Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 1 - Chương 11

Tại phò mã phủ vô cớ bị khinh bỉ, trong Phu Tử viện nổi giận
mắng Hương Liên

Bao đại nhân ngưng lại một hồi sau mới hỏi: “Phò mã gia,
ngài nói đây chính là hưu thư mà năm năm trước ngài đã hưu Tần Hương Liên?”.

Trần Thế Mỹ khẽ nhếch khoé miệng: “Đúng vậy. Nếu Bao đại
nhân không tin, có thể tận tay cầm, cẩn thận kiểm tra”.

Dứt lời, Trần Thế Mỹ liền đưa tờ giấy trong tay cho Bao đại
nhân.

Bao đại nhân nhận lấy bằng hai tay, tỉ mỉ quan sát, sắc mặt
trầm xuống, nhíu chặt mày, một lúc sau cũng không nói gì.

Trần Thế Mỹ lại cười nói: “Bao đại nhân, ngươi hãy xem cho
kĩ, bức hưu thư này có điểm nào không thoả đáng không?”.

Bao đại nhân gấp bức hưu thư lại, cung kính dâng trả, đáp:
“Không có chỗ nào không thoả đáng”.

Trần Thế Mỹ nghe vậy, nhướng cao đôi mày, ha ha cười lạnh
vài tiếng, thu hồi bức hưu thư.

Công chúa bên cạnh nhìn thấy tình huống như vậy cũng nhướng
mày nói: “Bao đại nhân, Tần Hương Liên năm năm trước đã bị phò mã hưu, nay lại
đến Khai Phong phủ vu cáo phò mã, Bao đại nhân trước nay được xưng tụng là bậc
Thanh Thiên, nhất định sẽ trả cho bản cung và phò mã công đạo”.

Những lời này vừa thốt ra, đừng nói chúng nhân Khai Phong phủ
mà ngay cả Kim Kiền cũng nộ khí xung thiên, thầm nghĩ: Công chúa và Trần Thế Mỹ
thật đúng vật họp theo loài, người hợp thành bầy, ruồi xanh tìm thịt thối, ngưu
tầm ngưu, mã tầm mã. Xem ra Trần Thế Mỹ và công chúa tám phần là đã chuẩn bị từ
trước, thương lượng kỹ càng, kẻ xướng người hoạ, ôi… Tình huống này không ổn rồi!

Lại nhìn Bao đại nhân, hơi khom người xuống, gục đầu rũ mắt,
nhìn qua thì xác thực là cung kính hữu lễ, nhưng Kim Kiền ở bên cạnh thì thấy rất
rõ, hai bàn tay đen bóng của Bao đại nhân nắm chặt lại, đến nỗi ngón tay cũng
trở nên trắng bệch cả ra.

Trần Thế Mỹ thấy Bao đại nhân hồi lâu không lên tiếng thì lại
càng trở nên kiêu ngạo, tựa vào lưng ghế, ngón tay gõ gõ vào tay vịn nói: “Bao
đại nhân, sự thực đã sáng tỏ, bản cung mong Bao đại nhân hãy chiếu theo phép
công mà xử lý, trị tội Tần Hương Liên, khép ả vào tội thấy sang bắt quàng làm họ”.

Thân hình Bao đại nhân cứng lại một chút, rồi ngẩng đầu nói:
“Bẩm phò mã, công chúa, thực sự đúng sai trong chuyện này, vi thần nhất định sẽ
tra xét kỹ càng trả lời lại phò mã và công chúa. Nhưng vi thần còn có một số
chuyện không rõ, mong phò mã chỉ giáo”.

“Hả? Bao đại nhân còn có chuyện gì chưa rõ?”, Trần Thế Mỹ hỏi.

“Phò mã, một ngày trước, nhận lời mời của phò mã, Tần Hương
Liên dắt theo hài tử đến thái ấp của Vương Thừa tướng ở ngoại ô, nhưng đến tối
khi Tần Hương Liên trở về Khai Phong phủ liền hôn mê bất tỉnh, mạng sống chỉ
còn thoi thóp, dám hỏi phò mã, vì sao lại như vậy?”.

“Việc này…”, Trần Thế Mỹ nhất thời cứng họng.

