Vào đi!" Ông nghe thấy tiếng bước chân do dự dừng ở ngoài cửa.
Bao năm qua, hôm nay Dương Tín Chí lần đầu tiên do dự đứng trước cửa phòng làm việc của ông, tiến thoái lưỡng nan. Tất cả nói lên một điều: việc đã hỏng!
"Chú đã biết về chuyện Sài Nguyên Khánh. Không hoàn toàn là lỗi của cháu. Cứ vào đây!" Ông lại gọi.
Rồi Tín Chí cũng vào, cúi đầu rụt rè nói: "Tại cháu chuẩn bị chưa chu đáo, đã không nhìn đúng người, cháu chỉ biết những năm gần đây hắn không làm hỏng việc bao giờ. Cũng không ngờ, bọ ngựa bắt ve nhưng chim sẻ lại đứng sau. Lần sau sẽ phải vạch kế hoạch thật sát sao, phải bố trí thêm nhân lực cả công khai lẫn bí mật..."
"Và nên nhớ, tuy cháu phải đảm bảo nguyên tắc "tay không dính máu" nhưng cũng phải tham gia vào công việc cụ thể, để bảo đảm tuyệt đối không sơ suất. Có biết "con chim sẻ" ấy là ai không?"
"Vẫn chưa có tin tức gì. Sở công an cũng đang tìm kiếm người này, nhưng hình như chưa hề có manh mối. Mạnh Tư Dao cho rằng đó là ông già mặc áo mưa".
"Theo cháu thì sao?"
"Cũng có thể. Nhưng cháu rất không hiểu, nếu đúng là ông già ấy thiết kế ra cái bẫy "Đau thương đến chết" thì ông ta phải mong Tư Dao chết cho sớm mới đúng, sao phải ra tay can thiệp vào thằng Sài Nguyên Khánh làm gì?"
"Nhưng cũng có thể ông ta không muốn Tư Dao chết sớm, mà muốn cô ta chết muộn nhưng thằng Khánh đã phá kế hoạch của ông ta, tước mất niềm vui của ông ta".
Tín Chí chột dạ: "Nếu đúng là thế, thì ông ta... ông ta thực quái dị!"
"Thời buổi này ai chẳng quái dị?!" Ông đứng bật dậy, thấy đầu đau âm ỉ. Già rồi, mình đã già thật rồi, gần đây cứ hay nhức đầu vô cớ, phải đi khám bệnh xem não có vấn đề không.
Ai mà chẳng quái dị? Trước đây mình là một người gần như không có khuyết điểm. một trí thức giàu lòng tự trọng.
Còn bây giờ? Mình là một người thành đạt, là triệu phú, thiên hạ nhìn vào chỉ thấy vầng hào quang, nhưng lại không biết rằng mình cũng là kẻ tội phạm, đồng nghĩa với bóng đen.
Tuổi già thường hay xúc động không đâu, có lẽ đã đến lúc nên viết hồi ký chăng? Gã phóng viên lần trước nói mình chỉ cần đưa cho hắn tư liệu thô, hắn sẽ viết giúp. Hắn đâu có biết mình thừa sức viết hay gấp trăm lần hắn! Hắn coi mình na ná những tên trọc phú mới phất kia thì phải?
"Chú, chú sao thế?" Dương Tín Chí cảm thấy ông ta là lạ...
"Không sao. Gần đây ở nhà có vài chuyện đáng ngán... Không sao, không có gì đáng nói".
Tín Chí đại khái cũng hiểu ông ta ngán về chuyện gì, vội nói: "Chú ạ, hay là... tất cả nên tạm hoãn.."
"Không thể. Phải đánh nhanh, dứt điểm! Có lẽ cháu có ý gì đó, cứ nói với chú xem sao!" Ông ta lại ngồi xuống ghế bên bàn làm việc.
"Gần đây cháu thấy Tư Dao đi đến một nơi rất kỳ lạ, một nơi mà người ta không thể nghĩ cô ta có thể đến. Đó là một cư xá "dưới mặt đất" ở phía nam Giang Kinh, vốn là một khu nhà hầm phòng không cũ kỹ được cải tạo lại. Cháu đã điều tra rồi, Tư Dao được một gã tiến sỹ ở đại học Giang Kinh giới thiệu, để đến gặp một tên "giang hồ" ở cái cư xá địa đạo ấy. Hình như tên nhãi đó là một tay siêu hạng về máy tính. Chắc là hắn đang giúp Tư Dao tra cứu cái gì đó".
"Dù tên nhãi đó giúp cô ta lần mò cái gì, thì cũng đều bất lợi cho chúng ta. Chú còn lo hai đứa ấy và tên phóng viên kia nữa đã biết quá nhiều chuyện. Chú phải quan sát mấy hôm để vạch kế hoạch cụ thể. Nếu con bé đó không đến cái cư xá hầm phòng không ấy nữa, thì sẽ chia ba ngả xử lý cả ba đứa. Nếu nó vẫn đến chỗ đó thì sẽ dùng cách một mũi tên hạ hai con chim, nhổ cỏ phải nhổ cả rễ!"