Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 1 - Chương 10

Một kế nửa đêm cởi đi nghi vấn trong lòng,

Tại phủ phò mã kinh hoàng phát hiện hưu thư[1]

Trên giang hồ ai ai cũng biết Thanh Phong, tam thước trong
tay Nam hiệp Triển Chiêu, đó chính là một thanh bảo kiếm cổ, tên gọi Cự Khuyết,
cắt vàng gọt ngọc, chém sắt như chém bùn, là bảo vật thế gian hiếm thấy. Mà tối
nay, vừa hay Kim Kiền có diễm phúc được tận mắt nhìn thấy bảo vật này. Chỉ thấy
thanh bảo kiếm Cự Khuyết này, mũi kiếm loé lên hàn quang, lạnh lẽo trùng trùng,
sát khí bức người, nếu đem đến thời hiện đại, ít nhất cũng có thể trở thành bảo
vật hạng nhất quốc gia. Đương nhiên, nếu thanh Cự Khuyết này không đặt trên cái
cổ của nàng, Kim Kiền thậm chí còn có thể nghĩ ra cả vạn câu cảm thán để biểu đạt
lòng sùng kính của bản thân đối với nó ấy chứ.

[1] Hưu thư: từ dùng thời xưa có nghĩa là giấy bỏ vợ.

“Triển, Triển Triển Triển Triển…”, lần thứ hai Kim Kiền mở
miệng, nhưng đến cả hai chữ “đại nhân” cũng tắc trong cổ họng.

“Kim Kiền!” Triển Chiêu trầm giọng quát: “Ngươi rốt cuộc là
kẻ nào?”.

“Kẻ… kẻ… kẻ… kẻ… kẻ nào?”, Kim Kiền tiếp tục nói lắp.

Triển Chiêu chau mày, quát: “Nói mau!”.

Một tiếng quát này, thiếu chút nữa là đem bảy hồn của Kim Kiền
doạ cho tiêu tán mất sáu. Chỉ thấy trên đầu Kim Kiền mồ hôi to bằng hạt đậu
không ngừng đổ ra, theo gương mặt của nàng tí tách rơi trên thanh Cự Khuyết.

Lúc này Kim Kiền quả thực là vô cùng hoang mang lo sợ, trong
lòng dường như có chảo dầu, lục bục sôi sục như sắp nổ tung đến nơi.

Trời ơi, đất hỡi, có vị thiên sứ đại tỷ hảo tâm nào có thể
nói cho tôi biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao một nhân vật
được coi là chính phái trăm phần trăm như Triển Chiêu lại đang dùng kiếm kề vào
cổ tôi thế này, đãi ngộ này không phải là chỉ có Boss của phe phản diện mới được
hưởng ư, lẽ nào mình đã lưu lạc thành nhân vật phản diện mất rồi… Không lý nào,
mặc dù bộ dạng mình không xuất trần thoát tục, nhưng tốt xấu gì ngũ quan cũng
được coi là đoan chính, so với phường đại gian, đại ác vẫn có khoảng cách… Lẽ
nào thân phận mình là đồ đệ của Y Tiên và Độc Thánh bị bại lộ rồi, mà vừa hay
Triển Chiêu lại có thâm thù đại hận với hai lão già ấy… Mồ hôi trên đầu Kim Kiền
lại rơi xuống, từng giọt từng giọt, nếu thật sự là như thế mình cũng chẳng cần
phải cố sức giãy giụa làm gì nữa, cứ ngoan ngoãn hưởng ứng chính sách tù binh của
Đảng và Nhà nước: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, tranh thủ sự rộng lượng của luật
pháp.

Kim Kiền bên này còn đang đấu tranh tâm lý vô cùng kịch liệt
thì bên kia lại chẳng có mấy nhẫn nại, thanh bảo kiếm trong tay Triển Chiêu lại
càng ấn mạnh vào cổ Kim Kiền, một vết cứa mờ mờ hiện ra.

“Ngươi là kẻ nào? Đến Khai Phong phủ có mục đích gì?”

