Mợ chủ lười như vậy, chưa đến 11 giờ sẽ không tỉnh dậy, Ôn Lệ Nhi muốn gặp mợ chủ, vậy cứ đợi đi.
Ôn Lệ Nhi tức giận nghiến răng, không phải chỉ là một người giúp việc thấp kém sao, dám coi như không có cô ta!
Đáng giận, đợi lát nữa Ôn Đề Nhi đi xuống, cô ta nhất định phải dạy dỗ đôi chủ nhân chó này!
… …
Kiều Thừa Huân tắm sạch sẽ đi ra, thay quần áo mới, chải chuốt tóc một phen, chuẩn bị xuống lầu ăn bữa sáng.
Vừa đi ra cửa phòng, tầm mắt không tự chủ nhìn cửa phòng đối diện.
Không biết cô tỉnh dậy hay chưa.
Do dự một lúc lâu, đi đến cửa phòng đối diện, mở cửa đi vào.
Bước chân của anh rất nhẹ, hầu như không phát ra âm thanh, rất nhanh đi đến bên giường.
Thiếu nữ còn đang ngủ, tư thế thay đổi.
Chăn cũng bị cô đá đến giữa, lộ ra vùng ngực đầy dấu hôn, hai ngọn núi tất nhiên cũng lên xuống có quy luật theo hơi thở của cô.
Cho dù tối qua mới phát tiết xong dục vọng, nhưng nhìn thấy cảnh tượng mê người này, trong cơ thể Kiều Thừa Huân lại không khống chế được có chút khô nóng.
Người phụ nữ chết tiệt, sáng sớm lại quyến rũ anh!
Tuy nhiên… Chỉ có anh một bên tình nguyện.
Đôi mắt lạnh lẽo nhanh chóng u ám, đuổi đi ý nghĩ bẩn thỉu, giúp cô đắp chăn lại.
Sau đó cầm lấy điều khiển máy điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ lên 27 độ, lúc này mới yên tâm rời đi.
Còn chưa đi đến cầu thang, đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ ở trong phòng khách: “Ôn Đề Nhi, tỉnh ngủ chưa, tỉnh ngủ rồi thì mau xuống đây!”
Giọng nói này, hình như nghe thấy rồi.
Đêm hôm đó anh và cô bị ‘bắt gian’, người phụ nữ đứng đầu… Ôn Lệ Nhi.
Khinh Khinh còn chưa đuổi người phụ nữ ghê tởm này đi sao?
Kiều Thừa Huân hơi nhíu mày, trong lòng thật sự khó chịu, bước nhanh xuống lầu.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ôn Lệ Nhi nhất thời vui vẻ, tưởng rằng Ôn Lệ Nhi nghe thấy tiếng cô ta gọi.
Nhưng không thể ngờ được, chân xuất hiện ở cầu thang không phải là con gái, mà là đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông!
Vậy mà Kiều Thừa Huân ở nhà?
Thật tốt quá!
Ôn Lệ Nhi càng hưng phấn, Kiều Thừa Huân là người đàn ông phụ nữ khắp thế giới đều muốn ngủ, tuy anh đã cưới Ôn Đề Nhi, nhưng căn bản cô ta không để hôn sự này ở trong lòng.
Trong cảm nhận của cô ta, hôn nhân của Kiều Thừa Huân và Ôn Đề Nhi chỉ diễn trò cho ông nội xem, không lâu sau sẽ chơi đùa xong, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô ta tràn đầy vui mừng nhìn về phía cầu thang.
Cuối cùng Kiều Thừa Huân cũng xuống đến nơi, cô ta lập tức nhiệt tình nói, “Cậu chủ Kiều, không nghĩ tới anh vẫn còn ở nhà, buổi sáng tốt lành.”
“Cút ra ngoài.” Kiều Thừa Huân nhả ba chữ từ trong kẽ răng, ngữ khí ôn hòa, lại tràn ngập lực uy hϊế͙p͙ không cho người ta kháng cự.
Toàn thân Ôn Lệ Nhi run lên, trái tim giống như bị hoảng sợ, đập cực kỳ nhanh.
Tiếng ‘cút’ này là nói với cô ta sao?
Thấy người phụ nữ yên lặng không động, đôi mắt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân phút chốc có thêm một tầng lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi bảo cô cút.”
“Kiều…”
“Cút.”
Tiếng gầm nhẹ thô bạo, mang theo khí phách kinh người, làm Ôn Lệ Nhi sợ tới mức chạy ra cửa, đau dám lỗ mãng.
Cuối cùng trong phòng khách cũng yên tĩnh lại, Kiều Thừa Huân làm như không có việc gì đi vào phòng ăn.
Bộ Khinh Khinh đã chuẩn bị bữa sáng xong, đi tới nói: “Cậu chủ, cô hai nhà họ Ôn này đúng là quá đáng, sáng sớm đã đến nhà chúng ta quát tới quái lui mợ chủ, cho rằng mình là ai chứ, dám đối xử với mợ chủ như vậy.”
Kiều Thừa Huân nghe vậy, trong đôi mắt thâm sâu lại u ám vài phần.
Lần trước món nợ ở quán bar còn chưa tìm Ôn Lệ Nhi tính rõ ràng, xem ra đã đến lúc đòi lại món nợ này rồi.
- - - -