Đế Vương Sủng Ái

Chương 495

Nữ nhân này tất nhiên là Lâu Thất biết, hơn nữa ấn tượng còn vô cùng sâu sắc. Nhưng nàng lại không ngờ rằng nữ nhân này lại ở cùng với các nữ giáo đồ của Xà Hoa Giáo.

Nữ nhân này chính là Tống trắc phi của Khánh Vương Phủ Đông Thanh, dì mẫu của Phố Ngọc Hà.

“Tống trắc phi lại đang giấu giếm Hoà Khánh Vương ở đây chim chuột với vị trưởng lão nào của Vấn Thiên Sơn vậy?” Tuy lòng nàng vô cùng lo lắng cho Trầm Sát nhưng vẻ mặt của Lâu Thất lúc này lại hết sức bình tĩnh. Nàng sớm đã học được cách phải che giấu mọi tâm trạng thật sự rồi.

“Hê hê, nói với ta mấy cái này cũng vô ích, da mặt ta không mỏng như vậy đâu.” Tống Trắc Phi cười chế giễu.

Lâu Thất lại nói tiếp: “Nói vậy cũng đúng nhỉ, kẻ mà đưa chính cháu ngoại của mình lên giường của phu quân mình sớm đã mất liêm sỉ từ lâu rồi. À đúng rồi, không biết lần này Tống Trắc Phi liệu có phải còn có giao dịch gì muốn đàm phán với ta không?”

Bị nàng nói như vậy, kể cả da mặt của Tống Trắc Phi có dày cỡ nào đi chăng nữa cũng không kiềm nổi cơn tức giận, bà ta mặt đỏ bừng bừng, nụ cười mỉa mai kia cũng có chút nhạt đi, bà ta nhìn nàng chằm chằm Lâu Thất rồi lạnh lùng nói: “Giờ đây thân ngươi còn lo không xong, còn đáng để giao dịch gì với ta cơ chứ? Có điều, ta thật sự muốn một thứ ở trên người ngươi.”

“Ồ, nói ra xem nào.”

“Ta muốn máu của ngươi.” Tống trắc phi đột nhiên cười có chút nham hiểm: “Hơn nữa, ta còn muốn tất cả máu của ngươi, ý là không để lại một giọt nào đấy.”

“Lâu Thất lập tức bật cười: “Tại sao vậy? Không biết máu của ta có gì quý giá cơ chứ?”

Máu của này hẳn nhiên vô cùng quý giá, nàng dám tin chắc rằng ở trong thế giới này không có máu của bất cứ ai quý giá hơn nàng, nhưng chuyện này lẽ ra không ai biết mới đúng, tại sao Tống trắc phi lại biết được? Nhất định là sau này mới biết, nếu không thì chắc chắn khi còn ở Khánh Vương Phủ bà ta đã có ý ra tay rồi.

“Đừng giả vờ nữa, Lâu Thất à, thể chất Dược Hải, quả là thế gian hiếm có! Khó khăn lắm mới tìm được một kẻ như vậy, ngươi tưởng rằng chủ tử của ta sẽ tha cho ngươi sao? Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn đi theo ta, nói không chừng cũng không đến mức đau đớn như vậy đâu.”

Thể chất Dược Hải?”

Liệu có khi nào bà ta biết được nàng đã nuốt lấy Tuyền Tâm rồi?

Nếu như vậy thì tin này chắc chỉ có thể là Hách Liên Quyết đã tiết lộ ra, Vân Phong... không thể nào. Nàng vẫn tin tưởng Vân Phong, chỉ cần hắn không biến thành Triệu Vân thì sẽ không bán đứng nàng.

Nhưng mà, chủ tử của Tống Trắc Phi chẳng phải là Trương Mệnh sao? Xem ra chủ tử của bà ta là người khac.

“Hô hô.” Tuy đầu óc còn đang nảy số nhưng nàng lại cười khúc khích một tiếng, “Ta cũng đâu có ngốc, cũng không có hứng thú với nữ nhân.” Nàng vừa nói xong, roi Thí Hồn trong tay nàng ngay lập tức vung về phía bà ta.

Chân của Tống trắc phi vội lui xuống, mấy nữ đồ của Xà Hoa Giáo liền đứng chắn trước mặt bà ta, xông tới phía Lâu Thất.