Kim Kiền đang cân nhắc xem có nên khai hết toàn bộ không,
nhưng vừa nghe thấy câu hỏi của Triển Chiêu bỗng thấy kỳ quái, lại thêm sự đau
đớn nơi cổ khiến cho nàng trong nháy mắt đã tỉnh táo lên nhiều.

Đến Khai Phong phủ có mục đích gì ư? Mình còn có thể có mục
đích gì nữa? Ngoài việc trà trộn vào kiếm mấy bữa cơm quan miễn phí, tiết kiệm
mấy đồng tiền riêng, thêm nữa là muốn có thêm kiến thức về các bậc danh nhân lịch
sử, còn có mục đích gì… Câu hỏi này thực sự rất kỳ lạ, dường như không liên
quan đến việc mình là đồ đệ của Y Tiên và Độc Thánh hay không, ngược lại có vẻ
tương tự với những câu hỏi quy phạm dành cho những phần tử phạm pháp đang đêm
thăm viếng Khai Phong phủ… Hả?

Đôi mắt nhỏ dài của Kim Kiền đột nhiên mở lớn thêm mấy phần,
thận trọng đánh giá Tứ phẩm hộ vệ trước mặt, lòng thầm cân nhắc.


Không hợp lẽ thường chút nào! Triển Chiêu tuy xuất thân từ
giang hồ, nhưng theo phán đoán và quan sát mấy ngày qua, người này bình tĩnh tự
chủ, vững vàng như núi, cho dù là nhìn thấy mẫu tử Tần Hương Liên bị bức hại
như thế cũng không vọng động, ngược lại còn lấy đại cục làm trọng, lấy luật
pháp công lý làm đầu. Nay nửa đêm canh ba, Triển Chiêu lại lỗ mãng xách kiếm
xông vào phòng nhân chứng quan trọng, bức hỏi nhân chứng… Không đúng tí nào,
trong này chắc chắn có điểm bất thường!

Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Kiền nhất thời có tính toán, khẽ
khàng hít thở, chớp chớp mắt, vẻ mặt khẩn cầu nói: “Triển… Triển Triển Triển đại
nhân, tiểu nhân không hiểu…”.

Khuôn mặt Triển Chiêu sầm xuống, thấp giọng quát: “Ngươi nói
năng mập mờ, hành sự quái dị! Kim Kiền, ngươi trăm phương ngàn kế trà trộn vào
Khai Phong phủ nha, rốt cuộc là có mưu đồ gì?”.

Kim Kiền nghe vậy lập tức cao giọng kêu lên, trong giọng nói
còn mang theo tiếng nức nở: “Triển đại nhân vì sao lại nói như vậy? Oan cho tiểu
nhân quá!”.

Đôi mắt đen thẫm của Triển Chiêu khẽ long lên, quát: “Ngươi
còn dám xảo biện? Triển mỗ hỏi ngươi, ngươi một thân khinh công tuyệt đỉnh
nhưng lại cố ý giấu giếm, là cớ vì sao?”.

Kim Kiền nghe thấy thế, nhất thời muốn khóc mà không có nước
mắt, thầm nghĩ: Ai da, mình nên nói thế nào đây, ếch chết tại miệng, làm người
ngàn vạn lần cần phải khiêm tốn, khiêm tốn khiêm tốn lại khiêm tốn, vạn vạn lần
không thể xuất đầu lộ diện. Lại chả đúng chắc, một thân khinh công này nếu không
giấu kỹ, lỡ ra phiền phức tìm đến thì sao?

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng miệng lại không dám nói sự thật, Kim
Kiền đành phải dùng mấy lời của biên kịch thời hiện đại nói dối: “Triển đại
nhân, oan cho tiểu nhân quá! Một thân khinh công này của tiểu nhân là do một
quái lão đầu dạy cho, sư phụ chưa từng nói thân phận cho tiểu nhân, tiểu nhân
cũng không dám hỏi, huống hồ sư phụ còn dặn dò tiểu nhân, giang hồ hiểm ác,
khinh công này không thể dễ dàng để lộ cho người khác, tiểu nhân cũng chỉ biết
y theo lời dặn mà làm”.

