Đế Vương Sủng Ái

Chương 496

“Cửa... có cơ quan... ”

Tố Lưu Vân cuối cùng vẫn không kìm được bật nói, vốn dĩ cô ta tưởng rằng âm thanh này rất yếu ớt, Trầm Sát không nghe thấy, nhưng chàng lại nghe được, chân chàng chuẩn bị đạp vào cánh cửa đột ngột dừng lại, cuối cùng vẫn dứt khoát đạp bay nó ra.

“Ầm!”

Tựa như cơn sóng ào ào vô hình tràn từ cửa dội ra. Cơn tập kích ào ra như sóng lũ, chàng cũng chẳng kịp né, cả người chàng bị cuộn bay ra ngoài, đồng thời cây kiếm trong tay chàng cũng đã thoát khỏi bàn tay, nó bay vút lên xông thẳng vào cơn sóng vô hình, phóng tới cửa đá.

Tố Lưu Vân vật vã mãi mới ngồi dậy được, vừa đúng lúc trông thấy cảnh này.

“Bịch!” một tiếng, Trầm Sát rơi mạnh xuống một chỗ cách cô ta không xa. Tố Lưu Vân thấy chàng phun ra một ngụm máu tươi, cô ta vẫn không tuyệt vọng muốn cố đi về phía chàng.

Có lẽ hai người cùng nhau đồng cam cộng khổ thì chàng sẽ chấp nhận cô ta chăng?

Cô ta thực sự là không thể đứng lên nổi, cố gắng lết về phía chàng, đau đớn kêu lên: “Trầm Sát, chàng sao rồi?”

Đúng vào lúc cô ta đã lết đi được nửa đoạn đường, vươn tay ra sắp chạm được đến bả vai Trầm Sát thì chàng đột ngột bật lên, đứng thẳng dậy, chẳng thèm liếc cô ta một cái mà bước tới cái cổng đá đó.

Cánh tay vươn ra của Tố Lưu Vân trở nên run rẩy. Nếu không phải biết rằng Trầm Sát lúc này vẫn đang thần sắc thờ ơ, ánh mắt kỳ quái thì dường như cô ta đã tưởng rằng chàng đang chơi mình rồi.

Nhìn về Trầm Sát, lúc này chàng lại đang đứng trước cái cửa, thanh kiếm kia lại thật sự chẳng hề tiến vào cổng đá được mấy phân, nó cứ cắm ở bên ngoài, dường như đang chịu sự chống cự.

Trầm Sát đột ngột ngoảnh đầu lại.

Lúc này Tố Lưu Vân nghe thấy tiếng của U U, lập tức lộ ra khuôn mặt phẫn uất. Đây là con tiểu hồ ly của Lâu Thất! Lẽ nào Lâu Thất tới đây rồi sao?

Không, không thể nào, lẽ nào ở thở khắc quan trọng cuối cùng bọn họ lại công cốc hỏng việc sao?

Có lẽ là bởi nguyện vọng mãnh liệt cuối cùng, cô ta gắng hết sức để gắng gượng đứng lên, chặn ở giữa đường, mặt hướng về phía đường đi đến.

Một luồng sáng tím bạc vút phóng tới, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta nhìn không rõ, nhưng Tố Lưu Vân biết rằng đây chính là con Tử Vân Hồ đó.

“Ta phải giết chết ngươi đồ súc sinh!”

Cô ta hằm hừ nói, rút từ trong người ta một thứ được gấp lại thành hình vuông rồi vung tay ném ra! Thứ đó giương rộng ra, hoá ra là một cái lưới được làm từ dây sắt đen, cái lưới trùm lấy Tử Vân Hồ.

“U u!”

U U thấy tình thế không ổn, lập tức thu thế định hạ xuống nhưng cái lưới đó dường như có thể theo kịp được sự thay đổi của nó, cũng trùm thẳng xuống dưới.

U U cảm nhận được sự lợi hại của tấm lưới này, đáp xuống đất xong nó lập tức lùi lại về sau, cố gắng tránh khỏi kết cục bị tấm lưới đó trùm lên, nhưng nó còn chẳng kịp nhảy lên thì tấm lưới đó cũng đột ngột chao lượn, tựa như có thể bắt được nó bất cứ lúc nào.

Bất luận thế nào, U U cũng vẫn bị doạ cho khiếp vía.