Công chúa bên cạnh thấy thế, khẽ mỉm cười nói: “Bao đại
nhân, hôm đó bản cung cũng có mặt, tận mắt nhìn thấy Tần Hương Liên vô sự rời
đi. Còn về lý do ả hôn mê bất tỉnh, chúng ta làm sao biết được, có thể trên đường
trở về đã bị kẻ xấu hãm hại cũng chưa biết chừng”.

“Nếu công chúa cũng ở đó, vi thần dám hỏi công chúa, đôi hài
tử của Tần Hương Liên công chúa có nhìn thấy không?”, Bao đại nhân trừng mắt
nhìn, cao giọng nói.

Công chúa nghe thế, trong lòng không vui, thầm nghĩ: Cái tên
Bao Hắc Tử này, lại dám nói với ta như thế? Thế nên ngữ khí của công chúa cũng
thêm vài phần cứng rắn, hỏi: “Nhìn thấy thì thế nào?”.

Bao đại nhân bước lên phía trước một bước, cao giọng nói:

“Công chúa, tối qua chỉ có mình Tần Hương Liên hồi phủ, hai đứa trẻ lại không
biết tung tích. Dám hỏi có phải chúng đang ở trong phò mã phủ không?!”.

Công chúa nghe vậy, đôi mắt hạnh long lên, quát: “Bao Chửng,
ngươi dám nói như thế với bản cung?”.

Bao đại nhân thấy vậy, ngưng lại một chút mới đáp: “Vi thần
không dám. Chỉ là hai hài tử của Tần Hương Liên không rõ tung tích, cho nên…”.

“Bao đại nhân”, Trần Thế Mỹ ngắt lời nói: “Bao đại nhân không
cần nhiều lời, hai đứa trẻ đó đang ở trong phò mã phủ”.

Mọi người vừa nghe liền kinh ngạc, thầm nghĩ: Hôm nay Trần
Thế Mỹ bị làm sao vậy, nói như thế đâu có giống phong cách của hắn?

Bao đại nhân cũng bàng hoàng, nhưng lập tức phản ứng lại, tiến
lên một bước, nói: “Nếu đã như thế, phiền phò mã giao hai đứa trẻ cho Bao Chửng
để vi thần đưa chúng về khai phong phủ nha”.

Trần Thế Mỹ lại cười nói: “Bao đại nhân nói thế sai rồi.
Ninh Nhi, Hinh Nhi cũng là cốt nhục của bản cung, hiện giờ đang ở trong phủ của
bản cung, có gì là không được?”.

Bao đại nhân cứng người lại, nhất thời không nói gì.

Lúc này Kim Kiền mới bừng tỉnh: Chẳng trách Trần Thế Mỹ hôm
nay hành vi bất thường như vậy. Trước đấy hắn đến chết cũng không chịu thừa nhận
thân phận của Tần Hương Liên, nay lại nói Tần Hương Liên là thê tử mà năm năm
trước hắn đã hưu, thì ra nhắm vào hai đứa bé kia. Nếu Tần Hương Liên đã bị hưu
từ sớm, vậy sẽ không tồn tại động cơ sát thê diệt tử, những hành vi phạm tội
trước đấy tất nhiên cũng không hợp logic. Mà Tần Hương Liên đã từng là thê tử của
hắn, nên hắn đòi lại hai đứa con cũng là hợp tình hợp lý… Quả là cao chiêu!

Mà các thành viên Khai Phong phủ, ai nấy đều là những phần tử
tinh anh, những chuyện ẩn sâu trong đó họ đều hiểu cả, ngặt một nỗi trước mắt
là công chúa và phò mã, không thể làm bừa, người nào người nấy chỉ có thể mang
một khuôn mặt giận dữ, nhưng lại không nói gì, yên lặng ẩn nhẫn.

