Đế Vương Sủng Ái

Chương 229

Hàn Tiểu Chu tiến dần tới, quỳ xuống, khuôn mặt cười vui, đưa tay ra với Tử Vân Hồ, nói với giọng rất dịu dàng: "Tiểu hồ ly, mau tới đây, tỷ tỷ sẽ mang em đi ăn thịt ngon, có được không?"

Không thể không nói, lúc này giọng của Hàn Tiểu Chu vô cùng dịu ràng, giọng nói này không chỉ khiến những con vật nhỏ mà cả ngay những người xung quanh cũng muốn đi theo.

Thế nhưng cũng có không ít người nhìn với vẻ châm biếm, chỉ là vì thân phận của cô mà không dám lên tiếng. Nếu Tử Vân Hồ bị gọi ra dễ dàng như thế thì nó đã chẳng còn là Tử Vân Hồ.

Tử Vân Hồ là một con linh thú được nói nhiều trong truyền thuyết.

Quả nhiên Tử Vân Hồ chỉ đứng một góc trong lồng, không hề lao ra dù có một lỗ nhỏ.

Hàn Tiểu Chu thử mấy lần nhưng không hiệu quả đành lùi sang một bên, rồi nhìn sang xung quanh như thể đang tìm ai đó.

Hàn Gia Trang hừ một tiếng, nhìn Tử Vân Hồ, đột nhiên ông ta giờ năm ngón tay kêu lên "Tới đây!"

Lúc ông ta đưa tay vào, một sức hút vô hình tiến về Tử Vân Hồ, hút con Tử Vân Hồ lại phía lỗ nhỏ.

"Hàn Gia Trang xin đừng làm nó bị thương." Những người xung quanh lên tiếng.

Hàn Gia Trang không quan tâm, còn Hàn Tiểu Chu giải thích: "Không đâu, không đâu, cha ta tuyệt đối không làm hại nó đâu."

Vừa nói xong, liền thấy Tử Vân Hồ vồ về phía Hàn Gia Trang vài bước, nhưng sau đó lại định thần lại, lùi về phía sau, tỏ rõ ý không muốn đi cùng ông ta.

Hàn Gia Trang chợt thấy mừng trong lòng, xem ra ông ta sẽ làm được.

"U..."

Tử Vân Hồ kêu lên một tiếng yếu ớt, đôi mắt long lanh nhìn Hàn Gia Trang

"Tiểu hồ ly, đừng nhìn ta với ánh mắt thương hại đó, hãy đi cùng ta, bổn gia sẽ đối xử tốt với người!"

Chỉ là hút sạch máu của ngươi mà thôi!

Muốn chế đan dược, cần phải có máu của Tử Vân Hồ, tử anh đan và Linh chi ngàn năm dù không tìm được cũng chẳng sao! Máu của Tử Vân Hồ có thể thay thế hoàn toàn hai thứ này.

Vì thế, con Tử Vân Hồ không thể không có!

"U..." Tử Vân Hồ lại kêu lên một tiếng. Lần này nó mở to miệng nhe răng như muốn cắn.

Hàn Gia Trang không điều khiển được bản thân, lao về phía trước. Nếu không phản ứng nhanh, tóm lấy lồng sắt thì có lẽ ông ta đã ngã vồ xuống.

Ông không dám tin, nhìn Tử Vân Hồ trừng trừng.

Sao có thể thế được! Sao có thể thế!

Chỉ một nhát cắn mà làm đứt nguồn nội lực của ông ta.

Lâu Thất cười lên một tiếng. Nội lực luyện tới mức có thể hút được cả động vật, giống như một kiểu từ trường. Thế mà Tử Vân Hồ chỉ một nhát cắn đã làm đứt nguồn nội lực. Hàn Gia Trang còn suýt nữa ngã vồ xuống.

Cô cũng không biết Tử Vân Hồ lại có bản lĩnh này

"Bổn gia chủ không tin điều này."

"Hàn Gia Trang, mỗi người chỉ có một cơ hội." Chu đại quản sự nói với vẻ gượng gạo.

Những người phía dưới lên tiếng.

"Đúng rồi, đúng rồi, chỉ một lần thôi, nếu không thì sẽ thử đến bao giờ?"

Hàn Gia Trang trừng mắt nhìn những người đang xêế hàng phía dưới, trầm mặt đi xuống. Hàn Tiểu Chu thì đành lặng lẽ đi theo dù không muốn.