Tố Lưu Vân cười nhạt nói: “Chạy đi, sao không chạy nữa đi? Tao chuẩn bị để đối phó với Lâu Thất đấy, tao vì cô ta mà cất giữ món đồ này lâu lắm rồi, tao cho mày nếm thử trước cũng không tồi đâu!”

Lời của cô ta vừa dứt liền nghe thấy giọng nói mà cô ta căm hận nhất.

“Không biết Lưu Vân tiên tử chuẩn bị đồ gì hay cho ta vậy?”

Hai thân ảnh lần lượt lướt lướt tới, tuy Lâu Thất đang nói chuyện với cô ta nhưng ánh mắt của nàng lại đặt trên người Trầm Sát.

“Ha ha ha, Lâu Thất à, chàng đã không nhận ra ngươi nữa rồi!” Tố Lưu Vân đột nhiên bật cười ha hả, đúng vậy, nếu Lâu Thất phát hiện ra Trầm Sát vốn dĩ yêu cô ta sâu đậm, vô cùng sủng hạnh cô ta bỗng nhiên không nhận ra cô ta nữa mà nhìn cô ta với con mắt lạnh lùng hững hờ, nói không chừng còn tung cước đạp cô ta một cái nữa thì không biết là cô ta sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Tố Lưu Vân vừa nghĩ tới điều này tâm trạng bỗng trở nên vô cùng thoải mái, tiếp tục cười lớn, hưng phấn nói: “Trầm Sát không nhận ra tất cả mọi người nữa rồi, chàng thành đồ ngốc rồi, ha ha ha!”

Lâu Thất không đếm xỉa đến cô ta, phi qua đầu cô ta rồi bước về phía Trầm Sát.

“Ngươi đứng im!” Ngón tay Tố Lưu Vân ngoắc lên, tấm lưới sắt dị thường đó liền vùng vẫy trên không rồi định nhắm xuống trùm lên đầu Lâu Thất.

Lâu Thất cũng chẳng ngoái đầu, nàng giơ thẳng roi Thí Hồn lên, roi khẽ bật ra lưỡi dao, đâm thẳng vào trong lưới, tức tốc xoắn lại, Tố Lưu Vân căn bản là không khống chế nổi tấm lưới đó nữa, cả tấm lưới bị Lâu Thất giằng qua rồi ném về một nơi xa.

“龙言,拦着她。”楼柒依然头也不回,目光莹莹看着站在前面的沉煞,“我要让她看看,我的男人还认不认识我!”

“Long Ngôn, chặn cô ta lại!” Lâu Thất vẫn chẳng thèm ngoái đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn vào Trầm Sát đang đứng trước mặt nàng, “Ta phải để cô ta xem xem, nam nhân của ta liệu còn nhận ra ta hay không!”

Ngữ khí nàng khi nói ra câu này vô cùng tự tin, còn có cả chút ngông cuồng ngang ngược.

Tố Lưu Vân cũng không biết vì sao mà cứ đứng trân trân nhìn nàng. Cô ta dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tự tin như vậy? Lẽ nào chính bởi điều này mà Trầm Sát mới thấy cô ta không giống người bình thường sao?

Cô ta không cam tâm xông tới đằng sau Lâu Thất hét lên: “Lúc ngươi tới cũng nhìn thấy rồi, chàng giết bao nhiêu người như vậy! Lại còn đánh ta trọng thương, chàng sẽ giết luôn cả ngươi thôi!”

Chỉ cần Lâu Thất do dự, chỉ cần nàng lộ ra chút sợ hãi với thần sắc của Trầm Sát thôi, trong lòng cô ta cũng sẽ cảm thấy rất hả hê, có lẽ, Trầm Sát cũng sẽ không thích.

Lâu Thất đứng lại, nàng ngoảnh lại nhìn Tố Lưu Vân rồi nở một nụ cười: “Tố Lưu Vân, ngươi tưởng rằng mình có thể đặt ngang hàng so sánh với ta ở trong tim chàng sao?”

Nói xong nàng cũng chẳng thèm đếm xỉa tới cô ta nữa, nàng rảo bước, tư thái đó tựa như một đứa trẻ vậy, cách chỗ chàng còn vài bước chân, nàng liền bổ nhào tới chỗ chàng, giang hai cánh tay ra như đang ôm lấy chàng.