Lại nhìn Trần Thế Mỹ, dương dương tự đắc, nét cười lạnh khó
kiềm chế đeo trên mặt, nhướng mày khinh bỉ nhìn, hoàn toàn là dáng vẻ tiểu nhân
đắc chí… Ai nhìn thấy cũng đều nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng công chúa lại rũ mắt nhướng mày, chậm rãi nói: “Bao đại
nhân, nếu phò mã đã nhận lại hai đứa trẻ, cũng coi như là cho Tần Hương Liên một
cái đại ân. Chúng ở phò mã phủ này, sống trong nhung lụa, ăn sung mặc sướng, so
với việc đi theo Tần Hương Liên khổ cực đói no chẳng biết thế nào quả là tốt
hơn rất nhiều. Bao đại nhân về nói với Tần Hương Liên rằng, hai đứa trẻ đã được
phò mã phủ tiếp nhận rồi”.

Kim Kiền vừa nghe thiếu chút nữa tức hộc máu, nghĩ bụng: Ta
nhổ vào! Sống trong nhung lụa, ăn sung mặc sướng, ở đâu chứ? Hai đứa bé kia rõ
ràng là bị nhốt trong kho, ngay cả một cái chăn cũng không có! Thế mà công chúa
lại ngang nhiên mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà đặt điều như thế, quá xứng
danh là ông tổ của kẻ nói dối không cần nghĩ rồi.

Lại thấy công chúa, tuy thái độ lãnh đạm, nhưng hai mắt lại ẩn
chứa vẻ hoang tàn lạnh lẽo khiến người khác không thể xem nhẹ.

Bao đại nhân nghe công chúa nói vậy, nhất thời cũng chẳng biết
đáp lại thế nào, chỉ có thể phiền muộn im lặng.

Trần Thế Mỹ nhướng mắt nhìn, biết rằng thắng lợi đã nắm
trong tay, liền nói: “Bao đại nhân, bản cung và công chúa còn phải tiến cung thỉnh
an thánh thượng, e là không thể phụng bồi đại nhân được”, ngưng lại một chút hắn
tiếp: “Bản cung cùng công chúa xin đợi phán quyết của Bao đại nhân, nói vậy chắc
hẳn Bao đại nhân đã hiểu rõ, không cần bản cung phải nhiều lời nữa”.

Ngụ ý là: Bao Hắc Tử, ta có Hoàng đế lão huynh làm chỗ dựa vững
chắc! Nếu ngươi không định cho Tần Hương Liên một tội danh thì coi chừng đấy!

Bao đại nhân nghe xong, chỉ khom người thi lễ: “Vi thần xin
cáo lui”.

Mọi người cũng thi lễ rồi lui ra, theo Bao đại nhân rời khỏi
phủ phò mã.

Tuy Bao đại nhân vẫn ngẩng đầu bước đi như trước, Triển
Chiêu lưng thẳng tắp như cũ, Tứ đại kim cương khí thế như thường, nhưng nhìn thế
nào Kim Kiền cũng cảm thấy, bao gồm cả nàng ở trong đó, một đoàn người này đều
chung một cảm giác u ám, ủ rũ.

***

Về đến Khai Phong phủ, Công Tôn tiên sinh đã đợi ở trong thư
phòng từ rất lâu rồi, nhưng vừa thấy sắc mặt của mọi người, lại không nhìn thấy
hai đứa trẻ cùng trở về, lòng cũng đoán ra được mấy phần.

“Đại nhân, sự việc lần này vì sao lại không thuận lợi?”

Bao đại nhân ngồi xuống, nhìn Công Tôn tiên sinh một cái, tức
giận nói: “Tiên sinh quả là thần cơ diệu toán, Trần Thế Mỹ đã đưa ra một bức
hưu thư, nói rằng năm năm trước đã hưu Tần Hương Liên rồi”.

Công Tôn tiên sinh bàng hoàng, không kìm được hỏi: “Đại nhân
đã xem qua bức hưu thư kia chưa?”.


Bao đại nhân gật đầu nói: “Bản phủ đã xem qua, không có điểm
nào khả nghi cả”.

Công Tôn tiên sinh lại hỏi: “Vậy còn đôi hài tử của Tần
Hương Liên đâu?”.

“Trần Thế Mỹ nói đó là cốt nhục của hắn, đương nhiên là phải
lưu lại phò mã phủ rồi.”

Công Tôn tiên sinh trầm ngâm nửa khắc, nhíu mày nói: “Nếu
nói như thế thì chẳng há Trần Thế Mỹ không có động cơ hãm hại mẫu tử Tần Hương
Liên, mà Tần Hương Liên cũng không có lý do gì để đòi lại nhi tử sao?”.