Vốn lo lắng Tử Vân Hồ sẽ chạy mất, thế nhưng giờ nó thu mình trong góc lồng. Thi thoảng nó còn kêu lên mấy tiếng kêu rất đáng thương.

Lâu Thất cười, Tử Vân Hồ này lại còn tỏ vẻ đáng thương trước mặt cô. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, không lẽ Tử Vân Hồ lại có tính người như thế sao?

Tiếp sau đó có vài người lên thử nhưng không ai thành công, đành phải ngậm ngùi đi xuống.

Một lúc sau, tới lượt một lão đầu để râu dài. Trong tay ông ta cầm một tẩu thuốc, đôi mắt nhắm hờ, thong dong đi tới, đến bên cạnh tiểu hồ ly.

Có người ở phía dưới kêu lên: "Không ngờ lão Úy Tỏa Dược Vương gian ác cũng ở đây."

Úy Tỏa Dược Vương?

"Là ai vậy? Có vẻ rất có tiếng tăm?" Lâu Thất tự hỏi.

Lâu Tín lên tiếng: "Cô nương, người này thuộc hạ từng nghe qua. Nghe nói nhiều kẻ gian dâm đều mua thuốc của lão ta. Hắn còn có cả thuốc để cho đàn bà phải nghe lời. Điều đáng ghét là dù lão ta biết những kẻ đó là kẻ cưỡng bức phụ nữ cũng sẵn sàng bán thuốc này cho chúng "

"Nghe thú vị đó chứ."

"Cô nương, kẻ này thì có gì thú vị,"

"Làm được thứ thuốc đó, kể cũng là thú vị."

Lâu Thất sờ cằm, tiếp tục quan sát động tác của tên Úy Tỏa Dược Vương. Không ngờ hắn lại là người chế ra loại thuốc đó, chắc chắn là thuốc mê rồi.

Lão già cầm một cây cỏ đưa vào miệng nhai rồi nhổ ra, sau đó dùng tẩu hút, nhả ra một đám khói lớn, thổi vào bên trong lồng.

Một tia sáng vụt lên, không thấy bóng dáng củaTử Vân Hồ đâu. Còn đám khói đó chưa phun tới người nó. Khi khói tan, mọi người xung quanh nhìn, mới phát hiện củaTử Vân Hồ đã trốn phía sau Chu đại quản sự!

"Đã hết một cơ hội"

Một người hét lên. Điều khiến mọi người ngạc nhiên là Tử Vân Hồ lại tiếp tục chui vào lồng.

Lại thêm một người tiến lên. Lần này là một gã cao nhưng gầy. Chu đại quản sự hét lên.

"Khoái Đao, ngươi tới đây làm gì?"

"Sao? Không phải ai cũng có cơ hội hay sao? Không lẽ vì ta làm nghề đồ tể mà không cho ta thử hay sao? Ta đã mở tiệm thịt thú hoang cả chục năm nay, nếu hôm nay có thể thịt được con thú nhỏ này thì hẳn là sẽ rất đáng tiền đó? Máu của nó hẳn là cũng được rất nhiều tiền. Bộ lông đó cũng đáng giá lắm chứ. " Cái tên Khoái Đao đó sờ lên cổ nói: "Khi nãy ta vừa giết một con tuyết hồ! Mời quý khách tới bổn tiệm thương thức. Nếu chậm là không còn đâu đó."

Tên này thật là, còn tới cả đây mà quảng cáo.

Lúc đó mọi người mới để ý thấy trên người hắn còn đầy vết máu. Đến cả y phục hắn cũng chẳng buồn thay, bất kể người khác phản ứng ra sao. Hắn bước tới trước lỗ nhỏ, quỳ xuống nhìn vào trong gọi Tử Vân Hồ: "Hồ ly, mau ra đây!" Giọng khàn khàn của hắn trái ngược hoàn toàn với giọng ngọt ngào của Hàn Tiểu Chu.

Lâu Thất nhìn, rồi đứng dậy, vén màn ra nhìn.

Đúng lúc đó, một luồng khí hung bạo tỏa ra từ căn phòng chếch đối diện. Khoái Đao không cảm nhận được, nhãn cầu của hắn thu nhỏ lại, đưa tay ra gọi, cổ tay run run. Một sợi lông bạc bắn vào Tử Vân Hồ. Sợi lông bạc đó gần như không nhìn thấy, mà lại ở bên trong lồng nên không ai phát hiện ra. Không ngờ kẻ như Khoái Đao cũng dùng ám khí.

