Lối đi bộ người đi đường cũng không nhiều, lưa thưa sáng sủa thỉnh thoảng có người đi ngang qua. Trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu hết sức khủng hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vững tỉnh táo như cũ, bước chân cô từ từ chậm lại, đột nhiên xoay người, chạy thật nhanh.
"Đuổi theo!" Hai người đàn ông này vừa nhìn Lãnh Tiếu Tiếu muốn chạy trốn, nháy mắt vẫn nhau đi theo phía sau cô theo sát không rời.
"A!"
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn đến bọn họ đuổi theo, trong lòng quýnh lên, dưới chân mất thăng bằng ngã xuống đất, một hồi đau cảm thấy tan lòng nát dạ từ chỗ mắt cá chân truyền đến!
"Ha ha, em gái nhỏ, ngã thế nào rồi hả? Để cho anh đây sờ sờ em?" Hai người đàn ông này đuổi theo, vây ở xung quanh cô.
Một người đàn ông trong đó nắm chân cô, tay không an phận vuốt ve chân của cô, khuôn mặt tà ác khiến Lãnh Tiếu Tiếu nhìn quả thật muốn ói.
"Cút ngay, đồ lưu manh, lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra!" Lãnh Tiếu Tiếu chán ghét đá tay của hắn ta, tức giận mắng. Khẩn trương và trận đau đớn kia, khiến cho cái trán của cô toát ra không ít mồ hôi lấm tấm.
"Chớ lộn xộn, làm bị thương nhưng là anh sẽ đau lòng!" Người đàn ông nói liền vươn tay, muốn vuốt ve mặt của Lãnh Tiếu Tiếu.
Lãnh Tiếu Tiếu xoay mặt né tránh, đột nhiên nghe được người đàn ông kia thảm đạm kêu một tiếng!
Lãnh Tiếu Tiếu kinh hoảng ngẩng đầu lên, phát hiện tại phía sau mấy người đàn ông đó Hàn Trạch Vũ giống như thiên thần giáng xuống! Cô vui mừng nhìn anh, đáy mắt lóe ra nước mắt vui sướng.
Hàn Trạch Vũ túm lấy tóc của người đàn ông kia, một cước đá về phía eo của hắn ta. Một cước kia mạnh mạnh mẽ mẽ khiến người đàn ông kia ngã trên mặt đất kêu thảm, không cách nào bò lên được.
Hàn Trạch Vũ lạnh lùng trừng mắt liếc một người đàn ông khác, "Còn không mau cút đi?"
Người đàn ông nhìn đồng bạn một chút bị Hàn Trạch Vũ đá ngã trên mặt đất hình như bị thương không nhẹ, hắn ta không khỏi có chút sợ, hắn ta cũng không đoái hoài đến mục đích bản thân mình cùng với đồng bạn hoảng hốt mà chạy!
Lãnh Tiếu Tiếu bị hoảng sợ, vào giờ khắc này nhìn thấy Hàn Trạch Vũ, lòng tràn đầy uất ức dâng lên mạnh mẽ.
"Trạch Vũ!" Lãnh Tiếu Tiếu nghẹn ngào kêu tên của anh.
"Về sau phải nghe lời nói, tôi đều nói qua quá muộn không an toàn! Tốt lắm, chúng ta về nhà đi!" Một tay Hàn Trạch Vũ từ trên mặt đất ôm lấy Lãnh Tiếu Tiếu đi về phía xe của anh.
Về nhà? Anh nói là về nhà?
Lỗ mũi Lãnh Tiếu Tiếu đau xót, nước mắt cũng không nhịn được!
Trừ Viện Phúc Lợi, cô sớm đã không còn nhà. Hôm nay, anh lại còn nói muốn dẫn cô về nhà? Có thể có một cái nhà, là việc nội tâm yếu ớt nhất của cô mong đợi nhất.
Hàn Trạch Vũ, anh thật có thể giao cho tôi một cái nhà sao?
————————–