến ai cũng không hít thở được.‎
Bạch quang trên người Harrison không giữ lại tí nào phóng ra, bọc Tiếu Ân vào trong.‎


Hoàn cảnh ở nơi này khô ráo, mặc dù linh thể bạch tuộc đã tiến hóa, đã nắm giữ được kỹ năng ‎ma pháp, nhưng những kỹ năng đó chỉ có thể sử dụng trong nước, ở sa mạc khô ráo không tìm ra ‎nước này thì không thể vận dụng được.‎


Cho nên Harrison điều khiến tám cái xúc tu của bạch tuộc, di động trong biển cát, dựa vào sự ‎linh hoạt của xúc tu để tránh né công kích của hoàng kim sa trùng.‎
Khuôn mặt Tiếu Ân ổn định như núi, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.‎


Hắn không thi triển Phong Tường Thuật mà giao nhiệm vụ phòng hộ cho Harrison, đây là sự tín ‎nhiệm lẫn nhau, hắn tin tưởng chỉ cần Harrison không chết, thân thể hắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.‎


Còn tinh thần ý thức của hắn sớm đã tập trung trên người Viêm Ma, dưới sự khống chế của ‎hắn, động tác của Viêm Ma trở nên thong thả, giống như động tác của người máy.‎ Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "


Có lẽ động tác cơ bản của Viêm Ma bị hoàng kim sa trùng thấy được, cho nên nó mới không ‎để ý, mạnh tay tấn công, bởi vì nó nắm chắc, dựa vào động tác linh hoạt của mình, chắc chắn nó không ‎bị Viêm Ma vụng về đánh trúng.‎


Sau đó, nó lập tức bức bách Tiếu Ân và Harrison rời xa Viêm Ma, nhưng đột nhiên Viêm Ma ‎thân cao ba thước lại động.‎
Lúc này đây, Viêm Ma di động cực nhanh, vượt qua sự dự đoán của mọi người.‎


Tự nhiên từ một ông lão phải chống gậy di chuyển thành nhà vô địch chạy một trăm mét, bằng ‎tốc độ nhanh như chớp tiếp cận tới gần hoàng kim sa trùng.‎


Sa trùng tiến hóa thành bộ tộc Hoàng Kim, tự nhiên có trí tuệ cực cao, nó rõ ràng cảm ứng ‎được nhiệt độ nóng rực trên người Viêm Ma, lập tức điên cuồng cử động đôi cánh, nhanh chóng bay ‎về phía sau.‎


Song ngay giây phút đó, tay Tiếu Ân cử động, thân thể to lớn của Viêm Ma đột nhiên bay lên ‎không trung.‎
Đây là Phong Tường Thuật, nhưng không phải ma pháp Tiếu Ân thêm vào, mà do hắn điều ‎khiển khí lưu, khiến Viêm Ma bay lên.‎


Thủ đoạn này trước đó hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng khi nhìn Yỉdikalun không biết sử dụng ‎lực lượng gì bay lên không trung, khiến hắn nghĩ ra.‎


Mặc dù Tiếu Ân không biết đó là năng lượng gì, có thể tùy tâm điều khiển khí lưu, nhưng Tiếu ‎Ân có thể sử dụng ma pháp để làm được điều này.‎


Giờ phút này, tinh thần ý thức của Tiéu Ân phân thành hai, một dùng để điều khiển hành động ‎của Viêm Ma, một dùng để khống chế khí lưu, để Viêm Ma có thể tiến hành truy kích trên không trung.‎


Lúc đầu biểu hiện của Viêm Ma vô cùng chậm chạp, hơn nữa còn có dấu hiệu không biết bay, ‎nên khi nó sáng tạo ra kỳ tích chạy nhanh như nhà vô địch chạy một trăm mét và bay được lên trời, thì ‎hoàng kim sa trùng không thể biết trước để né tránh được.‎


Hai tay, hai chân Viêm Ma mở ra, hô lên một tiếng, ở giữa không trung ôm lấy hoàng kim sa ‎trùng.‎


