Đế Vương Sủng Ái

Chương 228

"Cô nương, nếu con Tử Vân Hồ này chính là con của Kim Lão, vậy chúng ta sẽ mua chứ?"Lâu Tín hỏi

Lâu Tín nhìn sang: "Ngươi nghĩ cô nương nhà người lắm tiền mà ngốc nghếch hay sao? LÀ chính ta thuần phục, sao phải mất ngân lượng để mua?"

"Chẳng lẽ lại cúp hay sao?"

"Ngốc lắm, nếu quả thật là Tử Vân Hồ, bổn cô nương cẩn phải cướp hay sao?" Con Tử Vân Hồ đó rất tinh nhanh, chắc chắn sẽ nhớ cô ta. Cho dù là không nhớ, thì đã một lần thuần phục được thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Tới lúc đó có sẽ có thể đem nó đi từ tay người khác.

Nói tóm lại, hôm nay cô đã có chút thông tin từ chỗ Chu đại quản sự. Tử Vân Hồ này không phải là do người của Thịnh Dược Hàng bắt được, có nghĩa là do người khác ký gửi, chỉ là không muốn lộ danh tính mà thôi. Điều này không đúng với quy tắc của Thịnh Dược Hàng. Thế nhưng...

"Võ công của người đó khó đóan, bỉ nhân vì không muốn gây chuyện nên đành phải chấp nhận" Chu đại quản sự nói.

Người có võ công khó đoán, tại sao lại phải giấu thân phận để phát mãi Tử Vân Hồ?

Trong lúc cô đáng đoán, thì tiếng hát của vị tiểu cô nương đã dừng. Chu đại quản sự đứng lên phát biểu.

"Các vị chắc đã sốt ruột? Tử Vân Hồ phát sắng sắp được đưa tới. Trước đó, bỉ nhân xin phép tuyên bố một chuyện. Phân hiệu Thịnh Dược Hàng tại thành Lạc Dương này, tức là bổn phân hiệu hôm nay may mắn mua được 1 cây Thiên Cơ Thảo thượng ẳng, vài ngày nữa sẽ tiến hành một đợt giám định nhỏ, lúc đó mời quý quan khác cùng các dược sư tham gia."

"Cái gì? Thiên Cơ Thảo thượng đẳng?"

"Đúng thế, đúng thế! Tôi nghe nói Hàn Gia Trang cũng đã mua được tới 3 cây Thiên Cơ Thảo.!"

"Mẹ ơi!Thần tiên nào lại có nhiều Thiên Cơ Thảo như vậy đề bán? Bây giờ Thiên Cơ Thảo nhiều như đậu phụ rồi hay sao?"

"Đậu phụ! Ngài cầm mấy miếng đậu phụ ra xem. Thiên Cơ Thảo dù có nhiều hơn nữa cũng không thể như đậu phụ được, Ngưng Công Đan phải cần có thứ này, cho dù có nhiều thế nào thì giá của nó cũng không thể giảm đâu."

Các quan khách trong đại sảnh xôn xao tranh luận.

Hàn Gia Trang cũng đã tới, ngay ở bên cạnh Lâu Thất. Thế nhưng ông ta không biết Lâu Thất ở bên cạnh, chỉ nghe Chu đại quản sự nói thế, trong lòng có chút không vui. Ông có thể đoán được rằng, cây Thiên Cơ Thảo mà Thịnh Dược Hàng đó mua được cũng là do vị Thất công tử kia bán. Thế nhưng, có 4 cây Thiên Cơ Thảo sao không bán tất cho ông ta?

Nhìn săc mặt của ông ta, Hàn Nhị tiểu thư cắn môi nói khẽ: "Cha, có phải cha đáng tức giận chuyện Thất công tử bán Thiên Cơ Thảo cho Thịnh Dược Hàng đó chứ?"

"Chu nhi, con cũng tức giận phải không? 4 cây Thiên Cơ Thảo lẽ ra phải bán tất cho ta mới đúng"

"Cha, Chu nhi không tức giận." Hàn Nhị tiểu thư lập tức lắc đầu: "Cha thử nghĩ xem, Chu đại quản sự không chừng muốn mua hai cây, thế nhưng Thất công tử chỉ bán một cây cho ông ta, còn lại để cho cha 3 cây thì sao?"

"Con nói thế cũng đúng." Hàn Gia Trang chau mày suy nghĩ: "Thế nhưng, cha nghĩ vẫn phải mua tất mới đúng. Chu nhi, từ hôm qua tới giờ con đều nói tốt về Thất công tử, có phải là đã phải lòng anh ta rồi không?"

Hàn Nhị tiểu thư đỏ mặt, cúi đầu.

Đây chẳng phải là thừa nhận hay sao?

Hàn Gia Trang giật mình, sau đó nói: "Thất công tử đó lai lịch bất minh, ngay cả đến tên tuổi cũng không rõ, sao con lại có thể thích anh ta?"