Bao đại nhân lại thở dài một hơi nói: “Chính là như thế. Bản
phủ lúc này cũng không biết phải làm thế nào với Trần Thế Mỹ”.

Lời này vừa nói ra, cả phòng rơi vào im lặng.

Kim Kiền đứng bên cạnh, tay xoa cằm, trong lòng cũng vô cùng
sầu muộn, bất giác mở miệng nói: “Mọi chuyện hỏng hết cũng là do bức hưu thư
kia. Đang yên đang lành, thế nào đột nhiên lại lòi ra một bức hưu thư, sớm
không thấy, muộn không thấy lại đúng lúc này, thật là quá trùng hợp”.

Triển Chiêu bên cạnh nghe vậy, không kìm được tiếp lời: “Lẽ
nào bức hưu thư ấy có vấn đề?”.

Kim Kiền nghe thấy Triển Chiêu, người mà cả sáng chưa từng
đáp lời mình, lên tiếng thì không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ: Í, con mèo kỳ cục
này cuối cùng cũng chịu lên tiếng, mình còn tưởng lưỡi hắn bị mèo tha đi mất rồi
chứ?

Triển Chiêu thấy ánh mắt Kim Kiền hướng thẳng về phía mình,
bất giác cảm thấy không tự nhiên, quay đầu hướng về phía Bao đại nhân, chắp tay
nói: “Đại nhân, thuộc hạ cảm thấy nguồn gốc bức hưu thư kia rất khả nghi”.

Bao đại nhân gật đầu nói: “Lời của Triển hộ vệ rất đúng,
nhưng bản phủ đã kiểm tra tường tận, trên bức hưu thư ấy quả thật có dấu tay
xác nhận của Tần Hương Liên, chẳng lẽ là giả sao?”.

Kim Kiền nghe thế vội nói: “Có lẽ dấu vân tay trên đó là giả”.
Dù sao loại chuyện tạo bằng chứng giả này không phải chỉ thời hiện đại mới có,
e rằng cổ đại cũng có người giở thủ đoạn này rồi.

Bao đại nhân vừa nghe liền lắc đầu nói: “Trần Thế Mỹ đã biết
Tần Hương Liên đang ở trong Khai Phong phủ, tất sẽ không liều lĩnh làm chuyện mạo
hiểm này. Dấu vân tay trên bức hưu thư kia chắc chắn là thật”.

“Việc này…”, lúc này ngay cả một người hiện đại như Kim Kiền
cũng cảm thấy lúng túng, nhíu mày nói: “Vậy há chẳng phải chỉ có Tần Hương Liên
mới biết chuyện gì đã xảy ra ư?”.

Công Tôn tiên sinh vừa nghe, đột nhiên giống như bừng tỉnh,
cao giọng nói: “Đại nhân, học trò nhất thời quên mất, Tần Hương Liên đã tỉnh lại”.

Mọi người nghe vậy đều mừng rỡ, Bao đại nhân lập tức đứng dậy
nói: “Chúng ta mau đi xem”.

Mọi người vội vàng theo Bao đại nhân đến Đông sương phòng của
Phu Tử viện, đẩy cửa bước vào thì thấy Tần Hương Liên đang ngồi lặng lẽ trên
giường, nước mắt đầm đìa, vừa nhác thấy Bao đại nhân và mọi người đến, vội lau
sạch nước mắt, định đứng dậy.

Công Tôn tiên sinh liền bước tới đỡ, khuyên nhủ: “Thân thể
ngươi hư nhược, không nên vọng động”.

Bao đại nhân cũng nói: “Không cần đa lễ, cứ ngồi đi”.

Tần Hương Liên nghe vậy mới ngồi lại, ngẩng đầu nói: “Đại
nhân, Công Tôn tiên sinh, tiên sinh nói sớm nay đại nhân đã đến phò mã phủ đưa
Ninh Nhi và Hinh Nhi về, sao không thấy chúng?”.

Bao đại nhân nghe vậy không khỏi nghẹn lời, trầm mặc hồi lâu
mới đáp: “Bản phủ chưa thể mang nhi tử về cho ngươi được”.