Giống như là người yêu thân mật với nhau, nhưng khí lực nó dùng để ôm lại cực lớn, dường ‎như hận không thể dung hợp mình vào trong cơ thể đổi phương. Mặc cho hoàng kim sa trùng giãy dụa ‎thế nào, nó cũng không chịu buông ra.‎


Giờ phút này hoàng kim sa trùng không còn bay được nữa, chỗ bị Viêm Ma ôm nhanh chóng ‎hồng lên, giống như thiêu đốt, thậm chí còn có chỗ nóng rực lên thành màu đỏ.‎


Giáp của hoàng kim sa trùng bắt đầu vỡ ra, chảy ra máu màu vàng kim, nhưng máu chưa chảy ‎ra, đã bị nhiệt độ trên người Viêm Ma làm cho bốc hơi, không có giọt nào rơi trên mặt đất.‎


Cái cánh của hoàng kim sa trùng bị đứt gẫy, thân hình dài hơn ba mươi thước nặng nề ngã ‎xuống đất, nó cổ gẳng giãy dụa nhưng hễ bị Viêm Mã ôm lấy, không có chỗ nào ngoại lệ, đều bị biến ‎đổi màu sẳc.‎


Ánh mắt Tiếu Ân ngưng tụ, ngón tay hắn lại bắn ra, một hình người khác lại xuất hiện trước mặt ‎hắn, hơn nữa còn nhanh chóng mở rộng ra, rõ ràng là một Viêm Ma mới.‎


Từ khi Tiếu Ân tiến giai thành ma phápsư chính thức, hắn càng nắm vững những lý giải về ma ‎pháp, ngay cả thuật triệu hoán Viêm Ma, hắn cũng có thể đồng thời điều khiển hai cái một lúc.‎


Ầm, một tiếng vang lớn, Viêm Ma thứ nhất chợt bùng nổ, tạo nên một vụ nổ mạnh, khiến thân ‎thể hoàng kim sa trùng xuất hiện vô sổ vết thương, cả người đầy thương tích.‎
Hoàng kim sa trùng to lớn thẹn quá hóa giận, quay đầu về hướng Tiếu Ân.‎


Mặc dù nó bị thương nặng, đặc biệt khi Viêm Ma tự bạo, tạo cho nó thương tổn cực lớn, ‎nhưng tốt xấu gì Viêm Ma cũng đã nổ tung, nó cũng khôi phục lại được tự do, cho nên nó muốn băm ‎Tiếu Ân làm vạn mảnh để báo mối hận trong lòng.‎


Song khi nó vừa mới chuyển động thân thể, nhất thời một bóng người khiến nó cả đời không ‎quên xuất hiện, một Viêm Ma mới lần nữa ôm nó vào lòng.‎
Tiếng kêu đau đớn và bi phẫn của nó vang lên, thứ này… Có bao nhiêu đây?‎


Nhìn thấy Viêm Ma thứ năm xuất hiện bên người Tiếu Ân, trên bầu trời Yidikalun bất đắc dĩ thờ ‎dài một tiếng.‎
Sau tiếng thở dài trầm trọng đó, Viêm Ma đang tàn phá trên cơ thể của hoàng kim sa trùng chợt ‎dừng lại, hơn nữa trên người xuất hiện ánh sáng, cứ thế tiêu tán trước mặt mọi người.‎


Mấy Viêm Ma mà Tiếu Ân vừa triệu hồi ra cũng giống như thế bị tiêu diệt, biến mất không thấy.‎


Trong lòng Tiếu Ân thầm bội phục sát đất, có thể chỉ cần phất tay mà đã xua tan đi năng lượng ‎của người khác, năng lực này đã vượt xa phạm trù giải thích của hắn, không phải là thứ mà hắn có thể ‎nắm giữ được trước mắt.‎


Nhưng trong lòng hắn điên cuồng kêu gào, một ngày nào đó, ta sẽ nắm giữ năng lượng còn ‎kinh khủng hơn.‎
Hoàng kim sa trùng cuộn mình nằm trên mặt đất, không còn bộ dáng hùng hổ như trước nữa.‎