Triển Chiêu hơi nhíu mày, lại hỏi: “Vậy chuyện thích khách
đêm đó đột kích, dường như ngươi lại biết trước, lẽ nào cũng là do sư phụ của
ngươi nói?”.

Da đầu Kim Kiền ngứa râm ran, thầm nghĩ: Biết trước? Cho tôi
xin, vậy mà cũng gọi là biết trước? Đó chẳng qua là do đã xem quá nhiều phim
truyền hình lúc tám giờ, kinh nghiệm gián tiếp phong phú quá độ mà thôi!

Nhưng những lời này nửa câu Kim Kiền cũng không dám nói ra,
chỉ đành tiếp tục chém: “Chuyện thích khách đó, tiểu nhân hoàn toàn không biết.
Tiểu nhân từ bé lá gan đã nhỏ, lại nghe Triển đại nhân không có trong phủ nha,
tâm lý hoang mang nên mới hành động kỳ quái, chẳng phải có dụng ý gì đâu! Nếu
tiểu nhân thật sự biết trước thì đã sớm bỏ trốn mất dạng, sao còn đứng ngây ra
đó để cho người ta chém chứ?”.

“Có lẽ ngươi có dụng ý khác!”

“Triển đại nhân, nếu tiểu nhân có dụng ý khác, thì đã không
liều mình cứu Bao đại nhân, cũng sẽ không bị thương!”

“E rằng chẳng qua chỉ là khổ nhục kế!”

“…”

Nếu không phải lúc này đang có một thanh trường kiếm kề lên
cổ thì Kim Kiền thật muốn đạp vài cái lên khuôn mặt anh tuấn của con mèo chết
tiệt này.

Bà nó, từ khi mình sinh ra tới nay, lần đầu tiên phá lệ cứu
người, thế mà lại bị mấy chữ “khổ nhục kế” này chụp mũ, đúng là… chẳng coi bánh
đậu như lương khô, chẳng xem trưởng thôn là cán bộ, chẳng cho Kim Kiền thành
anh hùng!

“Triển đại nhân!” Kim Kiền bỗng thấy phẫn nộ, khí lực bừng bừng,
mồ hôi cũng chẳng thèm chảy nữa, môi thôi mấp máy run run, hai mắt mở lớn, trầm
giọng nói: “Tiểu nhân tuy chỉ là phường áo vải, không biết thế nào là đạo lý lớn
ở đời, nhưng cũng biết Bao đại nhân là bậc Thanh Thiên thế gian khó có được,
nhìn thấy Bao đại nhân gặp nguy hiểm, ra tay tương cứu, có gì là không thể? Vì
chuyện này mà hai tay tiểu nhân bị thương, đến nay vẫn chưa cử động bình thường
được, nhưng Triển đại nhân cứ một mực nói rằng hành động ấy chẳng qua chỉ là
“Khổ nhục kế”, phải chăng đây là lẽ đối đãi đối với ân nhân cứu mạng của Khai
Phong phủ?!”.

Một hơi nói xong, ngay cả Kim Kiền cũng thầm giật mình: Thì
ra mình còn có tài hùng biện nữa cơ đấy!

Triển Chiêu nghe xong liền sửng sốt, thấy Kim Kiền lời lẽ
nghiêm cẩn chính nghĩa, ánh mắt quyết liệt đầy hào khí, trong lòng không khỏi
có thêm vài phần kính phục, lời nói cũng trở nên ôn hoà hơn: “Đêm nay đột nhập
vào phò mã phủ vốn là chỗ nguy hiểm vô cùng, vậy mà ngươi chẳng thoái thác một
lời, không thể không khiến cho Triển mỗ nghi ngờ”.


Kim Kiền nghe câu này xong, nộ khí tràn ngập khuôn mặt bỗng
chốc bị quét sạch, ngũ quan nhăn nhó một lúc lâu, sau đó mới chột dạ nói: “Bao
đại nhân đích thân ra lệnh, tiểu nhân sao dám chối từ”. Lòng lại thầm nghĩ: Còn
không phải tại trúng “Mỹ nhân kế” của Triển đại nhân ngài! Thật là sỉ nhục người
hiện đại… Sỉ nhục quá đi!