Tần Hương Liên vừa nghe, hai mắt trợn tròn lên, cả người bổ
nhào về phía trước, cao giọng hỏi: “Đại nhân, ngài nói gì?”.

Bao đại nhân thần sắc ngưng đọng, cúi đầu khó nói.

Công Tôn tiên sinh thấy vậy, chỉ đành bước lên phía trước giải
thích: “Tần Hương Liên, đại nhân đã đến phò mã phủ, nhưng Trần Thế Mỹ lại đưa
ra một bức hưu thư từ năm năm trước, nói là năm năm trước đã hưu ngươi rồi.
Chuyện này rốt cục là như thế nào?”.

Tần Hương Liên nghe xong nhất thời cứng đờ, môi tái mét,
toàn thân run rẩy không ngừng, ngồi ngây ra trên giường, hồi lâu mới nói: “Hưu
thư, tờ hưu thư đó…”.

Công Tôn tiên sinh vội nói: “Tần Hương Liên, rốt cục chuyện
là thế nào, ngươi hãy nói rõ ra”.

Những giọt lệ trong veo từ trong mắt Tần Hương Liên chầm chậm
chảy xuống, Hương Liên lắc đầu nói: “Hôm qua, Hương Liên đưa Linh Nhi, Hinh Nhi
đến thái ấp vùng ngoại ô, ngoài Trần Thế Mỹ ra còn gặp được công chúa. Công
chúa và Trần Thế Mỹ chẳng thèm giải thích gì liền lấy ra một bức hưu thư, cưỡng
ép Hương Liên điểm chỉ lên đó, còn cho người mang Ninh Nhi, Hinh Nhi đi. Hương
Liên khổ sở cầu xin, Trần Thế Mỹ chẳng mảy may động lòng, còn đuổi đánh Hương

Liên ra ngoài, Hương Liên…”, lời nói chưa dứt đã khóc không thành tiếng.

Mọi người nghe vậy, trong lòng bỗng hiểu rõ, không khỏi bừng
bừng tức giận.

Bao đại nhân liền trầm giọng quát: “Trần Thế Mỹ ức hiếp người
quá đáng rồi!”.

Công Tôn tiên sinh lắc đầu nói: “Chẳng ngờ chúng ta nhất thời
không truy xét kỹ càng, vậy mà lại trúng quỷ kế của Trần Thế Mỹ”.

Triển Chiêu nắm chặt thanh Cự Khuyết, thân kiếm lạch cạch
rung động.

Chỉ có Kim Kiền với vẻ mặt vô cùng kỳ quái, ngước mắt nhìn
trời, miệng lẩm bẩm: “Tinh ranh, nơi này quả nhiên sản sinh lắm kẻ tinh ranh!”.

Tần Hương Liên khóc lóc một trận, dần dần ngừng khóc, nhìn về
phía trước, lại hỏi: “Đại nhân, vì sao không đưa hài tử của Hương Liên về?”.

Kim Kiền nghe vậy, lại ngước mắt nhìn lên trời lẩm bẩm: “Ngốc
nghếch, nơi này cũng sản sinh ra lắm kẻ ngốc nghếch!”.

Bao đại nhân cố nén cơn giận, trầm giọng nói: “Trần Thế Mỹ
đã có hưu thư làm bằng chứng, hai đứa trẻ đó cũng là cốt nhục của hắn, bản phủ
sao có thể đưa chúng về được?”.

Tần Hương Liên vừa nghe liền co rúm người lại, bổ nhào xuống
giường, nắm chặt lấy ống quần Bao đại nhân, khóc lóc nói: “Đại nhân, Hương Liên
cũng là mẫu thân của Ninh Nhi và Hinh Nhi mà!”.

Bao đại nhân vội đưa định đỡ Tần Hương Liên dậy, chẳng ngờ Tần
Hương Liên sống chết cũng không chịu buông, chỉ lo gào khóc. Bao đại nhân đành
thở dài nói: “Tần Hương Liên, ngươi tuy là mẫu thân của hai đứa trẻ, nhưng Trần
Thế Mỹ có hưu thư trong tay, đủ để chứng minh ngươi và Trần gia đã không còn
liên quan gì nữa, bản phủ lấy cớ gì để thay ngươi đưa đưa hai đứa trẻ về đây?”.