Ba Viêm Ma nổ mạnh đã khiến nó bị thương tổn nặng, dù có huyết mạch của bộ tộc Hoàng Kim ‎cũng không thể chổng lại được. Hơn nữa chủ yếu hơn là, hoàng kim sa trùng này vừa mới tiến giai ‎không lâu, ngoài thân thể cường tráng ra, cũng chỉ có thể sử dụng ma pháp hỏa cầu mà thôi, cho nên ‎giờ phút này nó mới nằm trên mặt đất thở hấp hối.‎


‎“Yidikalun tiên sinh tôn kính, tại sao ngài lại phá ma pháp của hắn, chắng lẽ ngay cả ma pháp ‎cũng không được sử dụng sao?” Bị nhốt trong chiếc lồng kim quang, Juliana trào phúng nói.‎
“Không!” Yidikalun nói: “Các ngươi đã đánh bại hoàng kim sa trùng, nên các ngươi đã thông ‎qua khảo nghiệm.”‎


Yidikalun nói xong, một đạo ánh sáng vàng kim từ trên người hắn trực tiếp phát ra, chiếu lên ‎người hoàng kim sa trùng nằm trên mặt đất.‎
Một lát sau, dường như được cộng hưởng, thân thể hoàng kim sa trùng cũng hiện lên ánh sáng ‎màu vàng kim, hai đạo ánh sáng cộng hưởng với nhau, sáng rực rỡ lên.‎


Năng lượng dao động khổng lồ tràn ngập cả không gian, thân thể ba người Tiếu Ân hơi trầm ‎xuống. Dưới loại uy áp này, bọn họ khó có thể thừa nhận.‎


Khi ánh sáng tan biến, vốn đã tiêu hao hết sức lực, lúc này hoàng kim sa trùng lại khỏi hắn, nhìn ‎thân hình to lớn hơn ba mươi thước của nó bay lên bầu trời, khuôn mặt Tiếu Ân hiện lên thần sắc khó ‎tin.‎


Đây mới là cường giả chính thức của bộ tộc Hoàng Kim, ngay cả khi bị thương trầm trọng, chỉ ‎cần còn một hơi thở, cũng có thể cứu trị được trong một thời gian ngắn.‎
Trong lòng Tiếu Ân đại động, nếu chính mình cũng nắm giữ được loại ma pháp này thì thực tốt.‎


Hoàng kim sa trùng sau khi khỏi hẳn, nó mở rộng miệng ra, một vật thể dính đầy chất nhầy từ ‎miệng nó phun ra.‎


Yidikalun lạnh lùng nhìn bọn họ nói: “Thứ các ngươi cần ở đó, dựa theo hiệp định giữa chủng ‎tộc viễn cổ và bộ tộc Hoàng Kim, trong vòng năm ngày, các ngươi phải rời khỏi đại sa mạc, nếu không ‎ta sẽ ra tay, cướp thứ trong tay bọn ngươi về ‎.”‎


Ánh sáng màu vàng kim trên người hắn chợt sáng lên, mọi người híp mắt nhìn kỹ, thân thể của ‎hắn khôi phục lại thành thương ưng to lớn, hai cánh mở ra, đã bay mất không còn tông tích.‎


Nhìn cường giả này rời đi, hai tay Tiếu Ân chà xát vào nhau, lúc này mới phát hiện ra, thân mình ‎đã đổ đầy mồ hôi lạnh.‎


Sau khi Yidikalun rời đi, chiếc lồng màu hoàng kim giam giữ Juliana liền biến mất, thân thể nàng ‎khẽ động, đã tới bên người hai người Tiếu Ân. Nàng ngạc nhiên vui mừng nói: “Tiếu Ân, ngươi sử dụng ‎ma pháp gì, lại có thể đánh bại được bộ tộc Hoàng Kim?”‎


‎“Nguyên tố triệu hoán hệ.” Tiếu Ân mỉm cười, hắn không giấu giếm nói ra tên ma pháp đó, dù ‎sao Juliana cũng không thể biết được ma pháp đó.‎
Quả nhiên, đôi mắt đẹp của nàng lộ ra thần sẳc mê mang, trong lòng Tiếu Ân thầm đẳc ý.‎


