Lý Thất Dạ đều không để ý đến thái độ của Trì Tiểu Điệp chút nào, nhàn nhã tự đắc nói:
- Trên đường có mỹ nữ làm bạn cũng tốt, không được hoàn mỹ chính là không đủ hiền hòa ôn nhu, nếu hông còn thích hợp một chút để giải quyết tịch mịch!
Nói tới đây, mí mắt nháy nhìn Trì Tiểu Điệp một cái.
Trì Tiểu Điệp bị lời của Lý Thất Dạ khiến cho tức giận đến xanh mét, nàng vẫn luôn là cành vàng lá ngọc, không biết bao nhiêu ngươi nâng nàng như nâng trứng, không biết bao nhiêu người ái mộ nàng mà liên tục nói những lời nịnh nọt, tiểu quỷ trước mắt này lại dám nói bậy ở trước mặt nàng, không bị tức chết mới gọi là quái dị.
- Tốt nhất là quản tốt cái miệng thúi của ngươi!
Cuối cùng Trì Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Sau khi Trì Tiểu Điệp rời đi, Trì Tiểu Đao cởi mở nắm đầu một chút, hai mắt vừa chuyển, cười hì hì nói:
- Hắc hắc, Lý huynh, ngươi cảm thấy tỷ tỷ của ta như thế nào?
- Cái gì mà như thế nào?
Lý Thất Dạ nhìn thần thái quỷ dị của Trì Tiểu Đao, nói:
- Cách hiền hòa còn kém rất xa!
Trì Tiểu Đao cười khan một tiếng, chưa từ bỏ ý định, cười nói:
- Kỳ thật tỷ tỷ ta là có lòng bảo hộ ta rất tốt, chỉ sợ ta bị lừa gạt mà thôi, thật ra thì ở lúc bình hường nàng còn là rất ôn nhu hiền hà, hắc, lấy ta nhìn xem, Lý huynh bác học đa tài, tuyệt đối là nhân trung long phượng, cùng tỷ tỷ ta vô cùng xứng đôi.
Trì Tiểu Đao thậm chí có ý tác hợp tỷ tỷ Trì Tiểu Điệp của hắn với Lý Thất Dạ, thế nhưng muốn đem bọn họ tác hợp thành một đôi.
Lý Thất Dạ nhìn Trì Tiểu Đao một cái, chẳng qua là cười một chút, không nói gì, hắn nhưng không muốn đả kích nhiệt tình của Trì Tiểu Đao, lấy yêu cầu của hắn, lấy nhãn giới của hắn, Trì Tiểu Điệp làm tỳ nữ cho hắn cũng rất miễn cưỡng, nếu như niệm ở tổ tiên Trì gia cùng Phách Tiên Sư Vương, hắn vẫn là có thể bồi dưỡng nàng một hai, về phần làm thê tử của hắn...
- Lý huynh không nói lời nào liền đại biểu có ý tứ rồi? Hắc, có muốn ta nói ngọt một hai cho Lý huynh hay không, tỷ tỷ ta miệng khó nghe nhưng mềm lòng, nói không chừng rất nhanh liền có thể thay đổi cách nhìn với Lý huynh!
Thấy Lý Thất Dạ không lên tiếng, Trì Tiểu Đao như cũ cố gắng tác hợp cho hai người bọn họ.
- Ta còn trẻ, có con đường rất dài cần đi!
Lý Thất Dạ cười một chút, khẽ lắc đầu.
- Sau này Lý huynh nghĩ thông suốt, nhất định phải nói với ta, ta sẽ là người dẫn dắt tơ hồng cho các ngươi.
Trì Tiểu Đao mặc dù là thất vọng nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói.
Lúc này ở phía ngoài vang lên thanh âm không nhịn được của Trì Tiểu Điệp, thúc giục:
- Còn không nhanh một chút, hai đại nam nhân ở bên trong nói thầm cái gì?
- Đi nha!
Trì Tiểu Đao cười khan một tiếng, nói với Lý Thất Dạ.
Đông Lâm thành, ở cả phía đông của Nhân Hoàng giới mà nói là cổ thành có được danh tiếng, thành lập vô cùng lâu, thậm chí có người nói kể từ khi Nhân Hoàng giới có Nhân tộc thì có Đông Lâm thành.
Đông Lâm thành cực kỳ phồn hoa, cái này trờ với cùng nó đã có lịch sử vô cùng cổ xưa ra, cùng với địa thế của nó cũng có quan hệ rất lớn!
Đông Lâm thành tiếp giáp bốn cái truyền thừa cương quốc cường đại nhất trong Đông Bách thành, đông tiếp Trường Hà tông, tây dựa Thiên Đạo viện, bắc gần Băng Vũ cung, nam kế Diêu Quang cổ quốc.
