Kiều Thừa Huân đem ly nước đặt lên bàn vuông trên đầu giường, sau đó lại ngồi trở lại trên mép giường, mà cô cũng đã nằm xuống giường, đem người che đến kín mít, chỉ lộ ra cái đầu.
"Đêm nay ngủ ở đây đi, cô nghỉ ngơi một chút, dạ dày đau thì ngồi dậy một lát, chờ đồ ăn trong bụng cô tiêu hóa hết thì ngủ."
"......"
Lần đầu tiên Kiều Diêm Vương nói một câu dài như vậy, khiến Ôn Đề Nhi cảm thấy mới lạ, do đó quên trả lời.
"Có nghe thấy không?" Kiều Thừa Huân không vui nói.
"Ừm ừm." Ôn Đề Nhi gật gật đầu cho có lệ.
Kiều Thừa Huân bỗng nhiên đứng dậy, ý muốn đi khỏi.
Ôn Đề Nhi mở miệng nói, "Anh muốn đi đâu?"
Kiều Thừa Huân dừng bước, "Tôi xuống nói chuyện với bọn họ một chút."
"A, ngủ ngon." Ôn Đề Nhi hiểu rõ, như vậy cô có thể yên tâm nghỉ ngơi ở chỗ này.
Kiều Thừa Huân rời khỏi phòng ngủ, chỉ còn lại một mình cô, trong phòng im lặng có chút không quen.
Nói đến, không phải đêm nay cô với Kiều Diêm Vương sẽ ngủ cùng nhau chứ?
Không cần nha.....
Chờ lại chờ, mong lại mong, chờ đến khi Ôn Đề Nhi ngủ rồi, cũng không thấy Kiều Diêm Vương trở lại.
Khi đêm khuya tĩnh lặng, cửa phòng bật mở.
Kiều Thừa Huân từ bên ngoài đi vào, mới vào đã cảm thấy một bầu khí nóng nực.
Nhìn thoáng qua một chút cô gái xa xa, cô vẫn không nhúc nhích ngủ say, anh thả nhẹ động tác, không muốn đánh thức cô, để tránh xấu hổ.
Đợi đến khi anh đến trước giường, nhìn đến cô gái ngủ say như lợn chết, trên trán toát đầy mồ hôi nóng, quần áo trên người cũng bị mồ hôi thấm ướt một ít.
Trong phòng không có mở điều hòa, nóng như vậy, cô vẫn còn ngủ được.
Kiều Thừa Huân cầm lấy điều khiển từ xa, bật điều hòa, chỉnh nhiệt độ thành 25 độ, tùy ý vứt điều khiển lên trên bàn đầu giường, sau đó đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Kiều Thừa Huân tay chân nhẹ nhàng ngồi trên giường.
Đem cô gái trên giường đẩy ra một chút, đủ chỗ trống giành cho anh, cuối cùng nằm xuống.
Tâm tư anh không hiểu sao thật bình tĩnh, có cảm giác rơi vào mặt hồ lạnh lẽo.
Trong đầu không tự chủ được nhớ tới một đêm kia, anh từng vô tình tổn thương cô, nghe thấy tiếng khóc bất lực của cô, cùng với tiếng chửi rủa khó nghe, anh đã từng vô cùng hối hận.
Sau đó cô không những không cảm thấy mình bị ủy khuất, ngược lại bước đi rất thoải mái, khiến anh tưởng rằng, cô là một cô gái lả lơi ong bướm, bản tính lẳng lơ.
Sau đó cảm thấy kết luận này căn bản là lời nói vô căn cứ, anh lại cho người điều tra một chút, biết được hóa ra cô bị bỏ thuốc.
Dựa vào cá tính trong sáng cởi mở của cô, cùng với một đầu óc thông minh, làm anh rất có thiện cảm với cô, cho nên anh mới quyết định cùng cô giả kết hôn.
Nghĩ đến đây, tâm tư anh càng bình tĩnh trở lại, coi như buông xuống phòng bị thường ngày.
Cô là đối tượng hợp tác, chỉ là đối tượng hợp tác.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, anh lại ngồi dậy cầm lấy điều khiển điều hòa, tắt điều hòa đi.
Cô quả nhiên là một cô gái thông minh.
Cố ý không bật điều hòa, là vì buổi tối không muốn tới gần anh.