“Đại nhân!”, Tần Hương Liên phủ phục người xuống, vừa khóc vừa
nói: “Tờ hưu thư đó do Trần Thế Mỹ bức ép Hương Liên điểm chỉ vào, không thể
làm bằng chứng!”.

Bao đại nhân cau mày lắc đầu.

Công Tôn tiên sinh bước lên một bước, nói: “Tần Hương Liên,
việc này tuy là sự thực nhưng có ai có thể làm bằng chứng nào? Không bằng không
cớ…”.

“Đại nhân!”, Tần Hương Liên đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt
đẫm lệ nhìn chằm chằm Bao đại nhân: “Đại nhân, Hương Liên không tố cáo nữa,
không tố cáo nữa, Hương Liên chỉ cầu xin đưa Ninh Nhi, Hinh Nhi về. Trần Thế Mỹ
kia, Hương Liên không tố cáo hắn nữa!”.

Bao đại nhân thở dài nói: “Tần Hương Liên, hiện giờ cho dù
ngươi hủy bỏ cáo trạng, nhi tử của ngươi cũng không cách nào quay về”.

Tần Hương Liên nghe vậy, nhất thời sững người kinh hoàng, nước
mắt không ngừng trào ra, hồi lâu lại dập đầu nói: “Đại nhân, đại nhân được xưng
tụng là Thanh Thiên, ngài nhất định phải giúp Hương Liên đưa hài tử về!”.

Bao đại nhân nhìn Tần Hương Liên, khuôn mặt lộ ra vẻ bất nhẫn,
nhưng cũng chỉ có thể chầm chầm lắc đầu nói: “Bản phủ hữu tâm vô lực, chỉ sợ….”.

Thân hình Tần Hương Liên bỗng run lên, tựa như điện giật, ngẩng
phắt đầu lên, trong đôi mắt đẫm lệ lại hàm chứa vài phần oán khí.

Chỉ thấy Tần Hương Liên từ từ buông ống quần Bao đại nhân
ra, buồn bã lên tiếng: “Ai ai cũng đều xưng tụng Bao đại nhân là bậc Thanh
Thiên trên đời, nhưng hôm nay xem ra, chẳng qua cũng chỉ là hạng bợ đỡ xu nịnh,
là phường nhát gan sợ phiền phức. Đại nhân, ngài sợ thế lực của phò mã Trần Thế
Mỹ, sợ đắc tội với người của hoàng thất, âu cũng là chuyện thường tình, Hương
Liên không trách ngài, chỉ là Hương Liên không cam lòng, không cam chịu một kết
cục như thế!”.

Tần Hương Liên nói ra những lời này xong, mọi người đều bàng
hoàng, sững sờ.

Công Tôn tiên sinh và Triển Chiêu cùng bước lên, cất tiếng
nói: “Tần Hương Liên, ngươi sao có thể…”, lời nói thốt ra, lại bị Bao đại nhân
đưa tay ngăn.

Chỉ thấy Bao đại nhân liếc nhìn hai người bên cạnh, chậm rãi
lắc đầu, Công Tôn tiên sinh và Triển Chiêu thấy thế cũng đành lui xuống.

Lại thấy Tần Hương Liên từ từ đứng thẳng người dậy, hai mắt
đờ đẫn, khuôn mặt bi thương tuyệt vọng: “Bao đại nhân, tuy ngài sợ người trong
hoàng thất, nhưng Hương Liên không sợ. Hương Liên phải đến phò mã phủ đòi lại
nhi tử của Hương Liên!”.

Triển Chiêu và Công Tôn tiên sinh thấy vậy định tiến lên bỗng
thấy hoa mắt, một bóng đen từ đâu xông lên phía trước, túm lấy Tần Hương Liên đẩy
ngã xuống giường.

“Tần Hương Liên, cô ngu ngốc thì cũng phải có mức độ thôi chứ!”.

Chỉ thấy người đó, đạp một chân lên giường, một tay chống nạnh,
tay kia chỉ vào Tần Hương Liên ngã ở trên giường, lớn tiếng quát, chính là Kim

Kiền từ nãy đến giờ chưa từng lên tiếng.

