Sau khi rời khỏi khách sạn, Ôn Đề Nhi tới quầy thuốc gần đó mua một liền thuốc tránh thai, tuy nói vừa rồi là lần đầu tiên của cô, nhưng cũng không thể không đề phòng, vạn nhất vô ý lưu lại mầm mống của nhà họ Kiều, đảm bảo cô sẽ bị nước bọt thiên hạ dìm chết.
Đêm đó trở lại nhà họ Ôn, trong phòng khách náo nhiệt vô cùng.
Cha Ôn Chấn Quốc, mẹ Hoàng Ngọc Linh, chị hai Ôn Lệ Nhi, vị hôn phu trước Khương Thiện Vũ, anh em họ hàng đều tề tụ về căn phòng này.
Khung cảnh này sắp đuổi kịp không khí đại hội rồi, nếu như có thêm cái lồng heo ở đây sẽ càng đẹp hơn.
Ôn Đề Nhi nhìn vậy thì tê cả da đầu, cũng không phải cô sợ, mà là phiền phức.
"Cha!" Ôn Đề Nhi khách khí kêu lên một tiếng.
Đối với người cha này, cô coi như có vài phần tĩnh nghĩa, dù sao cũng là ruột thịt.
Còn những thân thích kia thì thôi đi, cô không thèm nhìn!
Trước mười hai tuổi cô đều ở trong cô nhi việc, sau đó được cha tìm đến nhận cô về nuôi, còn thường xuyên quay lại quyên góp cho cô nhi viện đó.
Chỉ riêng điểm ấy thôi cũng đủ để cô cám ơn rồi.
Tuy nói 8 năm này ở nhà họ Ôn không phải quá sung sướng, nhưng cô học được rất nhiều thứ.
Ví dụ như tự bảo vệ mình, nhẫn nhịn, cùng với thông minh.
Vẻ mặt Ôn Chấn Quốc ngưng trọng: "Đề Nhi, con lại vừa mới làm chuyện tốt gì rồi?"
Ôn Đề Nhi bày ra bộ dạng không hiểu, đáng thương nói: "Con ăn bánh ga tô của chị hai, sau đó không cẩn thận té xỉu, lúc tỉnh lại con liền phát hiện con đang ở trên giường với anh Kiều, oan cho con quá!"
Trong lòng Ôn Đề Nhi nổi lên sự chán ghét, nhưng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, giả vờ tuyệt vọng nói: "Bây giờ con đã thân bại danh liệt, mọi người nói gì thì chính là thế đó!
"Đề Nhi, con..." Ôn Chấn Quốc đau lòng nhức óc, đứa con gái trước giờ vẫn luôn hiểu chuyện nghe lời của ông, ôi...
Mẹ ruột Ôn Lệ nhi - Hoàng Ngọc Linh cười nhạt: "Bản thân thấp hèn còn muốn đổ tội cho Lệ Nhi nhà chúng tôi, thứ tiện chủng mẹ sinh nhưng không có mẹ dậy nhà cô, thật là xấu hổ cho dòng máu nhà họ Ôn chúng tôi mà..."
Chị gái Đường Nhược Vi lập tức phụ họa: "Vốn chính là đồ tiện chủng nhặt được từ trong đống rác về, còn muốn gả cho anh Khương, hôn nhân này hay là thôi đi, quá mất mặt rồi!"
Em gái Ôn Hiểu Hiểu cũng phụ họa: "Bác cả, bác nhìn thái độ của chị ba đó, chị ấy lên giường với người khác còn không biết hối cải, nhà họ Khương có thể chấp nhận đứa con dâu này sao?"
Là đại diện của cả nhà họ Khương, Khương Thiện Vũ đầy căm phẫn nói: "Bác Ôn, duyên phận giữa cháu và Đề Nhi đã hết, hôn sự này, cháu sợ mình không kham nổi!"
Người phụ nữ bị người đàn ông khác ngủ qua, anh ta thấy bẩn!
Huống chi, người đàn ông kia lại là Kiều Thừa Huân.
Phụ nữ của Kiều Thừa Huân chính là một đôi giày rách, tuyệt đối anh ta không thể dùng lại.
"Ôi chao..." Hoàng Ngọc Linh lên tiếng khuyên nhỏ: "Thiện Vũ, cháu có thể tìm hiểu Lệ Nhi nhà chúng ta một chút, tuy con bé lớn hơn cháu một tuổi, thế nhưng nó rất hiền lành hiểu chuyện, tính tình đoan chính, cũng rất biết chọn bạn bè, tuyệt sẽ không có những người bạn nào không tốt!"
"Đúng đúng, chị Lệ Nhi và anh Thiện Vũ mới là một đôi trời sinh!"
"Anh Khương, chị Lệ Nhi của em là người rất tốt!"
"Nếu anh cưới chị Lệ Nhi, đảm bảo cả đời sẽ được hạnh phúc!"
...
Nghe đám đàn bà này thi nhau tâng bốc, trong lòng Khương Thiện Vũ liền hiện lên một tia phản cảm.
Anh ta không thích đàn bà lớn tuổi hơn mình, cũng không thích kiểu người như Ôn Lệ Nhi, nhưng đám cưới giữa hai nhà Khương - Ôn thì bắt buộc phải làm, bây giờ Đề Nhi đã không thể nào, anh ta cũng chỉ có thể cưới Ôn Lệ Nhi mà thôi.