Sợi lông bạc này đến cả người thường cũng khó phát hiện, nói chi tới một con thú nhỏ.

Tử Vân Hồ không chừng sẽ rơi vào tay kẻ này.

Đúng lúc Lâu Thất định ra tây, thì Tử Vân Hồ gầm lên một tiếng, chạy lao sang một bên rồi sau đó lùi lại vài bước, đứng thẳng người, giương móng vuốt cào vào mắt của Khoái Đao.

"Á!"

Khoái Đoa hoàn toàn không kịp né tránh, chỉ thẩy một luồng sáng phát ra, sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của hắn. Không ai nhìn thấy hành động của Tử Vân Hồ. Một miếng gì đó màu đỏ máu bắn ra.

Một người đàn ông đột nhiên cảm thấy có cái gì đó bắn lên mặt mình. Thứ đó rơi lên mặt đất. Ông ta cúi xuống nhìn, đó là một con ngươi mắt còn đầy máu.

"Ối cha mẹ ơi!"

Người đó sợ giật bắn người

"Tử Vân Hồ sao đột nhiên phát cuồng lên như thế?"

"Có phải là Tử Vân Hồ ngửi thấy mùi thịt hồ ly trên người Khoái Đao hay không?" Có người đoán. "Chẳng phải khi nãy hắn nói vừa giết xong một con hồ ly hay sao? có lẽ là Tử Vân Hồ báo thù cho đồng loại của mình"

Cả đám người kinh hãi, Tử Vân Hồ thành tinh rồi hay sao?

Thế nhưng có một số người lại thấy thích thú, càng có tinh khôn thì cao đắt giá!

Lâu Thất vốn không định xuất hiện trước mặt mọi người để mang Tử Vân Hồ đi. Thế nhưng thấy nó đang cuồng loạn như thế, nếu đợi thêm một lúc nữa thì tên kia sẽ bị nó xé tan tành. Lâu Thất đành lên tiếng: "U U, đủ rồi, mau lại đây."

Cô vừa dứt lời thì Tử Vân Hồ lập tức dừng lại, kêu lên hai tiếng u u, cả cơ thể biến thành một luồng sáng màu tím. Khi mà tất cả chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tử Vân Hồ đã lao tới vào trong lòng của Lâu Thất.

"U U"

Sắc mặt của Lâu Thất sầm xuống.

Trên móng vuốt của Tử Vân Hồ còn dính máu và thịt.!

"Người mau cút cho ta." Cô đẩy nó xuống. Đám người bên dưới vô cùng kinh ngạc.

Người ta giành nhau bán sống bán chết, tìm mọi cách để lấy lòng Tử Vân Hồ. Thế mà cô ta chỉ một câu đã gọi được nó tới, rồi sau đó lại còn đuổi nó đi!

Đừng thế chứ!

Một không khí tĩnh lặng, nhiều người như muốn vỡ tim

"U U," Tử Vân Hồ chạy tới bên cạnh Lâu Tín. Hai móng vuốt tóm lấy quần của hắn

Nó lau sạch móng vuốt của mình!

Lâu Tín ngạc nhiên. Cô nương, có có thể tóm lại cái con hồ ly xấu tính này không?

Tử Vân Hồ đã lsua sạch móng vuốt của mình rồi lại xà vào lòng của Lâu Thất. Lâu Thất đang định dạy dỗ nó thì cái luồng khí hung tàn khi nãy đang dường như đao tiến tới.

Lâu Thất ôm chặt Tử Vân Hồ, đứng thẳng dậy nhìn về phía chếch đối diện.

Trong căn phòng đó, một bóng người mặc choàng đen xuất hiện, chậm rãi ngầng đầu lên. Hai ánh mắt chạm vào nhau, khiến mọi người trong sảnh đều sợ hãi.

Thì ra là hắn ta!

Lâu Thất nhận ra người này. Hắn chính là kẻ đã bắt U U. Hơn nữa mọi hành động của hắn đều là muốn dụ ra người đã thuần phục Tử Vân Hồ. Tử Vân Hồ nếu chưa được thuần phục thì sẽ không rời khỏi động của mình. Nó đi theo Kim Lão có nghĩa là nó đã được thuần phục. Còn người đàn ông này nghĩ rằng Tử Vân Hồ không phải do Kim Lão thuần phục, nên mới tìm tới đây.