Một nhà hàng Tây yên tĩnh, Lãnh Tiếu Tiếu đang tiêu diệt khối thịt lớn cao trước mặt. Tối hôm qua chiến đấu để cho thể lực của cô tiêu hao quá nhiều, hiện tại cô cần bổ sung năng lượng thật tốt!
Hài lòng giết chết một khối cuối cùng, cô uống một hớp nước trái cây, thoải mái dựa vào ghế ưu nhã chùi miệng, giống như cô gái vừa mới ăn như hổ đói kia không phải cô.
Cô lần nữa lấy ra tấm ghi chép Hàn Trạch Vũ để lại cho cô, khóe miệng khẽ nâng lên, suy nghĩ tung bay!
Cái địa chỉ này sẽ là nơi nào? Là nhà của anh sao? Hay là chỗ khác, dường như là kim ốc tàng kiều?
Một hồi chuông điện thoại di động cắt ngang ý nghĩ của cô. Cô xem một cái tên phía trên, mừng rỡ đè xuống nút trả lời.
"Này, Duy Duy, cậu ở đâu? Tớ đã trở về!"
"Tớ ở nhà trọ, Tiếu Tiếu, tớ muốn gặp cậu!" Giọng nói của Duy Duy mang theo một tia nghẹn ngào, nghe hết sức suy yếu, cảm giác giống như là vừa khỏi bệnh.
"Duy Duy, cậu thế nào rồi? Nơi nào không thoải mái sao?"
Nghe thấy giọng nói của Duy Duy vô lực, Lãnh Tiếu Tiếu có chút lo lắng, cô nhớ tới ngày mình tự đi Viện Phúc Lợi, cô vẫn còn tràn đầy sức sống, hôm nay là thế nào?
"Không có, tớ chính là nhớ cậu!" Hơi thở của Duy Duy càng ngày càng nặng, rất rõ ràng là cô khóc.
"Được, Duy Duy, cậu chờ tớ, tớ lập tức tới ngay!" Lãnh Tiếu Tiếu không hỏi nhiều vội vàng mua xong đơn hướng nhà trọ của Lữ Duy Duy chạy như bay.
———– tử tiết thu phân cắt ————
Tập đoàn Hạ thị.
Tần Phi ngồi ở trên ghế lão bản, mặt chán chường, anh vạn lần không ngờ tới, người đàn ông tối hôm qua thấy lại là Hàn Trạch Vũ?
Tiếu Tiếu? Tại sao? Tại sao không phải là người khác, cố tình là người của Hàn gia?
Anh biết rõ mình có lỗi với em, nếu như em thật sự tìm được hạnh phúc thì anh cũng sẽ chúc phúc cho em, nhưng mà, tại sao chứ, người đàn ông kia nhất định là người của Hàn gia?
Không, không được, Tiếu Tiếu, anh nhất định không thể để cho em trở thành người của Hàn gia, anh sẽ nghĩ hết tất cả các biện pháp để cho em trở lại bên cạnh anh!
Trên mặt Tần Phi đảo qua vẻ chán chường lúc trước, lộ ra ác độc. Anh nhớ tới Hàn Thi Dư, con cờ này hiện tại có lẽ có thể có công dụng lớn hơn rồi.
Anh đứng lên, vừa mới chuẩn bị ra cửa, thư ký Trần đã đẩy cửa tiến vào.
"Tần tổng! Phu nhân đã tới!"
"Hả? Vì sao cô ấy lại tới?" Tần Phi hơi sững sờ, trên mặt thoáng qua tia chán ghét.
"Ông xã!"
Lời nói của Hàn Trạch Vũ vừa dứt, một âm thanh dịu dàng truyền đến, tiếp đó là một bóng dáng kiều mỵ chợt tiến vào trong đáy mắt anh. Tần Phi lập tức đảo qua tia chán ghét lúc trước, thay bằng vẻ mặt tươi cười dịu dàng.
"Bà xã, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế?"
"Ngày hôm qua tại sao không về nhà? Em đợi anh một buổi tối, nhìn vành mắt đen sẫm của anh, nhất định là tối hôm qua lại xã giao đến rất khuya chứ gì? Ông xã, khổ cực cho anh rồi!"
Gương mặt Hạ Gia Di đau lòng, cánh tay nhỏ bé mềm mại không xương nhẹ nhàng vuốt mặt của Tần Phi, nhưng trong lời nói lại mang theo một tia hỏi thăm.
"Đúng vậy, trong khoảng thời gian này công ty rất bận, cho nên ông xã cũng rất bận, lạnh nhạt bà xã rồi!" Tần Phi hướng Trần thư ký phất phất tay, một phen ôm chầm lấy Hạ Gia Di, dịu dàng hôn lên trán cô, xem ra tất cả là dịu dàng.
"Không có, ông xã, đều tại thân thể em không tốt, không thể giúp anh chia sẻ một chút!" Gương mặt Hạ Gia Di tự trách, nhưng đáy mắt lại lóe qua một chút tinh quang.