Lúc này Triển Chiêu lại chau mày không nói.

Kim Kiền vừa nhìn là biết Triển Chiêu đã tin mình đến tám phần,
vội nói tiếp: “Triển đại nhân có nhớ, lần trước tiểu nhân và mẫu tử Tần Hương
Liên bị tri phủ Sái Châu truy sát, nếu không phải là Triển đại nhân tình cờ đi
ngang qua, sợ rằng tiểu nhân đã sớm thành vong hồn dưới đao rồi, như thế thì
sao có thể đến được Khai Phong phủ. Hơn nữa khi ấy Triển đại nhân đi ngang qua
là do trùng hợp, nếu nói tiểu nhân có âm mưu từ trước, há chẳng phải Triển đại
nhân cũng tham gia vào âm mưu đó sao?”.

Triển Chiêu ngẩn người, hồi lâu sau mới hỏi: “Sự trong sạch
của ngươi, có bằng chứng gì không?”.

Kim Kiền nghe thế, thầm hạ quyết tâm: Lành làm gáo, vỡ làm
muôi, thành bại chính là lúc này đây! Vì thế cao giọng nói: “Triển đại nhân,
ngài nói tiểu nhân mưu đồ làm loạn, có bằng chứng gì không?”.

Triển Chiêu nghe xong lông mày lưỡi mác khẽ giãn ra, khoé
môi hơi nhếch lên, sát khí toàn thân tiêu tán trong nháy mắt, cổ tay khẽ lắc một
cái, Cự Khuyết đã tra vào vỏ, ôm quyền nói: “Kim tiểu huynh đệ, Triển mỗ đắc tội,
nhưng đây là chức trách của Triển mỗ, mong tiểu huynh đệ thứ lỗi”.

Kim Kiền nhất thời kinh ngạc, nghĩ bụng: Chuyện gì xảy ra thế?
Triển Chiêu này trở mặt còn nhanh hơn là lật sách? Công phu gì mà trong nháy mắt
đã khiến trời nhiều mây chuyển thành nắng rồi?

Chợt nghe ngoài cửa có tiếng người nói: “Kim tiểu huynh đệ,
xin chớ trách cứ Triển hộ vệ”.

Cửa lớn khẽ mở ra, một người cất bước tiến vào phòng, da mặt
trắng bóc, ba chòm râu khẽ lay, gương mặt mang theo vẻ áy náy, khom người thi lễ.

Kim Kiền liền cảm thấy toàn thân choáng váng, khó nhọc ngồi
xuống giường, thở ra một hơi dài: “Công Tôn tiên sinh…”.

Công Tôn Trúc Tử, ông làm cái quái gì thế, định kiểm tra khả
năng chịu áp lực tâm lý à? Không khỏi có phần vượt quá mức quy định đi!

Lại thấy Công Tôn tiên sinh chậm rãi bước đến trước giường,
chắp tay ôm quyền, xá một cái thật dài, nói: “Kim Kiền tiểu huynh đệ, Công Tôn
Sách đắc tội rồi, sự việc tối nay toàn bộ đều là chủ ý của tại hạ, Triển hộ vệ
không hề liên quan”.

Triển Chiêu nghe vậy, vội vàng tiến lên nói: “Công Tôn tiên
sinh…”.

“Triển hộ vệ”, Công Tôn tiên sinh quay đầu nói: “Chớ nhiều lời.
Chuyện đêm nay là tại hạ đa nghi, mới nghĩ ra kế này để thử, có phần mạo phạm với
Kim tiểu huynh đệ, quả do Công Tôn Sách xử sự không thích đáng”.

“Công Tôn tiên sinh, sao có thể…”

“Xin thứ lỗi, hai vị!”, Kim Kiền đột nhiên thò đầu chen vào,
nửa bên mặt giật giật nói: “Vấn đề trách nhiệm cứ bỏ đó đã, hai vị ai có thể giải
thích cho tiểu nhân trước không?”.

