Mười phút sau, xe dừng lại trước cửa cục dân chính.
Ôn Đề Nhi nhìn kiến trúc bên ngoài, có chút không rõ, kém chút nữa là không nhảy khỏi xe mà thôi.
Con ngươi nhìn về phía Kiều Diêm Vương, thử dò xét hỏi: "Anh Kiều, không phải là anh muốn đi công chứng kết hôn với tôi đó chứ?"
Kỳ thực, dụng ý của Kiều Thừa Huân đã rõ ràng, Ôn Đề Nhi hỏi như vậy, chính là đang đòi một lời giải thích.
"Tôi có cách để cô gả cho Khương Thiện Vũ, hoặc là gả cho tôi, chọn một trong hai!" Kiều Thừa Huân trầm giọng nói, giọng nói nghe thật yên lặng như lại tràn đầy mùi uy hϊế͙p͙.
Ôn Đề Nhi nhíu mày, trong lòng dấy lên lửa giận: "Trên đời này còn nhiều phụ nữ tốt, tại sao lại chọn tôi?"
"Cô là người thứ nhất, cũng là người phụ nữ duy nhất mà tôi ngủ cùng!" Đây là lời giải thích, nhưng vào tại lại giống như một lời hứa hẹn.
Ôn Đề Nhi trầm mặc, hoàn toàn không đoán ra được tâm tư của người đàn ông này, trong lòng có cảm giác mơ hồ, mục đích anh cưới cô chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.
Thấy cô không nói lời nào, Kiều Thừa Huân lại nói: "Tối hôm qua tôi ngủ với cô, nhưng cô cũng không có lợi dụng điều này mà yêu cầu tôi, đây cũng là điểm khác của cô so với những người phụ nữ khác!"
Ôn Đề Nhi vô cùng căm tức, có cảm giác như mình bị người khác ám toán vậy.
Tối hôm qua cô cố ý diễn mình thành một "ɖâʍ phụ hạ tiện", chính là vì không muốn sau này dây dưa với anh, không nghĩ tới đã sớm bị anh nhìn thấu rồi.
"Là hợp tác, hay là thật?"
"Cô rất thông minh, nói đi!"
Ôn Đề Nhi híp mắt lại, có chút nghiêm chỉnh nói: "Tôi muốn nhìn thấy giá trị, bằng không tôi sẽ cho anh biết, trên thế giới có một cô gái mà anh vĩnh viễn không chính phục được, đó chính là tôi!"
"Ha ha..." Kiều Thừa Huân cong môi cười, âm thanh thâm thúy mang đầy mùi khiêu khích của cô gái, cố gắng đè thấp giọng của mình, thật sự có chút đáng yêu!
"Thân thể của ông tôi không được tốt lắm, ông hi vọng trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy tôi lập gia đình, với sự thông minh của cô, chắc cũng biết tình huống của nhà tôi, tôi không thích vướng víu với phụ nữ, mà cô cũng sẽ không gây phiền toái cho tôi!"
"Haha!" Ôn Đề Nhi nở nụ cười: "Anh Kiều, anh thật cất nhắc tôi rồi!"
Kiều Thừa Huân trầm giọng nói: "Cô làm gì mặc cô, tôi sẽ không can thiệp cuộc sống riêng tư của cô, đồng thời còn cho cô cuộc sống đầy đủ vật chất, năm năm sau ly hôn, đến lúc đó tôi sẽ cho cô 1000 vạn phí đền bù!"
1000 vạn mua lấy năm năm thanh xuân? Nghe... người khác nhất định sẽ cảm thấy đáng giá.
Nếu cô muốn kiếm tiền, năm năm, con số cô kiếm được đâu chỉ dừng lại ở 1000 vạn chứ, nói trắng ra là cô khinh thường chút tiền ấy.
"Nếu như tôi không đồng ý thì sao?"
"Cô nhi viện Xuân Nha!"
Con người Ôn Đề Nhi khẽ nhếch, chợt trừng mắt nhìn về phía người đàn ông.
Từ trước đến nay cô chưa từng chịu thua ai, thế nhưng cô nhi viện Xuân Nha chính là uy hϊế͙p͙ của cô, Kiều Thừa Huân nắm trong tay điểm yếu này, nên mới tự tin đưa cô tới cục dân chính.
Người này bụng dạ sâu xa, không dễ chọc.
Ôn Đề Nhi chợt cứng người, trong đáy mặt hiện lên tia u ám: "Nếu như anh dám động vào Xuân Nha, tôi sẽ khiến ông anh phải trả giá thật lớn, anh không tin thì có thể thử!"
"Hợp tác!" Kiều Thừa Huân đưa tay ra.
Ánh mắt Ôn Đề Nhi rơi trên bàn tay trắng như bạch ngọc của anh, yên lặng một chút, sau đó vươn ngón trỏ cùng ngón cái, nắm lấy ngón tay giữa của anh.
Động tác có chút keo kiệt nhưng đáng yêu này của cô, lại khiến cho tâm tình của Kiều Thừa Huân có chút sung sướng.
"Xuống xe!" Kiều Thừa Huân trầm giọng nói.
Ôn Đề Nhi xoay người xuống xe, nhưng sự tức giận trong lòng vẫn chưa thể tiêu tan.
Con mẹ nó, Kiều Thừa Huân dám hãm hai cô, sau này cô sẽ cho anh biết tay.