Giúp người dân trong bệnh viện, Lãnh Tiếu Tiếu giúp Tần Tuệ khống chế nghiêm mặt, một đoạn hồi ức lại hiện lên trong đầu cô. Cô ngừng động tác tay bên trên, ở bên giường bà ngồi xuống.
“Mẹ Tần, mẹ còn nhớ lần đầu tiên thấy con, con bị một nhóm trẻ con bắt nạt, đẩy con ngã xuống đất, mắng con là không có ai muốn con hoang, là mẹ đuổi bị bọn nó, dẫn con trở về viện Phúc Lợi. Nhìn người dịu dàng lau khuôn mặt bẩn của con, trong lòng của con cảm thấy ấm áp. Mẹ biết không? Mẹ là người đầu tiên khiến con cảm thấy ấm ấp.”
“Mẹ Tần, nhanh tỉnh lại một chút, được không? Viện phúc Lợi không thể rời bỏ người, các em ở đó nhớ mẹ, đặc biệt là con, thật sự rất nhớ mẹ?”. Lãnh Tiếu Tiếu nói, đau buồn, nước mắt chảy xuống, đã rơi xuống mu bàn tay của Tần Tuệ.
Như bị nước mắt nỏng bỏng tổn thương, ngón tay của bà nhẹ nhàng run rẩy một chút, tiếc là Lãnh Tiếu Tiếu đang đắm chìm trong khổ sở cũng không phát hiện ra.
Lý Sâm ôm một bó hoa bách hợp thơm ngát đi tới trước cửa phòng bệnh của Tần Tuệ, ông mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện bên trong, ông vui mừng đẩy cửa ra, lại thấy Lãnh Tiếu Tiếu đang ở trên giường nói nhỏ.
Trong mắt của ông vui sướng giảm xuống.
“Tiếu Tiếu, là cháu sao? Bây giờ cháu đã trở về sao? Tại sao chưa có trở về viện Phúc Lợi?”. Lý Sâm có chút mất mát đi đến bên giường, thấy viền mắt Lãnh Tiếu Tiếu đỏ rực, thái độ trở nên ôn hòa.
“Bác Lý, bác tới thăm mẹ Tần sao? Hoa này thật là đẹp nha?”. Lãnh Tiếu Tiếu lau đi nước mắt, nâng lên một nụ cười nhạt nhòa, tránh trả lời vấn đề tại sao chưa trở về viện mồ côi.
“Đúng vậy, mẹ Tần của cháu thích nhất bách hợp”. Lý Sâm đi về phía bên giường đem bó hoa vào bình, ông xoay người thâm tình nhìn Tần Tuệ trên giường.
Con người có chút ưu thương, tràn đầy nồng đậm quyến luyến.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn người đàn ông thâm tình này, trng lòng có chút cảm động , cũng có tia không hiểu.
“Bác Lý, bác rất yêu mẹ Tần, đúng không?”
Lý Sâm là người đàn ông tốt, ôn tồn nho nhã, săn sóc tỉ mỉ. Những năm này, ông đối với mẹ Tần rất tốt, đến Lãnh Tiếu Tiếu cũng cảm động, nhưng mẹ Tần cũng không có biểu hiện gì.
“Đúng, bác rất yêu cô ấy. Cả đời này, trừ cô ấy ra, bác không cách nào yêu người phụ nữ khác”. Lý Sâm không có chút nào che giấu tình cảm của mình.
“Nhưng, tại sao?”. Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói của Lý Sâm, có chút thương cảm.
Một người đàn ông vì chưa được đáp ứng lại tình cảm, độc thân đến bây giờ, ngay cả là tâm địa sắt đá, cũng có thể bị rung động.
“Bởi vì cô ấy thuy chung không cách nào quên được anh ta. Cái này không thể trách cô ấy, vì bác có lỗi với cô ấy”. Âm thanh của Lý Sâm, nồng đậm đau lòng cùng bất lực thật sâu.
Ban đầu, nếu không phải vì cứu ông, làm sao ông ta có thể bỏ tay bà ấy? Mà bà thế nào lại khổ cực một mình chống được hiện tại như vậy?
Nghĩ đến đây, Lý Sâm liền hận sao người ban đầu chết kia là mình.