Công Tôn tiên sinh và Triển Chiêu cùng sửng sốt, thấy Kim Kiền
sắc mặt xanh mét, khoé miệng run run, đôi mắt nhỏ dài chỉ còn là một khe hở,
không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

“Khụ khụ, Kim tiểu huynh đệ, cho phép tại hạ giải thích”,
Công Tôn tiên sinh hắng giọng, đem sự việc tối nay nói ra.

Kim Kiền càng nghe mây đen trên đầu càng đen, nghe đến cuối
cùng khuôn mặt toàn bộ đều đã bị mây đen che phủ.

Thì ra mình ngay từ ngày đầu tiên đến Khai Phong phủ đã khiến
cho Công Tôn tiên sinh ngờ vực rồi.

“Ngày đó, Triển hộ vệ hồi phủ, mẫu tử Tần Hương Liên đều
kinh ngạc vạn phần, nhưng chỉ có Kim tiểu huynh đệ là vẫn bình tĩnh như thường.
Sau đó tại hạ được biết, trên đường đi Triển hộ vệ chưa từng lộ ra nửa phần về
thân phận mình, mà biểu hiện của tiểu huynh đệ lại như là đã biết việc này từ sớm,
không thể không khiến tại hạ nghi ngờ”, Công Tôn tiên sinh ngồi trên chiếc ghế
tròn hồi tưởng lại nói.

Kim Kiền vội giải thích: “Đó là vì tiểu nhân quá ngạc nhiên,
thế nên không biểu lộ gì được”.

Công Tôn tiên sinh gật đầu, lại nói tiếp: “Tại hạ cũng từng
nghĩ như thế, nhưng đêm đó thích khách đột nhập hành thích, hành vi của tiểu
huynh đệ quả thực khiến người khác khó bề tưởng tượng. Hơn nữa tiểu huynh đệ một
thân khinh công tuyệt đỉnh, ngay cả Triển hộ vệ cũng chưa từng thấy qua, chúng
ta lo rằng tiểu huynh đệ thân phận bất minh, có ý đồ bất lợi đối với đại nhân,
cho nên mới…”.


“Cho nên…”, Kim Kiền nhướng mày, ngồi xếp bằng trên giường,
khoanh tay trước ngực tiếp lời, “ngài cùng Triển đại nhân nghĩ ra chiêu nửa đêm
ép cung này. Không cần hỏi, kế đêm nay thăm viếng phò mã phủ, hai người đã
thương lượng với nhau từ trước rồi! E rằng Triển đại nhân đã sớm biết nhi tử của
Tần Hương Liên bị nhốt ở đâu rồi, chuyến đi tối nay chẳng qua là muốn xác định
xem tiểu nhân và phò mã phủ có quan hệ gì không. Triển đại nhân, biểu hiện của
tiểu nhân tối nay có điểm nào khả nghi không?”.

Trong lòng lại nghĩ: Có điểm khả nghi mới là lạ, mình thiếu
chút nữa thì lạc đường cơ mà.

Triển Chiêu lắc đầu cười: “Kim tiểu huynh đệ chê cười rồi,
tiểu huynh đệ tâm tư mẫn tiệp, Triển mỗ bội phục”.

Kim Kiền nghĩ bụng: Bội phục cái con khỉ! Nếu không phải bị
sắc đẹp làm cho đầu óc hồ đồ, đường đường một người hiện đại như tôi lại có thể
trúng cái bẫy tầm thường này sao?… Hai cái tên chết tiệt này, rõ ràng biết mình
và Trần Thế Mỹ chả có quan hệ gì, thế mà vẫn nửa đêm canh ba đến ép cung mình,
quả là cách khủng bố hoàn hảo. Ôi chao, mình thật là xui xẻo, nơi nào tốt không
chọn lại cứ nhất định phải nương náu ở Khai Phong phủ, cái chốn tụ tập toàn “kẻ
thành tinh” này.