‎“Trứng Sa trùng… Tốt quá.” Harrison đột nhiên thì thào nói.‎
Tiếu Ân và Juliana cùng nhau nhìn trứng sa trùng, hoàng kim sa trùng để lại quả trứng có thể ‎tích tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ. Nhưng phía trên có dính một loại chất nhầy màu vàng kim, ‎hơn nữa còn tản ra một mùi quỷ quái.‎


So với trứng sa trùng bình thường, trứng hoàng kim sa trùng dường như xấu hơn nhiều, ngoài ‎màu sẳc vàng kim ở ngoài ra, dường như cũng không có chỗ nào nổi bật.‎
Nhưng Tiếu Ân không có xem thường thứ này, hắn do dự một chút nói: “Harrison, nó có tác ‎dụng gì?”‎


‎“Rất hữu dụng.” Harrison thì thào nói: “Đổi với ma pháp sư mà nói, trứng hoàng kim sa trùng là ‎một loại khí cụ dùng để khôi phục lại pháp lực, nếu đem nó đi ấp, hơn nữa nước miếng của nó còn ‎được dùng để chế thuốc ma pháp, chỉ cần một giọt là có thể khôi phục lại toàn bộ pháp lực.”‎


Hai mắt Tiếu Ân sáng lên, hắn đương nhiên hiểu được lời Harrison nói, lực lượng cốt yếu nhất ‎của ma pháp sư là lực lượng tinh thần, chỉ cần một giọt có thể khôi phục lại toàn bộ pháp lực, đối với ‎ma pháp sư mà nói, đó là thứ dùng để bảo vệ tính mạng tốt nhất.‎


Trầm ngâm một lát, Tiếu Ân hỏi: “Thế đối với tát mãn thì sao? Nó có tác dụng gì?”‎


‎“Nếu tát mãn khi tiến hành dung hợp với linh vật, có thể tăng xác xuất thành công lên tới cực ‎hạn.” Harrison cân nhắc một lúc nói: “Nhưng thứ này chỉ có tác dụng một lần với thú nhân tát mãn, dùng ‎lần thứ hai sẽ mất đi tác dụng.”‎


Tiếu Ân chậm rãi gật đầu, trách không được ngày xưa Klee nguyện ý tặng mình thứ này.‎
Giờ phút này, chất lỏng phía trên trứng sa trùng chậm rãi khô lại, cuối cùng không theo một quy ‎tắc nào khô lại thành một quả cầu to bằng nắm tay.‎


Tiếu Ân liếc mắt nhìn Harrison, đột nhiên nói: “Theo ta biết, đế quốc Lang Nhân có một quy định, ‎nếu lang nhân tát mãn có thể tìm được trứng hoàng kim trong đại sa mạc, sẽ được tiến vào mộ địa của ‎các triều đại tát mãn, có quyền lựa chọn linh vật cho mình.”‎


sẳc mặt Harrisph biến đổi, hắn kinh ngạc hỏi: “Không sai, sao ngươi biết được truyền thống ‎này? Quy định này ngoài tát mãn ra, không ai có khả năng biết được.”‎


Tiếu Ân không nhịn được cười nói: “Trên đời này không có tin tức nào có thể giấu được, ngươi ‎cho rằng nhiều năm như vậy, ma pháp sư không biết được tin này sao?”‎
Sẳc mặt Harrison hơi đỏ lên, xấu hổ cười vài tiếng.‎


Tiếu Ân nhẹ nhàng đá quả trứng, quả trứng bay cao lên, hơn nữa bay về phía Harrison.‎
Harrison vô thức tiếp lấy, kinh ngạc nói: “Tiếu Ân, ngươi muốn làm gì?”‎
‎“Cầm nó!” Tiếu Ân bình tĩnh nói: “Tới mộ địa, tìm một linh vật tốt đi!”‎


Sắc mặt Juliana hơi đổi, nàng tuyệt đối không nghĩ ra, Tiếu Ân lại hào phóng như vậy, giao thứ ‎này cho Harrison. Nếu đổi lại là nàng, chỉ sợ dù thế nào đi nữa cũng không giao bảo vật đó cho người ‎khác.‎