"Cha, tên tuổi có thể hỏi mà. Hơn nữa, nếu là người thường thì làm sao có thể có tới 4 cây Thiên Cơ Thảo? Không chừng Thất công tử chính là một đại công tử của một gia đình quyền thế ấy chứ. Gọi là Thất công tử, có lẽ bởi vì anh ta đứng thứ 7 trong nhà, thế thì hẳn không phải là gia tộc nhỏ rồi."

"Con đừng ngốc nghếch vậy. Nghe nói Thiếu Đông gia của Thịnh Dược Hàng cũng là một thanh niên khôi ngô tuấn tú. Cha nghĩ rằng con lấy anh ta sẽ tốt hơn."

"Cha, cha còn chưa gặp người ta! Vị thiếu gia đó càng thần bí hơn. Nghe Chu đại quản sự nói, trước đây ông ta cũng chỉ từng gặp một lần. Thiếu Đông Gia còn đeo mặt lạ, có lẽ là không khôi ngô mới thế? Con không cần đâu." Hàn Nhị tiểu thư vội vàng nói.

"Cha sẽ tự có cách. Tóm lại hôn sự của con sẽ do cha làm chủ!"

"Vậy sao tỷ lại là có quyền lựa chọn tỷ phu cho mình?"

Hàn Gia Trang sững người! "Tỷ tỷ của con mất tích từ nhỏ, không lớn lên bên cạnh cha mẹ, khác con chứ? hơn nữa, tỷ tỷ con lấy Cửu Vương Trường Ức cũng không tệ! Môn đăng hộ đối với Đại tiểu thư của Hàn gia!"

"Thất công tử chưa chắc đã kém hơn tỷ phu!"

"Con!" Hàn Gia Trang sầm mặt định nói thêm thì bên ngoài, Chu đại quản sự đã cho người đem Tử Vân Hồ tới.

Đó là một lồng sắt có thể chứa tới hai người, thế nhưng khe hở nhỏ, bởi vì Tử Vân Hồ đó không hề lớn.

Lồng sắt được mang ta, đặt ở giữa sảng, đậy một tấm vài. Tấm vải được kéo ra, mội người trầm trồ một tiếng.

"Đúng là Tử Vân Hồ phát sáng!"

"Không sai, không sai, Tử Vân Hồ quả thật là đẹp."

Không khó để nhận biết Tử Vân Hồ phát sáng. Bởi vì trên người nó có lớp lông phát sáng màu tím bạc nên mới có tên như thế. Điều khiến Tử Vân Hồ đẹp nhất chính là trên đầu nó có một chòm lông màu trắng bạc, giống nhưng những bông tuyết điểm xuyết trên bộ lông màu tím.

"Cô nương, đó là U U."Trần Thập kêu lên.

Khi đó, là Lâu Thất đã đặt tên cho Lưu Quang Tử Vân Hồ là U U

Cũng không biết vì sao khi Trần Thập lên tiếng, thì Lâu Thất phát hiệu U U đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Chẳng lẽ ở xa như vậy mà nó có thể nghe thấy tiếng của Trần Thập hay sao?

Để kiểm tra lại, cô đợi một lát, đợi khi Tử Vân Hồ cúi đầu xuống mới lại cất giọng: "Hình như đúng là U U."

Tử Vân Hồ quả nhiên lập tức lại ngẩng đầu nhìn sang, sau đó nó lao mạnh đầu về phía đó.

Lâu Thất sững người

"Binh!"

Tử Vân Hồ lao mạnh vào lồng sắc, sau đó loạng choạng lùi về phía sau.

Rất nhiều người tại đó cười ồ lên.

Bên cạnh phòng Hàn Tiểu Chu nhìn xuống rồi thốt lên: "Tử Vân Hồ đáng yêu quá! Cha, cha mua cho con được không? Con muốn nuôi nó."

Hàn Gia Trang nói: "Ăn nói hồ đồ! Chẳng lẽ con không biết cha cần máu của Tử Vân Hồ để chế thuốc hay sao? "

"Đừng mà cha, nó đáng yêu như thế, đừng giết nó."

Lúc này Lâu Thất nghe thấy tiếng ở bên cạnh. Cha con Hàn Gia Trang cũng tới mua Tử Vân Hồ hay sao?

Trên bục, Chu đại quản sự lên tiếng. "Mọi người đã tận mắt nhìn thấy Tử Vân Hồ, bây giờ bắt đầu phát giá, không có quy tắc gì, ai trả cao hơn sẽ mua được. Thế nhưng có một điều đặc biệt có thể khiến các vị lấy được con Tử Vân Hồ này mà không mất một xu."

Nghe câu nói này, Lâu Thất giật mình, cô một dự cảm không tốt?

Chu đại quản sự tiếp tục nói: "Chỉ cần ai đó có thể khiến con Tử Vân Hồ tự nguyện đi theo thì nó sẽ thuộc về người đó."