Những nữ nhân này trên người đều có độc, Lâu Thất dặn dò Long Ngôn cẩn thận, roi Thí Hồn trong tay nàng sát khí đùng đùng vung lên điên cuồng, ngay lập tức đã quật bay hai nữ nhân.

Nhưng sau khi bọn chúng kêu lên thảm thiết lại lập tức bò dậy, rồi bổ nhào về phía Lâu Thất, ánh mắt chúng có sự điên dại quái dị khiến người ta phải cảm thấy ghê rợn, bọn chúng nhìn nàng hưng phấn như đang nhìn con mồi đi săn vậy.

Lâu Thất đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lúc trước nhìn thấy đám nữ nhân này ở băng nguyên bọn chúng không hề như vậy, liệu có khi nào nữ nhân của Xà Hoa Giáo sau này mới bị chủ nhân thật sự của Tống trắc phi lôi kéo về phía mình không, sau đó đều khiến bọn chúng thay đổi?

“Để ta cắn một miếng nào!”

Một nữ nhân vô cùng xinh đẹp bỗng nhiên há to miệng bay nhào về phía nàng, ánh mắt tham lam tột độ, dường như coi nàng là đồ ăn vậy.

“Cái đẹt, Tiểu Thất Lầu Chủ, ánh mắt của đám nữ nhân này quái dị quá!” Long Ngôn không nén nổi cũng phải văng tục ra.

“Ta trở thành thịt Đường Tăng rồi.” Lâu Thất càu nhàu một tiếng, roi Thí Hồ trong tay nàng lại càng không nể tình, cuốn lấy cổ của một nữ nhân rồi ngay tức khắc thắt chặt, ghìm đứt hơi thở của ả ta, đồng thời cuốn lấy ả ta ném về phía Tống trắc phi.

Võ công của Tống trắc phi đúng thật là chẳng ra gì, nhưng đám nữ giáo đồ của Xà Hoa Giáo này lại dường như đến để bảo vệ bà ta vậy, có hai người ngay tức khắc đưa bà ta né khỏi đòn công kích này. Lâu Thất nào để cho bọn chúng có cơ hội được thở, roi hoá roi thẳng, ngón tay nàng khẽ ấn, vài cây kim độc ngay lập tức bắn ra.

“Lâu Thất, ngươi là đồ bỉ ổi vô liêm sỉ, lại còn dùng cả ám khí!”

“Ha, đúng là buồn cười quá đi mất, đối phó với kẻ muốn giết mình lẽ nào ta còn phải quang minh lỗi lạc sao?” Lâu Thất hừ mũi, “Có cần ta nói cho ngươi biết rằng chiêu tiếp theo sẽ vẫn sẽ dùng kim không!” Câu nói của nàng vừa dứt, roi Thí Hồn của nàng bèn bắn ra vài cây kim dài, nó lại hoá thành roi mềm rồi quét về về mặt bà ta.

Sắc mặt Tống trắc phi trở nên trắng bệch, đúng thật là doạ bà ta sợ chết khiếp.

“Nói, chủ nhân của bà là ai, nói không chừng ta còn có thể tha cho bà.” Lâu Thất nhìn chằm chằm vào mắt của bà ta nói.

Long Ngôn lại không nói câu gì, hắn không chút nương tay công sát đám nữ giáo đồ của Xà Hoa Giáo kia, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng. Hắn chẳng thèm đếm xỉa tới những nữ nhân xinh đẹp kiều diễm này mà thương xót bọn chúng.

Trong chốc lát, bọn họ đã giết được bốn người, cũng chỉ còn lại sáu người vẫn đang ngoan cố chống đỡ.

“Chủ nhân của ta là tôn giả, Trương tôn giả, chẳng phải ngươi đã biết từ lâu rồi sao?” Tống trắc phi lùi xuống phía sau, bà ta nhìn bọn họ đang đánh giết, một tay thận trọng mò vào trong ống tay áo, lấy ra một thứ giống như là ống trúc nhỏ, thận trọng điều chỉnh vị trí góc độ rồi đột nhiên mắt sáng lên, ngắm chuẩn một đầu vào Lâu Thất rồi dùng hết sức kéo một sợi dây thừng ở đằng sau.

“Đùng!” một tiếng.

Trong tức khắc cả không gian này đã bị làn khói sương vàng đỏ bao phủ.

