Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 11: Nếu cô muốn phô trương, thì cứ tùy ý cử hành hôn lễ

Cứ như vậy, Ôn Đề Nhi năm nay mới vừa tròn 20 tuổi, gả cho thần tài số một thủ đô Kiều Thừa Huân.
Sau khi lên xe, Ôn Đề Nhi nhìn chằm chằm vào tờ giấy đỏ trên tay, buồn bực hỏi một câu: "Chúng ta kết hôn, không có hôn lễ sao?"


Kiều Thừa Huân trầm giọng nói: "Nếu cô muốn phô trương, thì cứ tùy ý cử hành hôn lễ.”
Ôn Đề Nhi ngẩn ngơ, cô chưa từng nghĩ tới, một ngày kia mình lại lập gia đình bằng hình thức này, chỉ là hợp tác mà thôi, loại chuyện giả dối như hôn lễ gì đó không hề có ý nghĩa.


Giả dụ cô và Kiều Thừa Huân kết hôn phô trương, đầu đề ngày mai sẽ là cô.
Vẫn là thôi đi, tự do muôn năm.
Nói...
"Giờ chúng ta đi đâu?"
"Làm hộ chiếu."
Thiếu chút nữa Ôn Đề Nhi đã quên chuyện này.
...


Làm hộ chiếu xong xuôi đã là 12 trưa, còn tưởng rằng Kiều Diêm Vương tốt xấu gì cũng mời cô ăn bữa cơm, không ngờ người đàn ông còn lạnh hơn băng này, trực tiếp đưa cô đến cửa nhà.


Bỏ Ôn Đề Nhi lại trước xe, Kiều Diêm Vương còn bỏ lại một câu: "Thu dọn mọi thứ cho xong đi, đêm nay tôi tới đón cô."
Sau đó lập tức đi làm.
Trong lòng Ôn Đề Nhi có một ngọn lửa cháy lên, lòng tràn đầy buồn bực bước vào cửa lớn nhà mình.


Ôn Lệ Nhi lập tức ra ngoài nghênh đón, dùng giọng điệu chất vấn hỏi, "Ôn Đề Nhi, cậu Kiều tới tìm cô làm gì?"
Ánh mắt Ôn Đề Nhi sâu xa nhìn cô ta một cái, trong lòng thầm nói: Mắc mớ gì tới cô...


Chỉ là ngoài miệng chẳng muốn đáp lời, không để ý tới cô ta, vòng qua cô ta mà đi vào biệt thự.
Ôn Lệ Nhi vô cùng bực bội, cả giận nói: "Ôn Đề Nhi, cô đứng lại đó cho tôi!"


Ôn Đề Nhi không thể không rút ra một chút kiên nhẫn sắp cạn kiệt, xoay người nhìn về phía chị hai, "Chị hai, chị có chuyện gì thì cứ nói, lỗ tai tôi không điếc."


"Hừ!" Mũi thon của Ôn Lệ Nhi nhếch lên, trong đáy mắt có nét ngạo mạn dâng lên, "Nhà họ Khương đã đồng ý chuyện tôi kết hôn với Thiện Vũ, cuối tháng sẽ tổ chức hôn lễ."
"À, chúc mừng..." Ôn Đề Nhi không thèm để ý chúc phúc.


Hiện giờ cô nghe thấy chữ có liên quan hệ kết hôn thì thấy rất phiền, bởi vì cô bị một người đàn ông phúc hắc gài bẫy rồi.


Ôn Lệ Nhi thấy phản ứng của cô lãnh đạm như vậy, trong lòng càng lúc càng căm tức, không khỏi nói móc: "Ôn Đề Nhi, đừng tưởng rằng giờ cô bò lên giường của cậu Kiều thì giỏi lắm, ngưỡng cửa nhà họ Kiều cao như vậy, loại phụ nữ không có nội hàm như cô, không có khả năng đi vào cửa nhà họ Kiều đâu, tôi khuyên cô chớ có nằm mơ giữa ban ngày."


Ôn Đề Nhi âm thầm bật cười, nếu cô lấy giấy chứng nhận kết hôn vừa nãy ra phơi nắng, có thể tạo thành 1 vạn điểm thương tổn cho Ôn Lệ Nhi hay không?
Không, dù cô đem lấy giấy chứng nhận kết hôn của mình ra phơi nắng, kẻ bị chướng ngại về trí lực này cũng sẽ không tin.


Đêm nay Kiều Thừa Huân tới đón cô, cô sẽ lấy ra giấy đỏ ra, đến lúc đó cô không chỉ muốn một giây giết Ôn Lệ Nhi, mà còn giết cả nhà họ Ôn!


"Ai gả vào cửa nhà nào, cứ chờ xem." Ôn Đề Nhi sâu xa nói, xoay người quẹo vào phòng bếp, cục cưng sắp chết đói, ăn gì đó trước rồi đánh tiếp.
...
Ăn cơm trưa xong, Ôn Đề Nhi về phòng mình, bắt đầu xếp tài sản.


Những thứ cô muốn mang đi vẫn có rất nhiều, có hai vali quần áo, hai thùng sách, cùng với một máy tính để bàn và một notebook, cộng thêm vài thứ linh tinh nữa.
Xếp đồ một giờ mới xong, Ôn Đề Nhi lười biếng nằm trên giường.


Vốn định cho gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho Kiều Thừa Huân, cô bất chợt nhận ra, cô không có cách nào liên hệ anh.
Vì say, cơ sở tình cảm giữa cô và Kiều Thừa Huân, số âm.
...


Kiều Thừa Huân không phải người đúng giờ, nói là buổi tối tới đón người, kết quả mới 5 giờ rưỡi chiều đã tới đây rồi.


Hôm nay là ngày làm việc, Ôn Chấn Quốc phải đi gặp khách hàng nên đến bây giờ còn chưa tan tầm, trong nhà chỉ có mẹ kế Hoàng Ngọc Linh và con gái kém thông minh của bà ta, và Ôn Đề Nhi chơi game trên lầu hai.