Vừa nghĩ đến đó, Kim Kiền lại càng cảm thấy tối nay thật ấm ức
quá chừng, cả một đêm lao động chân tay, lao động trí óc, áp lực tâm lý nặng tựa
ba ngọn núi Thái Sơn nhất tề đổ ập xuống, cổ lại còn bị người ta trắng trợn cứa
cho một đường, thật là càng nghĩ càng tủi thân, không khỏi miệng đi trước não
theo sau, bật thốt lên: “Triển đại nhân vất vả rồi, một nụ cười động lòng người
của Triển đại nhân cũng là ngàn vàng khó cầu!”.

Lời vừa nói ra, Kim Kiền mới cảm thấy không ổn, bất giác
trong lòng phát run, lo sợ Triển Chiêu mà tức giận sẽ đem mình ra thử kiếm. Có
điều đợi cả nửa ngày cũng chẳng mảy may có động tĩnh gì, không kìm được ngẩng đầu
lên nhìn.

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh đưa tay lên che miệng, hai vai
run run, dáng vẻ tựa như đang cười trộm.

Lại nhìn Triển Chiêu, lưng thẳng tắp, thân hình cứng đơ,
khuôn mặt tuấn tú khẽ cúi xuống, vẻ xấu hổ. Thậm chí Kim Kiền còn hoài nghi phải
chăng ánh sáng quá mờ ảo, khiến cho bản thân bị hoa mắt, hai cái tai mèo của
Triển Chiêu sao lại có dấu hiệu đỏ lên một cách rõ ràng như vậy chứ.

“Đêm đã khuya, Triển Chiêu đi trước, cáo từ.”

Nói rồi, Triển Chiêu liền quay người rời đi nhanh như hồng
nhạn cướp bóng.

Kim Kiền nhất thời ngây ra, cả một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn
hồn.

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh chầm chậm đứng dậy, nhướng mày
đánh giá Kim Kiền từ đầu đến chân mấy lần liền, rồi nói: “Kỳ thực có một việc tại
hạ không nhìn nhầm, tiểu huynh đệ quả nhiên không phải người thường. Từ ngày
Triển hộ vệ tới Khai Phong phủ đến nay, chưa từng có người nào dám như thế…”.

Nói được nửa câu, Công Tôn tiên sinh lại ngừng lại, chắp tay
nói: “Kim tiểu huynh đệ nghỉ sớm chút, hồi phục lại tinh thần, ngày mai còn có
chuyện mong tiểu huynh đệ trợ giúp”.

Kim Kiền lúc này mới hoàn hồn, hỏi: “Trợ giúp?”.

Công Tôn tiên sinh cười nói: “Lẽ nào tiểu huynh đệ quên rồi,
ngày mai đại nhân muốn đến phò mã phủ đưa hài tử của Tần Hương Liên về, tới lúc
đó, tình thế khó dự liệu được, rất mong tiểu huynh đệ giúp Triển hộ vệ một
tay”. Công Tôn tiên sinh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lần này, không phải
là kế thử lòng nữa”.

Kim Kiền gật đầu, chớp chớp mắt, hỏi: “Công Tôn tiên sinh,
việc đêm nay, Bao đại nhân…”.

“Bao đại nhân chưa từng hoài nghi Kim tiểu huynh đệ”, Công
Tôn tiên sinh cười, đóng cửa lại rồi rời đi.

Lúc này Kim Kiền cảm thấy vui mừng bội phần: Quả nhiên là
lão Bao, mắt nhìn người thực chuẩn, cũng không uổng công tôi cứu ngài.

Tâm tình nhẹ nhõm, Kim Kiền lúc này mới cảm thấy cơn mệt mỏi
ập đến, không bao lâu thì dần chìm vào giấc ngủ.

***

Sớm tinh mơ hôm sau Kim Kiền đã bị Vương Triều, Mã Hán lôi từ
trong chăn ra, mơ mơ màng màng thay trang phục sai dịch, cùng Bao đại nhân, Triển
đại nhân, Tứ đại kim cương,… xuất phát tới phủ phò mã. Trước khi đi, Công Tôn
tiên sinh còn lằng nhằng một lúc lâu, tận đến khi xác định kế hoạch không có sơ
suất nào mới bằng lòng cho khởi hành.