Trong không khí xuất hiện một mùi vị vô cùng tức mũi.

Ánh mắt của các nữ giáo đồ Xà Hoa Giáo đều trở nên đỏ thẫm, khoé mắt không ngừng rướm lệ, hơi thở bắt đầu khó khăn, chúng quay người lại nhìn Tống trắc phi. “Ngươi... ” Độc ác quá, đến ngay cả bọn họ cũng giết...

Không biết từ bao giờ lỗ mùi của Tống trắc phi đã được bịt lại bởi hai miếng bông được ngâm dịch thuốc, nhìn bọn họ từng người một gục xuống, ánh mắt bà ta lộ vẻ khinh miệt. “Cái thứ hạ tiện, tưởng rằng bản phi thật sự muốn ở mãi cùng các ngươi sao, bản phi tuyệt đối sẽ không đưa các ngươi về gặp tông chủ.”

Sương khói vàng đỏ khiến tầm nhìn trở nên vô cùng mơ hồ, Tống trắc phi đoán chắc rằng Lâu Thất và Long Ngôn đã bị thứ này làm cho gục xuống rồi, vì vậy nên mới buông lỏng cảnh giác nói ra câu đó, hơn nữa bà ta còn giơ chân ra đạp vào một nữ nhân đang gục ngã bên cạnh mình rồi chửi một câu: “Thứ đồ hạ tiện.”

Bà ta vòng qua đám nữ nhân của Xà Hoa Giáo này, quả nhiên nhìn thấy Lâu Thất và Long Ngôn cũng đã gục xuống trên đất, trong lòng vô cùng đắc ý, lại kiềm lòng không đặng thốt lên: “Vẫn là đồ của tông chủ dùng tốt.”

Bà ta đang định cúi người xuống kéo Lâu Thất dậy, vừa cúi đầu thì đúng lúc nhìn thấy con ngươi đen láy trong đôi mắt Lâu Thất sáng rực lên, từ trong đó nhìn ra một ý khôi hài.”

“A!Sao ngươi lại không bị sao?” Tống trắc phi bị doạ cho giật bắn mình.

Bụp!

Lâu Thất tung một quyền đấm thẳng vào bụng bà ta, mạnh đến nỗi bà ta ngã sõng soài.

Đúng lúc này Long Ngôn mới bò dậy, đặt lưỡi kiếm trước cổ họng bà ta.

“Tông chủ?” Lâu Thất phủi phủi bụi đất trên người mình, nàng đi tới bên cạnh bà ta, đứng từ trên cao nhìn xuống nói: “Không ngờ rằng ngươi lại là người của Đoạn Trần Tông.”

Nàng nói ra câu này thực ra thì là thăm dò bà ta thôi, bởi Tống trắc phi chỉ nói là tông chủ chứ không hề nói là Đoạn Trần Tông. Nhưng lời của nàng vừa dứt liền nhìn thấy đồng tử của Tống trắc phi rụt lại, nàng biết là mình đã đoán đúng rồi.

Đoạn Trần Tông!

Nàng còn tưởng rằng Đoạn Trần Tông tạm thời đã không ngó ngàng đến mình rồi, không ngờ rằng đối phương đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ ý định buông tay! Hơn nữa lần này bọn họ cũng không định bắt sống nàng đem về nữa mà là muốn lấy hết toàn bộ máu của nàng!

Muốn máu của nàng là bởi vì đã biết nàng nuốt lấy Tuyền Tâm!

Đoạn Trần tông chủ muốn làm gì?

“Ta sẽ không nói gì cả đâu.” Mặt Tống trắc phi tái mét, nhiệm vụ này bà ta đã thất bại rồi, quay về chắc chắn tông chủ sẽ không tha cho bà ta.

“Ngươi~”

Lâu Thất còn chưa kịp nói xong thì trong miệng của Tống trắc phi đã chảy ra máu đen.



“Tiểu Thất Lầu Chủ, bà ta chết rồi.” Long Ngôn quan sát xong nhíu mày nói.

Sắc mặt Lâu Thất quả thực là có chút không ổn, sau đó lại thấy Long Ngôn nhấc kiếm bổ sung vài nhát vào người bà ta, “Muốn chết thì chết cho rõ vào.”

Nàng day day ấn đường, “Đi thôi, tiếp tục tìm Trầm Sát.”