“Đây đúng là chán sống mà.” Ánh mắt Tố Lưu Vân nhìn chằm chằm, phát hiện ra trái tim mình bỗng nhiên như ngưng đập, quên cả việc hít thở, mọi thứ xung quanh dường như trở nên mơ hồ, ánh mắt cô ta chỉ đặt vào người Trầm Sát.

Nhanh, nhanh đạp cho cô ta một cái, đạp cô ta bay ra đi!

Một chưởng giáng mạnh xuống đầu cô ta!

Ha ha ha, Lâu Thất sắp chết trong tay của chính nam nhân của mình rồi!

Mắt Tố Lưu Vân nhìn trừng trừng sắp đỏ lên đến nơi rồi. Quá trình này thực ra rất ngắn rất ngắn, bởi tốc độ mà Lâu Thất phi nhào tới rất nhanh nhưng cô ta lại cảm thấy rất chậm rất chậm.

Cô ta thấy Trầm Sát động thủ, sau đó...

Đón lấy Lâu Thất đang phi nhào tới, ôm nàng một cái thật chặt thật chặt. Trước mặt mọi người, chàng ôm trọn lấy cả thân người nàng lại, còn Lâu Thất cũng chẳng thấy xấu hổ, nhảy bổ vào lòng chàng, hai cẳng chân quắp lấy hông chàng, hai cánh tay ôm lấy cổ chàng.

Bốn mắt nhìn nhau.

“Này, chàng mất trí nhớ rồi à?”

Ánh mắt Lâu Thất lấp lánh nhìn chàng.

Ánh mắt Trầm Sát quả thật có chút gì đó không đúng, nhưng chàng đỡ lấy nàng, ôm chặt nàng, động tác đó thật sự là vô thức.

Đã lâu lắm rồi chàng không mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Nếu ta mất trí nhớ thì nàng sẽ làm thế nào?”

Đến ngay cả “bản đế quân” cũng quên không nói.

Lâu Thất nhướn mày, nói như kiểu đó là việc hiển nhiên: “Nếu chàng thật sự mất trí nhớ quên mất ta thì ta sẽ quay đầu tìm một người để gả. Ừm, để ta nghĩ xem, bây giờ có ai có thể lấy ta nhỉ, Vân Phong... ừm... ”

Nàng còn chưa kịp nói xong thì bờ môi của chàng đã ép xuống, trước lúc chạm phải sự mềm dịu của nàng chàng vẫn luôn bình thản cứ như là thật sự đã mất trí vậy, nhưng khi hai bờ môi vừa tiếp xúc với nhau thì ngọn lửa mãnh liệt từ trong xương cốt của chàng lập tức phun trào ra, Lâu Thất còn chưa kịp phản ứng lại thì lưỡi của chàng đã vào trong rồi, có thể nói là nó đang hung hãn xâm nhập vào nàng.

Lâu Thất đột nhiên từ trong cái tình cảm bỗng nhiên bộc phát như núi lửa này của chàng phát giác ra điều gì đó, tim nàng mềm lại, rồi ôm chặt lấy chàng, chủ động đưa môi trên vào để chàng hôn nàng được sâu hơn.

Bên đó, Tố Lưu Vân không dám nhìn thẳng vào nụ hôn mãnh liệt giữa hai người đó, thân thể cô ta không chống đỡ được trở nên loạng choạng: “Không, điều này sao có thể cơ chứ? Ta đã quan sát rồi, chàng thật sự không nhớ gì cả... ”

Long Ngôn hừ một tiếng, hắn cầm kiếm lên gõ vào đầu cô ta một cái, “Nữ nhân giống như Tiểu Thất Lầu Chủ của chúng ta thì làm gì có nam nhân nào nỡ quên cơ chứ?”

Cái gõ này của hắn thực ra chẳng dùng mấy sức, nhưng lúc nãy Tố Lưu Vân vừa bị Trầm Sát đạp cho nội thương, bây giờ đứng lên cũng là đang gắng hết sức, bị phát gõ này của hắn toàn thân cô ta liền trở nên tê liệt, ngã gục xuống đất.

“U u!”

Bạn nhỏ Tiểu Vân Hồ U U nhìn thấy bộ dạng của cô ta như vậy liền lập tức muốn báo thù, nó nhảy ngay lên mặt cô ta, bốn chân cùng lúc bắt đầu dẫm dẫm lên đó.