Lúc này Kim Kiền thật sự đúng là nộ khí công tâm, nổi trận
lôi đình: Con bà nó, mới sáng sớm ngày đã ra chạy đến phò mã phủ giúp Tần Hương
Liên đem hai đứa trẻ về, phải chịu một bụng đầy ấm ức còn chưa nói, lúc về Tần
Hương Liên không những không cảm ơn thì thôi, lại còn làm ơn mắc oán… không chịu
nhìn nhận lòng tốt của người ta! Nếu dùng từ ngữ hiện đại để nói thì chính là:
Hiếp người quá đáng!

Mọi người trong phòng đều bị hành động lạ thường của Kim Kiền
dọa cho miệng há hốc mắt trợn tròn, tĩnh lặng một lúc lâu, Công Tôn tiên sinh mới
ngập ngừng tiến lên phía trước nói: “Kim Kiền tiểu huynh đệ…”.

Lại thấy Kim Kiền khoát tay, ngăn Công Tôn tiên sinh ở lại
phía sau, vừa xắn ống tay áo vừa nói: “Công Tôn tiên sinh, ngài cứ đứng sang một
bên đã, đầu cái người này chính là hạt đào[1], không cho cô ta nếm vài phần lợi
hại thì cô ta không mở mắt ra được”.

[1] Đầu óc như hạt đào: chỉ những người đầu óc cố chấp, bảo
thủ, chỉ khăng khăng làm theo ý mình, không chịu nghe theo lời khuyên của người
khác.

“Hả?”, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu cùng
lúc thốt lên.

Chỉ thấy Kim Kiền xắn ống tay áo, hít sâu một hơi, phẫn nộ
quát: “Tần Hương Liên! Hai mắt cô dùng để làm gì, để trút giận sao? Lẽ nào cô
không thấy hôm nay khuôn mặt của Bao đại nhân đen hơn bình thường đến mấy lần?
Cô không biết là, hôm nay Bao đại nhân vì muốn giúp cô đưa nhi tử về, đã phải
chịu không ít sự khinh bỉ của Trần Thế Mỹ và công chúa sao?! Trong khi cô thoải
mái nằm trên giường, có người hầu hạ, còn có trà để uống, cô có biết Bao đại
nhân phải đứng ở phò mã phủ cả một buổi sáng, đến chỗ ngồi cũng không có?”.

“Vừa nghe cô tỉnh lại, Bao đại nhân vốn vất vả cả ngày đã vội
đến thăm cô, cô không biết cảm kích thì chớ, lại còn lấy oán trả ơn, quở trách
đại nhân không đúng?! Nói Bao đại nhân siểm nịnh bợ đỡ ư? Hừ, nếu Bao đại nhân
siểm nịnh, bợ đỡ thì đã không nhận cáo trạng của cô, đã không thẩm vấn Trần Thế
Mỹ, đã không giúp cô đến phò mã phủ mang nhi tử về! Trong đầu cô có phải toàn
là hồ nước không?”.

“Lỗ tai cô dùng để làm gì, để làm đồ trang sức hả? Công Tôn
tiên sinh và Bao đại nhân khuyên nhủ tận tình, nói cả nửa ngày trời, rằng Trần
Thế Mỹ có hưu thư, cho nên hai đứa trẻ mới không thể quay về được. Bức hưu thư ấy
làm sao mà có? Là do Trần Hương Liên cô ấn cái tay to của cô lên đó, nếu lúc ấy
cô không đi gặp Trần Thế Mỹ thì mọi việc đâu đến nỗi be bét như thế này? Kẻ gây
ra tình huống nan giải hiện tại, đầu sỏ chẳng phải là cô sao? Cô thông minh thật
đấy! Chính bản thân mình làm sai thì không chịu nhận, lại còn hắt nước bẩn lên
người kẻ khác. Cô thị phi bất phân, trắng đen chẳng hiểu, hành vi như thế sao
còn mặt mũi đi gặp Giang Đông phụ lão[2]?”