Tối hôm qua Kim Kiền bị hai người nhàm chán kia khủng bố đến
nửa đêm, tất nhiên là ngủ không đủ giấc, ngáp dài cả buổi, tận đến khi tới trước

cổng phủ phò mã, Kim Kiền mới tỉnh táo được bảy tám phần.

Tuy đã đến du ngoạn phủ phò mã một chuyến, nhưng lúc đó đêm
đã khuya, sắc trời đen đặc một mảng, cái gì cũng không nhìn rõ, sáng nay dương
quang rực rỡ, ánh sáng ngập tràn, lại được quang minh chính đại bách bộ trong
phủ phò mã, nhất thời Kim Kiền trong lòng cứ cảm thán mãi không thôi.

Phủ phò mã này tráng lệ nguy nga, xà chạm cột hoạ, đình đài
lầu gác, chòi hoa vườn uyển lộng lẫy xa hoa, nơi nơi chốn chốn đều lộ ra vẻ phú
quý, tư thái cao quý, mặc dù không uy nghiêm thâm trầm như Khai Phong phủ nhưng
nơi hoàng thất tôn quý này cũng khiến người ta không thể không khâm phục.

Chẳng bao lâu sau, đoàn người đã tới khách sảnh phía trước.

“Bẩm phò mã, Khai Phong phủ doãn Bao Chửng, Bao đại nhân cầu
kiến”, một viên thái giám dẫn đường đứng trước cửa lên tiếng.

Kim Kiền bỗng rùng mình một cái: Giọng của tên thái giám
này… thật sự quá khó nghe.

Lại nghe trong sảnh truyền tới một giọng nam: “Mời vào”.

Đoàn người Khai Phong phủ lần lượt tiến vào.

Vừa bước vào, mọi người không khỏi sửng sốt. Ngay chính diện
đại sảnh, một nam tử đang ngồi bên trái, thân mặc cẩm y hoa lệ, đầu đội tử kim
kình quan, tướng mạo tuấn tú, một người quá quen thuộc: Phò mã Trần Thế Mỹ. Mà
bên phải đại sảnh một nữa tử đang ngồi đó, thần thái cao ngạo, nhướng mày lạnh
lùng nhìn đoàn người đang tiến vào.

Kim Kiền bỗng hiểu rõ: Nhất định đây chính là công chúa đại
nhân rồi. Ái chà, đây là nhân vật hiếm thấy, mình phải quan sát thật tỉ mỉ mới
được. Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền sáng mắt lên chăm chú nhìn.

Chỉ thấy nữ tử này, khoác áo vân kiên màu hồng phấn thêu phượng,
mặc quần màu hồng cánh sen, trên đó thêu bách hoa vạn chủng, bướm lượn rập rờn,
sống động như thật, hương thơm nức mũi, chân đi một đôi cung hài chỉ bạc viền
vàng, mũi hài điểm thêm một viên bảo thạch, tóc đen mượt như tơ, chải thành hai
búi lớn, mỗi bên cài ba cây châu thoa màu sắc rực rỡ, trân châu trên đó lung
linh lóng lánh tinh xảo đặc sắc. Lại nhìn tướng mạo nữ tử này, mi thanh mục tú,
mũi dong dỏng cao, miệng chúm chím anh đào, da dẻ mềm mại trơn bóng tựa trứng,
chỉ là ngạo sắc ở mi tâm quá nặng, đã phá hỏng cả khuôn mặt tuyệt mỹ.

Kim Kiền âm thầm gật gù: Chẳng trách Trần Thế Mỹ không chịu
nhận Tần Hương Liên, tạm thời không đề cập đến vấn đề công chúa ngay từ khi
sinh ra dã một thân vinh hoa phú quý, chỉ cần nhìn diện mạo của người ta thôi
là đủ, so với gương mặt già nua của Tần Hương Liên đã thắng chắc rồi. Nhưng
trong lòng Kim Kiền lại không khỏi có chút lo lắng: Công chúa đã xuất đầu lộ diện,
e là chuyện hôm nay khó thành.

