Lãnh Tiếu Tiếu ngồi ở vườn hoa bệnh viện, nước mắt không cầm được rơi ra ngoài, cô không biết mình ra sao rồi, nước mắt cố gắng khống chế cũng không được.
Có lẽ vừa thấy một màn kia khiến cho cô quá cảm động, khiến cô đột nhiên liên tưởng đến tình cảm của mình, hình như quá mức trớ trêu rồi.
Tại sao mình không thể gặp phải một người tình sâu như bác Lý nhỉ?
Tại sao mình sẽ lần lượt cho trái tim sai lầm như vậy?
Biết rõ mình với anh chỉ là quan hệ hiệp nghị, nhưng vẫn đem trái tim mất đi.
Có lẽ trên đời này cũng không thể tìm được người phụ nữ ngốc như cô nữa?
Nghĩ đến việc này, bóng dáng của Hàn Trạch Vũ lại lần nữa xuất hiện ở trong đầu cô.
Hình như từ lúc rời khỏi anh đến bây giờ, nội tâm của mình không lúc nào không nhớ tới anh. Đã từng, mình còn ngây thở nghĩ rằng, có lẽ người đàn ông này sẽ là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời mình, nhưng bây giờ, người đàn ông cô từng nghĩ là duy nhất sẽ phải lập tức trở thành chồng của người khác.
Còn có ba ngày nữa là bữa tiệc đính hôn của anh diễn ra, nghĩ đến đây, Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy đau đớn.
Cô thật không nghĩ rằng bản thân kiên cường như vậy, bình tĩnh như thế. Cô thật rất ghen tị người phụ nữ có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh.
Chỉ cần nghĩ đến về sau, vị trí bên cạnh anh không phải là của cô, trong lòng cô cũng sẽ đau khổ khác thường,vì thế, cô lựa chọn yếu kếm chạy trốn.
Cô cho là, mắt không thấy, tâm có lẽ cũng sẽ không đau đớn như vậy.
Nhưng không nghĩ rằng, coi như không thấy, không nghe, trái tim vẫn như cũ, sẽ nhớ, nhớ đến ăn không ngon, nghĩ đến đau trong tim. Thì ra là, anh đã xâm nhập trong xương cốt của cô, không lúc nào không ở đây, như hình với bóng.
Một trận gió, sâu kín thổi qua, Lãnh Tiếu Tiếu mặt lạnh lẽo.
Đột nhiên, một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt cô.
Cô quay đầu lại, thấy Giang Lam Nhất ân cần nhìn cô.
“Giang đại ca, sao anh lại ở đây?”. Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng nhận lấy khăn tay lau khô nước mắt, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Tiếu Tiếu, em sao vậy? Có thể nói cho anh biết không? Có phải là anh ta bắt nạt em không?”
Giang Lâm đã sớm nhận ra lần này Lãnh Tiếu Tiếu trở về, tuyệt không vui vẻ, cô ấy bề ngoài nhìn bình tĩnh, nhất định là giấu giếm đau thương, bởi vì, ánh mắt của cô vẫn trong suốt đơn thuần, luôn lộ ra tia u buồn nhàn nhạt.
“Không, cùng anh ấy không có quan hệ, là em muốn rời khỏi”. Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói của Giang Lâm, không có giấu diếm.
“Tại sao?”. Giang Lâm lần trước đã xác định, Lãnh Tiếu Tiếu rất thích anh ta, rất quan tâm tới anh ta.
Anh tôn trọng sâu sắc. “Anh ta lập tức liền là vị hôn phu của người khác sao?”. Lãnh Tiếu Tiếu nói thật nhỏ, nói cho Giang lâm, cũng như là nhắc nhở mình.
Giang Lâm có chút kinh ngạc, nhưng không có quá nhiều biểu hiện ra ngoài, dù sao dạng người giống như anh ta có tiền, tình cảm cũng thật là khó một lòng được.
“Anh ta đồng ý cho em rời đi?”
“Anh ta không biết, em tự mình rời đi, cho nên, em chưa có trở về viện Phúc Lợi”. Lãnh Tiếu Tiếu có chút cô đơn nói.