Hai người lại đi tiếp, một luồng ánh sáng màu tím bạc phi tới, U U đậu trên vai nàng, đầu nó cọ cọ vào mặt nàng, “U U.”

Lâu Thất giơ tay ra vuốt ve bộ lông mềm mại trơn mượt của nó, “U U, ngươi về rồi sao? Ta giao cho ngươi thêm một nhiệm vụ đây, từ chỗ này cứ đi tiếp, tìm ra Đế Quân trước, nếu chàng gặp nguy hiểm thì phải cứu lấy chàng biết chưa?”

“U U!” U U gật gật đầu, sau đó liền vút đi về phía trước.

...

“Trầm Sát.”

Đây là lần đầu tiên Tố Lưu Vân dùng giọng nói nhỏ nhẹ trìu mến như vậy gọi tên của Trầm Sát. Cô ta nín thở, nhìn thấy trong con ngươi chàng dấy lên một sắc mơ màng, trong lòng cô ta không nén nổi sự vui sướng.

Chàng không hề giống với lúc trước, hễ nhìn thấy người là giết!

Cô ta bước chậm tới gần chàng, tiếp tục nói: “Chàng ở đây làm gì vậy?”

Trầm Sát nhìn cô ta, không trả lời, nhưng lại dùng ngón tay ấn vào huyệt thái dương, dường như đầu chàng lại bắt đầu trở nên đau đớn.

“Chàng đau đầu phải không? Ta giúp chàng xoa bóp một lúc nhé?” Tố Lưu Vân đã tiến sát lại gần chàng rồi, chỉ cách có bảy tám, bước chân thôi, cô ta lại tiếp tục nói khẽ: “Thủ pháp của ta cũng không tồi đâu, giúp chàng xoa bóp một lúc nói không chừng sẽ không còn đau nữa đâu.”

Trầm Sát lại nhìn cô ta một cái, sau đó chàng cụp mắt xuống, Tố Lưu Vân ở góc độ này nhìn chàng, hai hàng mi của chàng đen dày rủ bóng xuống khuôn mặt lại càng tăng thêm khí chất anh tuấn lạnh lùng phi phàm. Tim cô ta đập rộn ràng, nam nhân này, cô ta thực sự có cơ hội được chạm nam nhân này sao?

Cuối cùng cô ta cũng đứng ở trước mặt Trầm Sát, còn chàng cũng không hề phản đối lại lời của cô ta, cô ta run rẩy giơ tay ra chuẩn bị ấn vào trán của chàng.

Nhưng đúng vào lúc này Trầm Sát đột nhiên đứng thẳng dậy, sau đó nhấc một chân lên, tựa như là đang quay chậm vậy~~~đạp bay cô ta ra ngoài.

Thân thể của Tố Lưu Vân tựa như đạn pháo bắn vút ra ngoài, đập vào một mảng tường đất rồi lại bay tiếp ra tới tận mười mấy mét nữa, thì cô ta mới gắng gượng tóm lấy được một cái cây, ngăn lại quá trình bay của mình, nhưng cái cây mà cô ta dùng sức níu lại đó lại đen đủi đến nỗi nó lại là một loại cây có gai nhọn, hai tay cô ta bị gai đâm rướm đầy máu, thân xác cô ta từ trên cây trượt xuống cũng bị rách một mảng lớn, đau đến nỗi cô ta méo xệch mặt.

Nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là cú đạp chân đó của Trầm Sát, khiến cô ta nội thương tới mức thổ huyết, từ trên cây ngã xuống còn không bò dậy nổi, chỉ có thể khó khăn thở hồn hển dưới cây.

Một giọt nước mắt từ khoé mắt cô ta chảy xuống.

Tại sao… cô ta chỉ yêu chàng mà thôi, yêu chàng thì có gì sai, tại sao lại khó như vậy….

“Boong!” một tiếng, lại vang lên một tiếng chuông chấn động tới tận tim gan chàng, Trầm Sát quay người nhìn cái cửa đá, Ẩm Huyết Kiếm trong tay chàng lại không ngừng rung lên, tựa như muốn bay ra thoát khỏi sự khống chế của chàng. Trầm Sát dùng sức nắm lấy chuôi kiếm, gân tay đều nổi lên màu trắng xanh.

Chàng dùng một chân đạp cánh cửa đá đó.