Trì Tiểu Điệp nhìn Lý Thất Dạ ngẩn người, tức giận nói:
- Còn chờ cái gì nữa, không phải là chưa từng thấy cổ thành khổng lồ phồn vinh như vậy đi! Ngươi không phải là khoác lác đến tận trời sao, chẳng lẽ hiện tại lại luống cuống rồi?
Lý Thất Dạ vốn chính là tâm tình không tốt, nghe Trì Tiểu Điệp nói như vậy, hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái, chậm rãi nói:
- Ngươi không nói lời nào cũng không ai xem ngươi bị câm đâu, nữ hài tử, hiền hòa ôn nhu chung quy là không sai đấy!
Lý Thất Dạ đột nhiên giận dữ mắng như thế, có uy nghiêm không nói ra lời, để cho Trì Tiểu Điệp ngây ngốc một chút, nàng phục hồi tinh thần lại, lại là xấu hổ, tú mục trợn lên nhìn Lý Thất Dạ một cái, muốn nổi đóa nói:
- Ngươi!
- Chúng ta đi nhanh đi, vào thành, đứng ở chỗ này không có gì đẹp mắt!
Thấy hai người bọn họ muốn tranh cãi, Trì Tiểu Đao vội vàng giảng hòa, dời đi thoại đề của bọn họ.
Trì Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Lý Thất Dạ, xoay người liền vào thành, Lý Thất Dạ tâm tình không tốt, cũng lười để ý nàng.
Sau khi tiến vào Đông Lâm thành, bất luận kẻ nào đều sẽ bị không khí phồn hoa náo nhiệt này nhuộm lấy, ở cả Đông Lâm thành, có thể nói là mồ hôi đổ như mưa, vai tiếp vai, người đi tấp nập, bất luận là bay trên bầu trời hay di trên mặt đất, thậm chí là du ngoạn trong nước đều có thể nhìn thấy được.
Ở Đông Lâm thành, bất luận là tu sĩ chủng tộc gì đều có thể nhìn ra được, nhân tộc cũng không cần nói, với tư cách là nơi khởi nguyên của Nhân tộc, ở bên trong Đông Lâm thành, ngay cả phàm nhân đều không đếm được hết chứ đừng nói là tu sĩ.
Cho dù là yêu tộc, ở Đông Lâm thành cũng có thể tùy ý thấy được, cho dù là yêu tộc còn chưa hoàn toàn thoát khỏi da thú cũng là đếm không hết, cho dù là người phàm của Đông Lâm thành, đối với nhân thân xà đầu, điểu đầu xà thân, hổ thân nhân đầu... vân vân đều là nhìn không thấy cuối.
Coi như là Quỷ Tiên tộc, Thiên Ma, thạch nhân, huyết tộc ở những địa phương khác rất ít thấy cũng có thể nhìn thấy ở Đông Lâm thành này.
Ở Đông Bách thành mà nói, nếu như ngươi muốn mua bảo vật gì, mua dược liệu gì, hay hoặc là ngươi muốn đem bảo vật của mình bán đi, Đông Lâm thành là lựa chọn tốt nhất, là một trong những nơi phát nguyên của Nhân tộc, Đông Lâm thành có cửa hàng to lớn, vô số đại giáo cương quốc ở Đông Lâm thành đều có sản nghiệp, cho nên ở Đông Bách thành có một câu nói: Đông Lâm thành, không có đồ không mua được, chỉ có ngươi không có tiền.
Song, đám người Lý Thất Dạ liên tục đi mấy cửa hàng linh dược tiên đan lớn nhấ Đông Lâm thành cũng không mua được Hủ Minh Đậu mà bọn họ muốn.
- Hủ Minh Đậu này là vật gì, cư nhiên khó mua như vậy!
Liên tục chạy tới mấy cửa hàng lớn nhất đều không có, Trì Tiểu Điệp nhìn Lý Thất Dạ hỏi.
Lúc này tâm tình của Lý Thất Dạ đã khá hơn, mới chậm rãi nói:
- Hủ Minh Đậu khó mua như vậy cũng chẳng có gì lạ, sau khi nó sinh trưởng thành thục cũng không trân quý, nó phải cùng người chết chôn cùng một chỗ, thời gian lâu dài thì mới trân quý, mới có thể có dược tính không thể tưởng tượng.
đám người Lý Thất Dạ lại liên tục chạy tới mấy nhà, đều không có mua được Hủ Minh Đậu ở thời điểm bọn hắn tiếp tục tìm iếm những quán khác, chỗ rẽ của một con đường lớn vừa lúc gặp phải một người bán hàng rong đang hướng người đi đường chào hàng bảo vật của mình.