‎“Không!” Harrison lập tức lẳc đầu, cầm trứng sa trùng nhét vào tay Tiếu Ân nói: “Tiếu Ân, hoàng ‎kim sa trùng là do ngươi đánh bại, cho nên nó là chiến lợi phẩm của ngươi, hơn nừa ta không muốn ‎mất đi bạch tuộc.”‎ Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "


‎“Ngươi đã là chiến tranh tát mãn.” Tiếu Ân lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: “Trải qua cuộc chiến đấu ngày ‎hôm nay, ngươi hài lòng với lực chiến đấu của mình sao?”‎


Sẳc mặt Harrison nhất thời xuất hiện một tia biến hóa khác thường, cuộc chiến đấu vừa rồi, hắn ‎rõ ràng có cảm giác vô lực, tấn công thì không bằng Tiếu Ân, còn phòng thủ thì không bằng Juliana, ‎điều duy nhất hắn có thể làm được đó là giống như con chuột trốn loạn xung quanh.‎


Là một lang nhân tát mãn, hơn nữa còn là đệ tử trực hệ của thế gia tát mãn tại thủ đô của đế ‎quốc Lang Nhân, Harrison tất nhiên hiểu rõ được nguyên nhân trong đó.‎


Bạch tuộc của hắn khí còn sống chỉ là tứ cấp ma thú bình thường, một khi rời xa mặt nước, nó ‎không thể thi triển được một ma pháp nào cả.‎


Linh vật như thế đối mặt với người bình thường, tự nhiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ‎nhưng một khi gặp ma thú đồng cấp, thì linh thể bạch tuộc không phát huy được tác dụng gì cả.‎
Tiếu Ân yên lặng nhìn hắn, thu toàn bộ khuôn mặt củaHarrison vào trong mắt.‎


Ngữ điệu của hắn chậm rãi, thanh âm như mộng ảo nói: “Harrison, ta từng nói qua, ta sẽ không ‎ngừng tiến bộ, thế còn ngươi thì sao…”‎
Nhìn vào hai mắt Tiếu Ân, trong lòng Harrison run lên, hắn nghĩ tới câu Tiếu Ân nói vào đêm hôm ‎đó.‎


Giây phút này, thậm chí Harrison còn có ảo giác, chắng lẽ Tiếu Ân đã sớm biết có ngày hôm ‎nay, cho nên mới cổ ý nói với mình như thể?‎


Nhưng ý niệm đó lập tức bị hắn vứt bỏ ra khỏi đầu, mặc dù Tiếu Ân lợi hại, nhưng dù sao đó ‎cũng là lần đầu tiên hắn tiến vào sa mạc Sahara, nếu trước khí tiến vào sa mạc, Tiếu Ân đã biết trước ‎được sẽ thu được bảo bối, thì hắn không còn là người nừa, mà là thần linh.‎


Hairison hít sâu một hơi, ánh mắt do dự hoàn toàn biến mất, trong mắt của hắn tràn ngập cảm ‎kích.‎
Song, khi hắn đang định tiếp nhận trứng hoàng kim sa trùng, một tiếng nói nhẹ nhàng tới cực ‎điểm vang lên: “Tiếu Ân, thứ đó ta muốn, ngươi tặng nó cho ta đi.”‎


Tiếng nói nhẹ nhàng dường như xuất phát từ nội tâm, hơn nữa còn bao hàm một cỗ lực lượng ‎khiến người khác không thể cự tuyệt.‎
Tiếu Ân và Harrison đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Juliana nhẹ nhàng cười tươi, ngay cả ‎không gian tràn ngập cát vàng, cũng bị vẻ đẹp của nàng ảnh hưởng.‎


Trái tim Harrison dường như nhảy lên, dường như có một loại lực lượng thần kỳ muốn hắn thỏa ‎mãn yêu cầu của Juliana.‎
Một câu nói ngắn như vậy, khiến Harrison hoàn toàn lạc lối.‎


Trong lòng Tiếu Ân rung động, hắn cũng bị loại lực lượng này ảnh hưởng, dù là ai, hoặc nói, chỉ ‎cần là sinh vật, gặp phải nụ cười này sẽ có cảm giác như Harrison.‎
Xã xa, trong biển cát mù mịt, hắc y lão nhân tát mãn nắm chặt hai tay lại.‎