Bao đại nhân vừa nhìn thấy nữ tử này lập tức vén áo bào quỳ
xuống, cao giọng hô: “Khai Phong phủ doãn Bao Chửng, tham kiến công chúa, công
chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. Tham kiến phò mã, phò mã thiên tuế”.

Những người khác cũng đồng thời quỳ xuống, miệng hô vang những
lời y như vậy. Kim Kiền cũng quỳ lẫn vào trong số ấy, chỉ là hô không được lưu
loát, chính xác cho lắm, nhưng may mà người đông, mọi người cũng không nghe ra
sơ hở gì.

“Bình thân”, công chúa ngồi phía trên chậm rãi nói.

Mọi người lúc này mới nhất nhất đứng dậy.

Công chúa nhìn Bao đại nhân một lát rồi mới hỏi: “Bao đại
nhân không ở Khai Phong phủ xử lý công vụ, đến phò mã phủ có chuyện gì?”.

Bao đại nhân chắp hai về phía trước, cúi đầu nói: “Khởi bẩm
công chúa, vi thần đến là vì chuyện hài tử của Tần Hương Liên”.

“Tần Hương Liên?”, công chúa trầm ngâm nửa khắc hỏi: “Tần
Hương Liên là kẻ nào?”.

Bao đại nhân đáp: “Bẩm công chúa, Tần Hương Liên chính là
thê tử nguyên phối của phò mã”.

Công chúa nghe vậy không khỏi nhướng đôi mày liễu, tức giận
quát: “Nói bậy! Phò mã chính là phu tế của bản cung, sao còn nguyên phối nào nữa?”.

Bao đại nhân khẽ ngẩng đầu, cất cao giọng nói: “Bẩm công
chúa, vi thần không nói bậy. Mười năm trước Tần Hương Liên cùng phò mã thành
thân, sinh ra một nam một nữ, chứng cớ hùng hồn vững chắc tựa núi”.

Công chúa nghe thế, khuôn mặt méo mó, ngưng lại một lúc lâu
mới hạ giọng hỏi Trần Thế Mỹ: “Phò mã, những lời Bao đại nhân vừa nói, có thực
vậy không?”.

Đừng thấy Trần Thế Mỹ trên công đường Khai Phong phủ đường bệ
kiêu ngạo mà nhầm, lúc này hắn cũng phải cung kính hữu lễ. Chỉ thấy Trần Thế Mỹ
gật đầu nói: “Công chúa, đúng thực là có việc đó”.


Mọi người vừa nghe, nhất thời kinh ngạc, lòng đều thầm nghĩ:
Trần Thế Mỹ làm sao vậy, đổi tính rồi ư, hay là lương tâm thức tỉnh? Trước kia
dù có chết cũng không chịu nhận là quen biết Tần Hương Liên, sao hôm nay lại thừa
nhận một cách thoải mái như vậy?

Kim Kiền lại buồn bực, nghĩ bụng: Lẽ nào Trần Thế Mỹ nổi
danh trong lịch sử thực ra cũng không phải nhân vật tệ bạc lắm?

Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Thế Mỹ lập tức phủ định giả
thiết này.

Chỉ thấy Trần Thế Mỹ rút từ trong người ra một tờ giấy trắng,
mở ra đặt trên bàn, nói: “Trước kia Tần Hương Liên đích thực là nguyên phối của
bản cung, nhưng năm năm trước, ả đã bị bản cung hưu rồi”.

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân Khai Phong phủ đều thất
sắc, cả phòng bỗng yên lặng như tờ.

Kim Kiền không hỏi đưa mắt nhìn Bao đại nhân, thầm nghĩ: Lão
Bao ơi là lão Bao, giờ đến cả giấy chứng nhận ly hôn Trần Thế Mỹ cũng đem ra rồi,
lại thêm chỗ dựa là công chúa, tình huống này đối với phe chúng ta vô cùng bất
lợi, ngài tính tiếp chiêu như thế nào đây?