Nghĩ tới đây, Khương Thiện Vũ nhìn về phía Ôn Đề Nhi không cam lòng, chân mày nhíu chặt thành chữ xuyên.
Ôn Đề Nhi xem như không phải chuyện của mình, đứng ở trong góc, cầm điện thoại di động... đang trò chuyện với mấy người bạn gay trong nhóm.
[Chị gái thô bạo]: Haha... cười chết tôi mất, hiện tại cả nhà họ Ôn tề tụ, họ đang tổ chức một cuộc họp cho mình, đoán chừng chưa được nửa tiếng thì đừng mong kết thúc.
[Dịch hạch]: Cuộc họp gì cơ?
[Viên đạn thủ lĩnh]: Tám phần mười là vì "ngự tỷ" của chúng ta không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ.
Ôn Đề Nhi tức giận mắng thành tiếng, cười khanh khách nói: Cậu đoán trúng rồi, mình không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ.
[Viên đạn thủ lĩnh]: Xem nào, thái độ như vậy, cậu đã làm gì rồi?
[Dịch hạch]: Cầu chân tướng!
[Chị gái thô bạo]: Mình ngủ với một người đàn ông, ừm... là đại gia!
Lời này vừa nói ra, nhóm chat lập tức im lặng.
Không đợi Ôn Đề Nhi đáp lời, Ôn Chấn Quốc bỗng nhiên chỉ đích danh nói: "Đề Nhi, hôn sự của con và Thiện Vũ không thể tiếp tục được nữa, con còn nhỏ, chờ sau khi con tốt nghiệp đại học rồi chúng ta mới bàn sau!"
Ôn Đề Nhi như nhặt được lệnh đại xá, cười không tim không phổi: "Cha, con nhất định chăm chỉ học tập, kiểm điểm lại mình thật tốt... vậy... con đi trước!"
Nói không hết lời cô đã đi lên lầu rồi.
Ôn Chấn Quốc nhìn dáng vẻ này của con gái, cảm xúc trong lòng ngồn ngang.
Hôn sự của Đề Nhi và nhà họ Khương không thành, mà cô lại lên giường với tên họ Kiều đó, nhà họ Kiều thì chắc chắn sẽ không bao giờ coi trọng Đề Nhi, vậy sau này cô nên làm gì bây giờ?
Trong phòng khác, một đám người đang tràn đầy phấn khích xem biểu cảm của Ôn Đề Nhi lúc này đã ngây ngốc đứng tại chỗ, thì ra cuộc nói chuyện vừa rồi, đều là từ phía bọn họ tình nguyện.
Sau khi trở lại phòng, tiếp tục lên Wechat.
Vốn định vào nhóm chat bạn bè nói chuyện một chút, nhưng lại nhìn thấy thông báo tin nhắn, đó là nhóm chat của nhà họ Ôn, Ôn Đề Nhi liền tò mò ấn vào.
Cô tám: Sao nhà họ Ôn lại xuất hiện thứ tiện chủng không biết xấu hổ như vậy, dám câu dẫn anh Kiều, anh ấy là người mà thứ tiện chủng đó có thể với tới sao?
Hoàng Ngọc Linh: Cũng không phải, loại con hoang không có mẹ dạy như cô ta, có điểm nào có thể so với Lệ Nhi nhà chúng ta chứ.
Cô ba: Ngọc Linh, hôn sự của Lệ Nhi và Thiện Vũ đã được quyết định chưa? Chúng ta đang đợi uống rượu mừng đó.
Em gái: Thật là nóng lòng uống rượu mừng của chị hai mà!
Ôn Đề Nhi cười lạnh một tiếng, ở chỗ bốc mùi hôi thối như này, tuyệt đối cô sẽ không dây dưa với đám ruồi bọ đó.
Nghĩ tới đây, cô liền thoát khỏi Wechat, không muốn làm bẩn mắt mình nữa, tắm rồi đi ngủ.
...
Nhà họ Kiều.
Chính giữa phòng khách là một ông lão lạnh lùng gầy gò nhưng khiến người ta phải run sợ, ngồi đối diện là Kiều Thừa Huân, khuôn mặt của hai ông cháu rất giống nhau, như được đúc ra từ một khuôn vậy.
Hai ông cháu giằng co hồi lâu, cuối cùng ông lão vẫn phải chịu thua cháu mình, lạnh lùng nói: "Ông có cách nào, ai bảo vẫn cứ nhớ một người phụ nữ đã chết đi cơ chứ!"
Trong giọng nói mang theo vài phần tùy hứng.
Ánh mắt Kiều Thừa Huân lạnh lùng ngưng trọng, trầm giọng nói: "Ông, dù ông không có cách nào, cũng đừng bắt ép cháu chứ!"
Trốn cái rắm!
Kiều Thừa Huân thầm mắng một câu trong lòng, thiếu chút nữa anh cho là mình trốn được, nhưng kết quả lại đi vào một phòng khác.
Tưởng là khóa cửa lại sẽ được an toàn, không nghĩ tới trong phòng lại có một cô gái, cũng chính là Ôn Đề Nhi, sau đó lại còn bị người ta bắt gian tại trận.
Đời này anh chưa từng gặp phải chuyện hoang đường như vậy, tất cả đều là cái hố mà ông của anh tạo ra.