Vừa nói xong câu này, mọi người đều ồ lên.

"Chu đại quản sự, ngài nói thật chứ?"

"Nói lời giữ lời chứ? Dùng thuốc có được không?" Có người lên tiếng thế nhưng bị người khác gạt đi. Thế nhưng ai cũng nghĩ, liệu có thể dùng thủ đoạn nào đó không?

Chu đại quản sự nhìn về phía đó: "Chỉ cần không làm hại Tử Vân Hồ thì cách nào cũng được."

Lâu Thất lim dim mắt, nhìn về căn phòng phía chếch đối diện.

"Cô nương, vậy chắc chắn cô sẽ thắng?"Lâu Tín vui mừng.

Trần Thập cũng vui mừng: "Như vậy có thể mang Tử Vân Hồ đi rồi, không biết Kim Lão tiền bối sao rồi, chẳng lẽ con Tử Vân Hồ bị người ta lấy trộm mất?"

Lâu Thất thì không thấy vui như hai người, cô cảm giác có một điều gì đó kỳ lạ..

"Bây giờ tôi nói rõ một điều, giá thấp nhất của Tử Vân Hồ là 500 nghìn lượng. Các vị nếu không chắc chắn có thể khiến nó đi theo thì có thể ra giá. Nếu cuối cùng không có ai có thể dẫn nó đi thì nó sẽ được bán với giá cao nhất."

Vừa dứt lời liền có vài người lên tiếng ngã giá, rất nhanh giá của nó đã tăng lên tới 20 triệu lượng bạc.

Thế nhưng những người đăng ký tới tham gia phát mãi đã xếp mọt hàng dài, không có trở ngại nên ai cũng muốn thử. Cho dù là có lỗ cũng không hẳn đã mua được. kết quả là những người vốn chỉ đăng ký tới xem, trong người chẳng có tiền cũng đổ xô đi đăng ký.

Lâu Thất nhìn một lượt: "Đúng là một lũ ngốc."

Chỉ nghĩ tới việc có được Tử Vân Hồ. Cho dù có được nó rồi, chúng có chắc giữ được Tử Vân Hồ hay không? Bời vì nếu không có bản lĩnh, có được báu vật chẳng khác nào rước họa sát thân.

Khi giá bị đẩy lên tới 30 triệu thì dừng lại. Một số người vẫn muốn thử. Chu đại quản sự bảo họ chuẩn bị bắt đầu.

"Chu đại quản sự, con Tử Vân Hồ này trong lồng sao không đi lại?" Có người lên tiếng.

"Đợi lát nữa sẽ mở một cửa nhỏ của lồng." Chu đại quản sự trả lời.

"Nếu nó chạy mấy thì sao? Nghe nói Tử Vân Hồ chạy rất nhanh, nếu nó chạy mất, chẳng phải là đáng tiếc hay sao?"

Những người khác cũng hưởng ứng.

Quả thật Tử Vân Hồ vô cùng nhanh nhẹn. Mặc dù cơ thể nhỏ bé, chạy thoăn thoắt. cho dù có khinh công cũng chưa chắc đã bắt được nó.

Chu đại quản sự nhìn về phía một căn phòng nhỏ. "Tiệm thuốc đã có cao thủ trợ giúp, có thể đảm bảo Tử Vân Hồ sẽ không chạy mất."

Nghe câu nói này, mọi người đều nhìn về phía căn phòng, không biết đó là cao thủ nào.

Thế nhưng đối với Tử Vân Hồ thì cái danh cao thủ tạm gác sang một bên.

"Chu nhi, từ nhỏ con đã thích động vật nhỏ, con cùng cha xuống đó thử xem!" Hàn Gia Trang cùng Hàn Tiểu Chu đi ra ngoài. Những người ở vị trí khách quý không cần đăng ký, có thể ngã giá ngay.

Trần Thập nhìn Lâu Thất nói: "Cô nương, chúng ta không đi sao?"

Lâu Thất lắc đầu: "Xem sao đã"

Hàn Gia Trang cùng Hàn Tiểu Chu đi xuống, mọi người đều nhương nối, dù gì thì Hàn gia cũng có địa vị lớn ở cái thành Lạc Dương này.

Hàn Tiểu Chu nhìn Tử Vân Hồ ở khoảng cách gần, càng thấy yêu thích nó. Cô tự nhỏ đã thích động vật nhỏ, trong nhà nuối rất nhiều chó, mèo, thỏ nên rất biết cách tiếp cận những con động vật nhỏ thế này.

"Hàn Gia Trang, Hàn Nhị tiểu thư, xin hãy chú ý. Bây giờ tôi sẽ mở cửa lồng."

Một lỗ nhỏ trên cửa lồng mở ra, một lỗ nhỏ vừa đúng cơ thể của Tử Vân Hồ.