- Hì, tiên gia, ngươi xem một chút, đây là một tờ chân kính từ Phi Tiên giáo lưu truyền ra, cử thế vô song, đổi cho ngươi một đại điền bảo khí thì như thế nào?
Người bán hàng rong một bộ dáng ra vẻ đạo mạo, làm cho người ta vừa nhìn liền cho là hắn xuất thân từ đại giáo cổ phái.
Ở Đông Lâm thành người bán hàng rong nhiều vô số kể, một người bán hàng rong hướng người đi đường chào hàng bảo vật của mình, đó một chút cũng không thấy quái lạ.
Song, Trì Tiểu Đao đi một chỗ với Lý Thất Dạ liền kích động rồi, vừa thấy được người bán hàng rong này, hắn lập tức nhảy lên, lớn tiếng hét lên:
- Tiểu tặc, mau trả lại dược liệu cho ta!
Người bán hàng rong vốn là đang chào hàng với người đi đường bảo vật của mình, vừa thấy được Trì Tiểu Đao giống như là chuột thấy mèo, nhanh chân bỏ chạy, thoáng cái xông vào dòng người như nước.
Thoáng cái người bán hàng rong này liền biến mất, Trì Tiểu Đao cùng Trì Tiểu Điệp tỷ đệ hai người muốn đuổi theo người bán hàng rong này cũng đã không tìm được bóng dáng của hắn nữa rồi.
- Đi theo ta!
Vừa lúc đó, hai mắt của Lý Thất Dạ ngưng tụ, quát nhẹ môt tiếng, trong nháy mắt bước vào trong một đám người, hướng một vị trung niên hán tử mập mạp chộp tới, trầm giọng nói:
- Bản thân ta muốn xem ngươi có thể biến thân mấy lần!
Trung niên hán tử này thoạt nhìn tầm thường đi ở trong đám người, cùng người bán hàng rong vừa rồi hoàn toàn là khác biệt trời vực, nhưng mà thời điểm bàn tay của Lý Thất Dạ chụp tới, trung niên hán tử này mặt liền biến sắc, trong nháy mắt lui về phía sau, thoáng cái lại chui vào trong dòng người đi đường, thoáng cái lại biến mất rồi, căn bản đều không có bóng dáng giống như hán tử mập mới vừa rồi.
- Ngươi tiếp tục trốn!
Song, Lý Thất Dạ thoáng cái đuổi theo vào trong dòng người, bàn tay hướng một lão thái bà thân thể còng xuống chụp tới! Lão thái bà này sắc mặt đại biến, trong nháy mắt lệch vị trí, xông vào trong đám người của một con đường khác, lại là thoáng cái biến mất không thấy gì nữa, mà Lý Thất Dạ lại dduori sát không buông.
Điều này khiến cho Trì Tiểu Đao cùng Trì Tiểu Điệp theo ở phía sau Lý Thất Dạ đều trợn tròn mắt, bnj họ đi theo phía sau cũng thấy đến hoa cả mắt, bởi vì người bán hàng rong chạy trốn một lần lại một lần biến thân, nhất thời biến thành nữ oa oa phấn điêu ngọc tráng, nhất thời biến thành một người bệnh đi ba bước đã ho khan một tiếng, nhất thời lại biến thành hán tử hùng tráng...
Người bán hàng rong này mỗi một lần biến thân đều thoáng cái dung nhập vào trong dòng người, tự nhiên vô cùng, không có bất kỳ sơ hở nào, người mà hắn mỗi lần biến thành đều không thể liên hệ với người bán hàng rong trước kia.
Mỗi một lần người bán hàng rong này biến thân cho dù là đi ở trước mắt Trì Tiểu Đao cùng Trì Tiểu Điệp, chỉ sợ hai tỷ đệ bọn họ cũng không thể nào biết được gia hỏa này chính là tiểu tặc lừa gạt dược liệu của Trì Tiểu Đao!
Nhưng mà bất luận người bán hàng rong này biến thân như thế nào, bất luận hắn biến thành người như thế nào, cho dù hắn dung nhập vào dòng người như thế nào, cho dù hắn biến thành một người khác không chút sơ hở nào, Lý Thất Dạ cũng thoáng cái có thể tìm tới hắn, cũng có thể thoáng cái phân biệt ra hắn.
Điểm này để cho Trì Tiểu Đao cùng Trì Tiểu Điệp một đường theo ở phía sau Lý Thất Dạ đều cảm thấy không thể tin được, thật giống như tiểu tặc này bất luận biến hóa như thế nào, ở trong mắt Lý Thất Dạ đều không thể che giấu được!