Phải biết rằng tứ đại truyền thừa cương quóc này trừ Thiên Đạo viện ra, ba đại truyền thừa đều là đế thống tiên môn, cường đại của bọn họ là có thể tưởng tượng được, về phần Thiên Đạo viện một mực đều không kém so với Đế thống tiên môn, nó nổi danh cùng Chiến Thần điện, được thế nhân xưng là hai đại khởi nguyên truyền thừa của tu sĩ Nhân tộc!
Mặc dù Đông Lâm thành cùng tứ đại truyền thừa cương quốc cổ xưa mà cường đại tiếp giáp, nhưng mà nó không thuộc về lãnh thổ của tứ đại truyền thừa cương quốc, cũng không thuộc về bất kỳ môn phái nào, địa vị của Đông Lâm thành ở Đông Bách thành rất đặc biệt, nó thuộc về người phát nguyên của Nhân tộc, bất kỳ môn phái nào đều không thể chạm vào!
Chính là bởi vì Đông Lâm thành tiếp giáp tứ đại truyền thừa cương quôc, chính là bởi vì nó không thuộc về bất kỳ môn phái nào, khiến cho Đông Bách thành phồn vinh vô cùng, có thể được xưng tụng là một trong những cổ thành phồn vinh nhất Đông Bách thành.
Sư Hống quốc mặc dù là một cái tiểu quốc, nhưng cách Đông Lâm thành cũng rất gần, hơn nữa Sư Hống quốc là gần với Thiên Đạo viện, cho nên đám người Lý Thất Dạ đi tới Đông Lâm thành cũng không mất bao nhiêu thời gian
Khi đứng ở bên ngoài Đông Lâm thành, nhìn về phía thành trì của tòa thành cổ xưa này, trong lòng Lý Thất Dạ không khỏi cảm khái ngàn vạn, Đông Lâm thành có thể nói là một trong những thành trì cổ xưa nhất của Nhân tộc, gọi nó là nơi phát nguyên của nhân tộc cũng không quá đáng!
Đông Lâm thành khổng lồ vô cùng, thành quách rộng lớn, nhìn không thấy cuối, thành tường thẳng tắp vào tận mây, ở trên tường thành cổ xưa này, từng chỗ lõm xuống vô cùng loang lổ cổ xưa, ở trên tường thành lưu lại vô số vết tiễn cùng đao, thậm chí đến hiện tại vẫn đang có đoạn tiễn cắm ở trên thành tường.
Mặc dù là thành tường tàn cổ loang lổ, nhưng mà thành tường vẫn lưu động đạo quang, mỗi một viên gạch, mỗi một tảng đá của thành tường đều bố trí đạo văn, thành tường của cổ thành này từng được vô số tiên hiền nhân tộc gia trì qua, cũng chính bởi vì vậy, Đông Lâm thành đã trải qua vô số năm tháng mà vẫn đứng vững không ngã.
Nhìn thành trì cổ xưa này, trong lòng Lý Thất Dạ cảm khái vô cùng, hiện tại phồn vinh, nhưng mà trong năm tháng cổ xưa trước kia lại có bao nhiêu người biết Nhân tộc đã từng gian khổ, ở trong thời đại hắc ám của Nhân tộc, ở Nhân Hoàng giới này Nhân tộc từng bị một lần xua đuổi đến không có đất đặt chân, ở thời đại kia Đông Lâm thành chính là một trong những trận doanh cuối cùng của Nhân tộc.
Ở đương thời, lại có bao nhiêu người biết, ở thời đại hắc ám nhất của Nhân tộc, ở Đông Lâm thành phát sinh qua một lần huyết chiến, Nhân tộc một lần lại một lần thủ vững, địch nhân một vòng lại một vòng công kích! Ở thời đại kia, Đông Lâm thành đều bị đánh nát, nhưng mà Nhân tộc một mực không ngừng vươn lên, một lần lại một lần xây dựng bảo lũy phòng thủ, một lần lại một lần gia cố Đông Lâm thành, một mực thủ vững đến cuối cùng!
Trong lòng Lý Thất Dạ ảm đạm thở dài một tiếng, Đông Lâm thành chất chứa rất nhiều ký ức của hắn. Song, thời đại Cổ Minh lại để cho hắn không dám nghĩ lại! Đã từng là thời đại hắc ám nhất của Nhân tộc, vào lúc đó bao nhiêu người bên cạnh hắn chết trận, ở thời đại kia, bao nhiêu hạng người vô địch dưới tay hắn huyết chiến đến chết!
Cứ như vậy đứng ở bên ngoài Đông Lâm thành, Lý Thất Dạ trong khoảng thời gian ngắn trở nên ngây người, bất luận là lúc nào, thời điểm hồi tưởng đến thời đại hắc ám kia, trong lòng của hắn đều không khỏi vì đó mà ảm đạm
- Lý huynh, sao vậy?
Ở thời điểm Lý Thất Dạ nhìn Đông Lâm thành đến ngẩn người, Trì Tiểu Đao kêu hắn mấy lần đều không có phản ứng.