Lão hít sâu một hơi, bóp chặt tay mình lại, thậm chỉ đổ cả máu tươi. Nhưng dường như lão vẫn ‎chưa cảm nhận được đau đớn, ngược lại trong mắt lão dần bình tĩnh trở lại.‎


Trong lòng lão lo âu vạn phần, muốn lao ra ngoài đó, cướp lấy trứng sa trùng trong tay Tiếu Ân, ‎nhưng vừa nghĩ tới cường giả truyền kỳ sau lưng Juliana, lão không dám vọng động, mặc dù bản thân ‎lẫo là một trong những cường giả đỉnh cao của đế quốc Lang Nhân, nếu không như thế sao lão có thể ‎giấu được cảm ứng của vương giả sa mạc Yidikalun.‎


Nhưng dù là lão hay Yidikalun, tuyệt đối không muốn làm địch với Dida.‎
Cho nên khi Juliana cười đòi trứng hoàng kim sa trùng, mà Tiếu Ân và Harrison đồng thời thất ‎thần, lão đã hoàn toàn thất vọng.‎


Lão là một trong số ít người biết được lai lịch của Juliana, đối với mỵ lực của nàng lại càng ‎hiểu rõ. Lão biết, giờ phút này Juliana đã thi triển toàn bộ mị lực của mình ra, hơn nữa do chủ động thi ‎triển, nên dẫn tới hiệu quả to lớn, ít nhất hơn tới mười lần so với ngày thường.‎


Ngay cả bản thân lão khi nghe thấy âm thanh đó cũng cảm thấy mê say, như vậy hai nam tử trẻ ‎tuổi sao có thể chịu nổi chứ?‎
Điều này, dùng chân để suy nghĩ cũng biết đáp án.‎
Lão ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến việc Juliana có hứng thú với trứng hoàng kim sa ‎trùng.‎


Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lão nhân tự an ủi mình, thứ này rơi vào tay Juliana là chuyện ‎đương nhiên rồi.‎
Nếu như không phải thiên chi kiều nữ này cổ ý đi theo, thế thì Tiếu Ân và Harrison cũng khó có ‎khả năng có được cơ hội giao thủ công bằng với hoàng kim sa trùng.‎


Cải gì mà viễn cổ khế ước, gì mà thông qua thí luyện chứ, đó thuần tủy chỉ là cái cớ. Nếu như ‎không phải giọng nói của Dida tự nhiên xuất hiện trên sa mạc, nếu như không kiêng kỵ tát mãn có thực ‎lực kinh khủng nhất thế giới này, chưa chắc Yidikalun đã nói chuyện dễ nghe như vậy. Hắn không ăn ‎tươi nuốt sống đám người Tiếu Ân và Harrison, đem Juliana về để làm ấm giứờng mới là chuyện lạ.‎


Tâm tư của lão nhân chuyển động, nghĩ tới tên phát hiện ra hoàng kim sa trùng, trong lòng ‎không khỏi nghiến răng thầm hận, tên đần đó, không tra ra giữa hoàng kim sa trùng và sa mạc vương ‎giả có quan hệ, thật là đáng chết mà.‎


‎“Không.” Đột nhiên đúng lúc đó, một tiếng nói kiên định vang lên giữa biển cát trống trải.‎
Harrison, Juliana, thậm chí cả lão nhân âm thầm ẩn giấu, gần như không tin vào lỗ tai của mình.‎
Đó là Tiếu Ân trả lời sao? Hắn trả lời ‘không’ sao?‎


Juliana khó tin chớp động đôi mắt hỏi: “Ngươi nói gì?”‎
Đôi mắt của Tiếu Ân trong suốt như nước, thanh âm của hắn vang dội và kiên định nói: “Trứng ‎hoàng kim sa trùng thuộc về Harrison.”‎


Nét ửng đỏ trên khuôn mặt của Juliana chưa hoàn toàn mất, lại đỏ lên, phổi hợp với một thanh ‎âm đặc thù, khiến cho bất cứ ai nghe được cũng cam tâm tình nguyện nghe theo sự sai khiến của nàng.‎