Ta dẫm ta dẫm ta dẫm!

Ai bảo cô ta ban nãy lấy cái lưới gì đó bắt nó?

Long Ngôn nhìn thấy liền bật cười, cũng chẳng thèm quản nó.

Tố Lưu Vân bị dẫm đến mức tức điên lên, cô ta lại chẳng bò dậy được, chỉ có thể giơ tay lên phí công vô ích tóm lấy nó, còn bùa rủa của cô ta cũng chẳng thể phát ra được, bởi đến ngay cả môi răng cô ta cung bị U U dẫm một trận.

Đáng tiếc là kể cả khi cô ta không bị thương cũng chẳng nhanh bằng U U, bây giờ nội thương nghiêm trọng như vậy thì sao có thể tóm lấy nó được cơ chứ? Vì vậy chỉ có thể là phí công vô ích.

Mặt cô ta vốn dĩ đã bị thương, bây giờ lại bị U U dẫm đạp lên, một lúc sau đã máu me be bét đầy mặt. Nhưng tất cả đều không sánh được với nỗi sỉ nhục mà nó đem lại, đặc biệt là khi cô ta nghĩ đến lúc trước nó còn tè một bãi...

Vừa nghĩ đến đây, một trận dịch thể vừa tanh vừa nóng đột nhiên chảy xè xè vào mặt cô ta, sộc thẳng vào khoang mũi rồi chảy xuống miệng cô ta.

Phụt...

Long Ngôn trợn tròn mắt nhìn U U đang tè vào mặt Lưu Vân tiên tử nổi danh khắp thiên hạ, đầu tiên hắn ngây ra, sau đó lại không kiềm nổi bật cười ha hả, nhưng khi nhìn sang hai người đang hôn nhau đắm đuối đằng kia thì hắn lại ôm miệng lại, nhịn cười đến nỗi toàn thân run rẩy như là trúng gió động kinh vậy.

Lâu Thất và Trầm Sát cũng chẳng thèm ngó ngàng tới bên này, sau nụ hôn cuồng nhiệt tưởng chừng như ăn tươi nuốt sống đối phương, cả người Lâu Thất vẫn đang quấn lấy Trầm Sát, còn chàng thì ôm nàng nhẹ bẫng, tựa như nàng chẳng có chút trọng lượng gì vậy.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Nàng hỏi chàng.

Trầm Sát cụng trán vào trán nàng, chàng khẽ thở phào một tiếng rồi nói nhỏ: “Lúc trước ta có chút không khống chế nổi bản thân, đầu óc tựa như trong phút chốc bị rút rỗng vậy, suýt chút nữa ta đến ngay cả bản thân mình là ai cũng không nhớ được. Nhưng ta biết là chỉ cần nàng đến thì ta sẽ không quên được.”

“A?” Vốn dĩ nàng chăm chú nghe chàng nói nhưng lại bị câu cuối cùng của chàng làm cho ngây ra, “Tại sao vậy?”

Đôi mắt đen láy sâu thẳm của chàng nhìn nàng đăm đăm, “Bởi vì ta vẫn chưa thịt nàng, vừa nhìn thấy nàng thì trái tim và thân xác của ta đều kêu gào đòi nàng.” Tình cảm nồng nhiệt như vậy đủ để phá bỏ sự trống rỗng đó. Vì vậy mà chàng vừa nỗ lực chống đỡ lại lực lượng muốn khống chế lấy chàng vừa đợi nàng tới.

Mặt Lâu Thất đỏ bừng lên, nàng đang định nói thì chàng lại mở miệng bổ sung thêm một câu nữa: “Bất luận lúc nào, nàng đều là thuốc của ta.”

... nam nhân này thật sự là giống với cái kiểu không biết nói mấy câu tình cảm sao?

Đúng lúc này, Trầm Sát lại cảm thấy trong đầu “boong!” lên một tiếng, sắc mặt chàng trắng bệch, bàn tay đang ôm lấy nàng không kìm được siết lại.

“Sao vậy?” Lâu Thất vỗ vỗ vai chàng, nàng trượt từ trên người chàng xuống, ngẩng đầu nhìn về Ẩm Huyết Kiếm đang cắm ở trên cổng đá, nó bỗng nhiên khẽ rung lên.

“Bên trong có thứ... dẫn ra sát khí của kiếm.” Trầm Sát nhìn vào cánh cửa đó.