[2] Giang Đông phụ lão: Năm 202 tr. CN, Tây Sở Bá vương Hạng
Vũ sau khi thua trận ở Cai Hạ, dẫn hơn 800 quân sĩ phá vòng vây chạy về phía
nam, chạy đến khi gặp sông Ô Giang ở Hòa Huyện, chỉ còn vèn vẹn hơn 20 người. Hạng
Vũ cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp các vị Giang Đông phụ lão, nên tự vẫn
ở Ô Giang.

Lời vừa dứt, Kim Kiền bỗng thấy tai tinh mắt sáng, tâm tình
sảng khoái, hít thở liền mấy cái, nhưng đột nhiên lại thấy không ổn, vì sao
trong phòng yên tĩnh thế nhỉ? Kim Kiền không kìm được, liếc mắt nhìn mọi người
trong phòng, lại thấy tất cả đều đã rơi vào trạng thái xuất thần lên mây, liền
nhủ thầm không hay rồi:

Oh My God, mình nhất thời không kìm được phẫn nộ nên mới
hành động quái dị như thế, chẳng lẽ… Kim Kiền vội hồi tưởng lại xem vừa rồi có
nói lời nào cấp tiến lại đại nghịch bất đạo không, nhưng phát hiện trong não hiện
giờ trống rỗng, những lời mới nói, đến tám phần chẳng có ấn tượng gì, bất giác
đỉnh đầu đổ mồ hôi, lật đật lui về phía sau, đứng một bên.

Tần Hương Liên bỗng bò dậy khỏi giường, phịch một tiếng quỳ
xuống đất, khóc lớn: “Bao đại nhân, Hương Liên nhất thời bi phẫn, nói năng
không suy nghĩ, vu tội cho đại nhân, mong đại nhân lượng thứ!”.

Bao đại nhân lúc này mới hoàn hồn, đưa tay đỡ Tần Hương Liên
đứng dậy nói: “Tần Hương Liên, ngươi mất con đau đớn khôn cùng, bản phủ không
trách ngươi”.

Tần Hương Liên nghe vậy, quệt nước mắt, lại quay người hướng
về phía Kim Kiền thi lễ nói: “Ân công, Hương Liên ngu dốt, nếu ân công không cảnh
tỉnh, sợ rằng Hương Liên sẽ trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa rồi. Hương Liên xin
đa tạ ân công”.

Kim Kiền vội đỡ Tần Hương Liên, cười khan hai tiếng nói:
“Hương Liên đại tỷ khách khí quá rồi, đệ sao dám nhận”.

Tần Hương Liên lúc này mới đứng dậy, lùi sang một bên.

Công Tôn tiên sinh thấy tình huống như vậy, lại bước đến trước
mặt Kim Kiền chắp tay nói: “Kim Kiền huynh đệ lời nói sắc bén, biện giải cao
siêu, Công Tôn Sách bội phục”.

Triển Chiêu cũng bước lên trước mấy bước, ôm kiếm chắp tay,
nhưng lại không nói gì.

Hiện tại Kim Kiền chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ nào để chui xuống,
nhưng tìm mãi chẳng được chỗ nào, bất đắc dĩ đành phải mặt dày chắp tay đáp lễ.


Đúng lúc này, Vương Triều tiến vào trong phòng, cao giọng
nói: “Bẩm đại nhân, Vương thừa tướng đang chờ ở khách sảnh”.

Mọi người nghe vậy, nào còn lòng dạ mà quan tâm nghiên cứu
những lời hồ ngôn loạn ngữ của Kim Kiền nữa, tất cả vội vàng đi đến khách sảnh.

Kim Kiền vội thở phào nhẹ nhõm.

***

Ngoại truyện nhỏ:

Kim Kiền tức giận quát: “Trong khi cô thoải mái nằm trên giường,
có người hầu hạ, còn có trà để uống, cô có biết Bao đại nhân phải đứng ở phò mã
phủ cả một buổi sáng, đến chỗ ngồi cũng không có?”.

Bao đại nhân nghe vậy, không kìm được nhìn Triển Chiêu, nói
bằng mắt: Lẽ nào bản phủ khi ấy thực sự vô dụng như thế sao?

Triển Chiêu trầm mặc cụp mắt xuống, quay mặt sang hướng
khác.

Công Tôn tiên sinh im lặng tiến lên, vỗ vỗ vai Bao đại nhân,
không nói gì.