Nghe lời nói của Lý Sâm, Lãnh Tiếu Tiếu càng thêm nghi ngờ nhăn mày lại.
Biết rõ ràng chính mình yêu người phụ nữ có người đàn ông khác, vẫn có thể trước sau như một vì cô mà chờ đợi, dây là tình cảm âm thầm sao? Vì sao vẫn không thể làm mẹ Tần rung động?
“Tiếu Tiếu, có một số việc con không hiểu. Người như mẹ Tần là một phụ nữ tốt, vì thế, bà ấy xứng đáng hơn với tình yêu của bác. Thật ra thì yêu một người không nhất định phải đoạt lấy cô ấy, có thể ở bên cạnh cô ấy, yên lặng quan tâm cô ấy, trợ giúp cô ấy, thấy cô ấy vui vẻ, tất cả đều đáng giá”.
Lãnh Tiếu Tiếu bị lời nói của Lý Sâm làm rung động.
Thì ra trên đời cũng có tình cảm nồng đậm nóng bỏng như vậy.
“Bác Lý, bác có thể chăm sóc ẹ Tần như vậy cả đời sao?”
Bên giường im lặng. “Đúng, cả đời này, bác đều chờ đợi ở bên cạnh bà ấy. Cho đến khi nào bác nhắm mắt”. Trên mặt Lý Sâm, nổi lên tia ưu thương ngọt ngào.
Mặc dù mình yêu, không cách nào được cô ấy đáp lại, nhưng chỉ cần ở bên cạnh cô ấy, đó là hạnh phúc lớn nhất sao?
Lãnh Tiếu Tiếu bị rung động thật sâu, cô có chút hâm mộ nhìn Tần Tuệ trên giường, mà lại có màn đập vào mắt cô khiến cô mừng rỡ như điên.
“Mẹ Tần?”. Nhìn bộ mặt Tần Tuệ đầy lệ, Lãnh Tiếu Tiếu kích động kêu thành tiếng.
Theo âm thanh kinh hô kia của Lãnh Tiếu Tiếu, Lý Sâm chợt quay đầu, khi đôi mắt mê ly đẫm lệ của bà nhìn ông, hốc mắt ông cũng chợt đỏ.
“Tuệ Tuệ? Em đã tỉnh? Thật tỉnh chưa?”. Lý Sâm kích động nắm tay bà, cả người cũng run rẩy.
“Là phải…. sao?”. Tần Tuệ nghẹn ngào gật đầu một cái.
Cảm giác chua xót chạm vào trong ngực bà, khiến bà không cách nào nói được. Bà ngước mắt nhìn người đàn ông si tình này, bên tai còn không ngừng vang lên câu ông vừa nói xong.
Những năm gần đầy, ông đối với mình rất tốt, bà đều ở trong lòng, nhưng bà không cách nào buông xuôi sự thật ông là em trai của Lý Cương. Mỗi lần nhìn thấy ông, bà vẫn cảm thấy Lý Cương vẫn còn ở bên cạnh.
Cho nên những năm qua, bà ích kỉ nhận lấy lòng tốt của ông đối với mình, ích kỉ núp trong vỏ, trầm mặc trong thế giới của mình, làm bộ không thấy được ông.
Nhưng vừa rồi nghe được lời nói kia, bà thật bị cảm động rồi, bà làm sao có thể tiếp tục bỏ rơi sự hiện hữu của ông đây? Bà làm sao có thể ích kỉ hưởng thụ tình yêu của ông mà không đáp lại một chút nào?
Ông vì mình mà bỏ ra 20 năm, mà cuộc sống lại có bao nhiêu 20 năm tiêu tan nữa chứ?
“Mẹ Tần, con đi kêu bác sĩ tới xem một chút, một lúc sẽ quay lại”. Lãnh Tiếu Tiếu thấy đôi mắt đẫm lệ của Tần Tuệ, thấy có tia nhu tình, cô tìm cớ để lại không gian cho 2 người rối rắm này.
Tin rằng, lần này họa được phúc, mẹ Tần cùng bác lý nhất định có khả năng trở thành người nhà rồi hả?
Lãnh Tiếu Tiếu hết sức vui mừng nhìn hai người một cái, nhanh chóng biến mất ở phòng bệnh.