Nhưng dưới tình huống đó, Tiếu Ân lại nằm ngoài ý muốn của mọi người, không ngờ cự tuyệt ‎yêu cầu của nàng.‎
Ánh mắt của Juliana biến ảo khó lường, trong mắt có một chút nổi giận, một chút xấu hổ, ‎nhưng nhiều hơn cả là sự tò mò không nói lên được thành lời.‎


Nàng đột nhiên hé miệng cười, lộ ra đôi môi đỏ rực, gắt giọng nói: “Có gì đặc biệt hơn người ‎chứ, chắng qua chỉ là trứng của hoàng kim sa trùng mà thôỉ. Ngươi không cho, sau này ta sẽ tự mình đi ‎lấy.”‎


Tiếu Ân gật đầu, nói: “Tốt lắm, chỉ cần nhìn thái độ của Yikidalun đối với nàng, hẳn nàng có khả ‎năng lấy được trứng hoàng kim sa trùng, chúc nàng may mắn.”‎


Đôi mắt của Juliana chuyển động, vẻ quyến rũ trên khuôn mặt không giảm đi chút nào, nhưng ‎bỗng mất đi vài phần nhanh nhạy: “Sư phụ của ta muốn gặp ngươi, ngươi có gặp không?”‎


‎“Dida đại sư ở đâu? Chắng lẽ ở gần đây?” Tiếu Ân đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy ‎thân ảnh của ai cả, dường như nhân vật truyền kỳ kia chưa hề tiến vào đại sa mạc.‎


‎“Không phải tìm, nếu ngay cả ngươi cũng có thể tìm được sư phụ, vậy ngươi không phải là ‎nhất tinh ma pháp sư nữa mà là ma đạo sỹ.”‎


Tiếu Ân ngượng ngùng cười, nhân vật có thể khiến cho sa mạc chi vương Yidikalun kiêng kỵ, ‎nếu lão ẩn giấu, đương nhiên Tiếu Ân không có khả năng tìm được. Nhưng đổi với lời nói của Juliana, ‎hắn có chút xem thường.‎


Nếu hắn phái ruồi máy toàn lực truy tìm, như vậy phạm vi mấy nghìn dặm xung quanh đây sẽ ‎nằm dưới sự giám sát của Nhất Hào. Cứ như thế, chỉ cần đối phương không phải là quỷ hồn, vậy đừng ‎mơ giấu được Nhất Hào.‎


Đây không phải do Nhất Hào cường đại hơn Dida mà phương pháp Nhất Hào sử dụng khác với ‎các phương pháp dò tìm ở thế giới này. Dù năng lực cảm ứng của Dida có cường thịnh hơn nữa, cũng ‎đừng mơ thấy được mấy con ruồi máy nho nhỏ bay trên cao hơn ngàn thước.‎


Có lẽ dù lão có nhận ra, lão cũng không nhận ra thứ đó đang giám sát mình.‎
Xem vẻ mặt tự mãn của Juliana, Tiếu Ân mỉm cười nói: “Được rồi, được Dida đại sư triệu kiến ‎đổi với ta mà nói thi đó là chuyện không cầu mà được.”‎


Tiếu Ân vỗ ngực nói: “Juliana, ta giao bản thân mình cho nàng, nàng dẫn đường đi.”‎
‎“Phi!” Khuôn mặt Juliana ửng đỏ, khẽ gẳt một tiếng, trong lòng đột nhiên động, những lời Tiếu ‎Ân vừa nói dường như là để trêu chọc nàng.‎


Nhưng loại cảm giác này đổi với nàng mà nói thì hết sức mới lạ, cho nên dù có biểu hiện tức ‎giận xấu hổ ra ngoài, nàng lại có một sụ cảm thụ mới.‎


Với dung mạo của nàng, trời sinh đã có từ trường nội mị, lại có siêu cấp cường giả đứng phía ‎sau, dù là ai, đứng trước mặt nàng đều có cảm giác mặc cảm tự ti, đừng nói là cười cợt cùng nàng, ‎coi như nói lâu với nàng, cũng có nguy cơ biến thành sắc quỷ.‎


Tiếu Ân lại không giống với mọi người, nội tâm của nàng có biếu hóa kỳ diệu, không coi hắn là ‎một ân nhân cứu mạng như bình thường nữa.‎