Cô cho rằng anh sẽ tìm đến cô, cho nên anh cũng không trở về viện Phúc Lợi, mà sẽ đi tìm phòng ở.
Nhưng, trên thực tế, cô lấy tin tức từ Lý Sâm, anh căn bản không có đi tìm cô. Những ngày nay, không có bất kỳ ai đi viện Phúc Lợi tìm mình.
Có lẽ lần này cô rời đi, vừa đúng hợp với ý của anh sao?
Thấy Hàn Trạch Vũ không có phiền toái tìm đến viện mồ côi, Lãnh Tiếu Tiếu vừa cảm thấy vui vẻ, vừa cảm thấy có chút thất vọng, trong nội tâm của cô tựa hờ đang hy vọng có một người xuất hiện, bức cô quay về.
Nghĩ đến việc này, Lãnh Tiếu Tiếu thở dài thật sâu, từ trong lòng khinh thường chính mình: Lãnh Tiếu Tiếu cô thật rất vô dụng.
Giang Lâm nhìn khuôn mặt Lãnh Tiếu Tiếu tươi cười có chút rối rắm, trong lòng với cả việc vừa rồi cũng đoán được mấy phần.
“Tiếu Tiếu, anh không biết việc xảy ra thế nào, nhưng, anh muốn nói, em nhất định phải thật sự đối mặt với tình cảm của mình,thật ra thì, có thể gặp được người trong lòng mình chân chính, cũng không phải việc dễ dàng. Có lẽ chỉ có người cả đời không thể gặp phải, nếu như em phát hiện mình thật yêu, dứt bỏ không được, phải cố gắng, không cần nhẹ nhàng buông tha”.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói của Giang Lâm, nước mắt bắt đầu ở trong hốc mắt tràn ra.
“Nếu như người đó không thương anh thì sao? Anh cũng muốn đi thực hiện sao?”. Lãnh Tiếu Tiếu nhớ cô đã từng hỏi anh có yêu cô không, nhưng anh giữ vững trầm mặc.
“Tiếu Tiếu, thời điểm rất nhỏ, em nên nghe được câu chuyện xưa Tiểu Mã qua song chứ? Mọi việc mình muốn đều phải tự mình lấy kinh nghiệm, từ người khác nghe được, thấy được, đều không phải là thật, em phải thử qua mới biết, chỉ có cảm giác của mình mới là chân thật nhất”.
Giang Lâm mặc dù tiếp xúc không nhiều với Hàn Trạch Vũ, đã có mấy lần gặp nhau, anh cảm thấy anh ta rõ ràng mãnh liệt tham muốn giữ lấy Lãnh Tiếu Tiếu, nếu như anh ta không quan tâm tới cô, anh ta sẽ không khẩn trương như vậy, ghen tức như thế.
Có lẽ, anh ta còn chưa từng nhìn thẳng vào trái tim mình sao?
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói của Giang Lâm, trng lòng cảm giác mơ hồ.
Tranh thủ? Thực hiện thế nào? Đi phá hạnh phúc của Thi Dư sao? Chém giết vị hôn phu của em ấy?
Tại sao cô có thể vì hạnh phúc của mình mà đi tổn thương một người phụ nữ vô tội đơn thuần như vậy?
Không, cô không làm được!. Cô cũng không cho phép tự chính mình đi làm!.
“Giang đại ca, cám ơn anh, nếu như em muốn xây dựng hạnh phúc trên sự khổ sở của người khác, em không làm được”.
“Tiếu Tiếu, em chính là quá thiện lương, mọi người nói yêu là ích kỉ”.
“Giang đại ca, không, nếu như yêu là ích kỉ, bác Lý cũng sẽ không chờ mẹ Tần 20 năm rồi, anh biết không? Chuyện xưa của bọn họ khiến em quá cảm động. Em tin rằng, tình cảm chân chính của mình bất kể xảy ra chuyện gì, cuối cùng sẽ trở lại bên cạnh mình. Cho nên, em chỉ có thể làm chính là yên lặng, chờ đợi tình yêu chân chính thuộc về mình”.