Tiếu Ân xoay người lại, nhét trứng sa trùng vào tay Harrison nói: “Cầm lấy, chờ ngươi đi vào ‎mộ địa của các triều đại tát mãn xong thì trả nó lại cho ta.”‎
Mới vừa rồi bị Juliana mê hoặc, tinh thần của Harrison vẫn còn hoảng hốt.‎


Tiếu Ân dùng sức cầm lấy tay hắn, trong lòng thầm hô may mắn. Nếu như Nhất Hào không dạy ‎mình từ trường hồng trĩ, chỉ sợ mình đã giống Harrison rồi.‎
Một lần nữa cầm trứng hoàng kim sa trùng trong tay, trong mắt Harrison không khỏi lộ ra vẻ ‎cảm kích.‎


Hắn đương nhiên hiểu được Tiếu Ân cự tuyệt yêu cầu của Juliana, giao thứ này cho hắn, ‎chuyện này nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ hắn không làm được, cho nên ánh mắt nhìn Tiếu Ân ngoài sự cảm ‎kích, còn mang theo sự khâm phục.‎


Nhìn Tiếu Ân và Juliana bên cạnh, trong lòng hắn dâng lên một ý niệm cổ quải, có lẽ chỉ có ‎người đứng trước mặt cường giả và sắc đẹp không bị dao động, mới có thể xứng đôi với Juliana.‎
Ánh mắt Tiếu Ân dừng lại trên cổ tay của Harrison, hắn liên tục nháy mắt ra hiệu.‎


Harrison ngầm hiểu thu trứng sa trùng vào trong vòng tay, tới giờ phút này, hắn mới chính thức ‎thở phào một hơi.‎
Juliana cũng không ngăn cản. Sau khí mọi chuyện kết thúc, nàng đột nhiên hỏi: “Tiếu Ân, trước ‎khi gặp sư phụ của ta, có thể trả lời ta vài vấn đề được chứ?”‎


Ngữ khí của nàng so với vừa rồi có chút khác biệt, những lời này có chút yếu ớt, mang theo sự ‎khẩn cầu.‎
Mặc dù biết rõ có chín phần là nàng giả vờ nhưng Tiếu Ân vẫn mềm lòng, nói: “Nàng hỏi đi.”‎


‎“Ngươi là ma pháp sư của đế quốc Cát Hãn, sao lại nhiệt tình trợ giúp Harrison như thế?”‎
‎“Tại sao ta không thể trợ giúp Harrison?” Tiếu Ân kinh ngạc hỏi.‎


Juliana ngẩn ra, thốt lên: “Chắng lẽ ngươi không biết quan hệ giữa hai đế quốc sao? Chúng ta ‎mặc dù nhìn qua có vẻ hữu hảo nhưng hận không thể sát nhập đối phương vào bản đồ của mình.”‎
‎“Chuyện này có quan hệ gì tới ta?” Tiếu Ân không hiểu nói.‎


‎“A…” Juliana do dự một chút nói: “Ta chỉ muốn biết, nếu như sau này đế quốc Lang Nhân và đế ‎quốc Cát Hãn giao chiến, ngươi có giúp bọn họ hay không?”‎
‎“Không!” Tiếu Ân không chút do dự nói ra.‎


Trong mắt Juliana hiện lên một tia sáng phức tạp, dường như có chút vui mừng, nhưng dường ‎như có chút khinh bỉ và tiếc nuối.‎


Harrison thở dài một tiếng, một lần nữa lấy trứng sa trùng ra nói: “Tiếu Ân, chúng ta là bạn tốt, ‎theo lý mà nói, ta phải cao hứng với đáp án của ngươi, nhưng… Ta không đồng ý đổi với thái độ lạnh ‎nhạt của ngươi với quốc gia.”‎


Nhìn Harrison có vẻ muốn trả lại trứng sa trùng, Tiếu Ân không khỏi cau mày nói: “Chờ một chút, ‎các ngươi nói bậy nói bạ gì thế? Tên khốn khϊế͙p͙ nào nói ta là ma pháp sư của đế quốc Cát Hãn?