Đấu Thần

Chương 99: Xuất hành

Trong sảnh bên của Lý Gia.

Một thị vệ Lý Gia mang theo đám thị tùng, đặt một đống đồ loạn xa trước mặt của Lý Dật, sau đó khẽ khom người, rồi nhanh chóng lui xuống.

Lý Dật chỉ nhàn nhạt gật đầu, đưa mắt nhìn đồng hồ, thỉnh thoảng lại nhìn ra thứ trong chừng hữu dụng, nhét nó vào trong Dung giới của mình.

Ở phía sau hắn, Lý Na Na ngồi trên ghế, khẽ đung đưa đôi chân thon dài của mình, nàng cơ hồ chỉ im lặng nhìn theo Lý Dật, sau một hồi khẽ giọng nói:

- Xem ra, Lý Dật ca ca sắp đi xa nhà rồi!

Lý Dật khẽ mỉm cười, nói:

- Cũng không coi là xa nhà, nhanh thì mười ngày, chậm thì một tháng, cơ bản thì ta có thể trở về...

- Nếu lúc đó mà Lý Dật ca ca vẫn chưa trở về thì sao?

Lý Dật nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó nhàn nhạt nói:

- Vậy thì chứng tỏ ta quá tự cao tự đại, kết quả tự mình làm tự mình chịu rồi...

Lý Na Na nhíu chặt mày lại, không nhịn được nói:

- Lý Dật ca ca, rốt cuộc ngươi muốn làm chuyện gì, có cần Na Na giúp ngươi...Ngươi...Ngươi không thể nào có chuyện gì được.

- Tiểu nha đầu.

Lý Dật bước qua vuốt đầu Lý Na Na, nhàn nhạt nói:

- Ta muốn đi làm gì, trong lòng ta đã quyết...Nếu lúc này ta không làm, e rằng cả đời này sẽ hối hận, còn về việc ta muốn làm gì, nàng đừng hỏi nữa.

- Được rồi.

Lý Na Na chán nản gật đầu:

- Có điều Lý Dật ca ca phải nhớ kỹ! Nếu sau một tháng ngươi chưa trở vể, cho dù ngươi đi đâu! Na Na cũng nhất định tìm thấy ngươi!

Lý Dật nhẹ nhàng cười, không nhịn được lắc đầu, nói:

- Ngốc quá...

Chỉ đáng tiếc...Nàng ấy lại không lo lắng cho ta...

Lý Dật ánh mắt phiêu đãng cũng không biết đang trôi về nơi nào.

Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ thở dài, nói:

- Na Na, lần này ta đi, cũng có thể xem như chuyện bí mật. Nàng giúp ta trông chừng cái miệng của hạ nhân, ta không muốn gây sóng gió gì a!

- Biết rồi!

Lý Na Na khẽ hất mặt nói.

- Vậy thì ta đi đây!

Lại khẽ thở dài, Lý Dật lại nhét vài thanh binh nhận sắc nhọn vào trong Dung giới, rồi vỗ đầu của Lý Na Na, sau chốc lát, hắn đã phóng người ra khỏi sảnh bên.


Nhìn theo thân ảnh của Lý Dật, Lý Na Na đột nhiên u uất thở dài, sau một hồi, nàng lẩm bẩm nói:

Lý Dật ca ca... Lẽ nào ngươi thật sự cho rằng Na Na không biết gì sao? Tại sao... Tại sao Na Na muốn thứ gì đều gặp nhiều khó khăn như vậy?

Ở bên ngoài sảnh, một ánh mắt khác đang nhìn Lý Dật, nàng cơ hồ muốn lao ra để ngăn cản, nhưng cuối cùng lại không bước ra được...

o0o

- Từ nơi này, đến nơi này, lại đến nơi này...Mẹ nó, cái Vân Thủy Thành này sao lại đi phức tạp như vậy?

Trong màn đêm, một chiếc lều được dựng tùy tiện dưới một gốc đại thụ. Trước lều có một đống lửa, chiếc nồi sắt trên đống lửa đang lay động từng nhịp.

Lý Dật lại nắm lấy miếng bản đồ da dê, một tay gạch gạch lên phía trên, sau chốc lát phát ra một tiếng chửi thề.

Chỉ thấy, trên bản đồ vẽ một cách rõ ràng về hoàn cảnh giữa Vạn Triều Thành và Vân Thủy Thành. Chỉ có điều, hai tòa thành này khoảng cách không phải là xa, thế nhưng lại bị một sơn mạch khổng lồ ngăn cách. Nếu phải đi vòng qua sơn mạch này để đến Vân Thủy Thành, Lý Dật đã tính, nếu như vậy, chí ít hắn cũng phải mất một tháng mới tới nơi.

Đến lúc đó, e rằng gạo đã thành cơm rồi.

- Hỗn đản!

Lý Dật tiện tay đập bản đồ lên đất, ánh mắt nhìn xuống, trán nhăn nhúm lại.

- Thế nào? Tiểu tử...Lần này tốt xấu gì ngươi cũng đi làm chút "đại sự", chút khó khăn này đã gây khó cho ngươi rồi sao?

Thân ảnh của Xà Tôn Giả bay ra khỏi Vân Hoang Giới Chỉ, ngồi khoanh chân bên cạnh Lý Dật, ánh mắt đầy ý vị nhìn xoáy vào Lý Dật.

Lý Dật chỉ vào bản đồ, nhíu mày nói:

- Lão quỷ, ngươi có cách gì không?

Xà Tôn Giả thản nhiên nói:

- Cách thì không phải không có...Chỉ có điều không được thực tế lắm mà thôi!

- Nghĩa là thế nào?

Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:

- Vân Thủy Thành và Vạn Triều Thành cũng chỉ cách nhau hơn trăm dặm, thực ra không phải là xa. Nếu đi thẳng, mất khoảng năm ba ngày thì đủ. Thế nhưng muốn đi thẳng tới, vấn đề lớn nhất chình là tòa sơn mạch này...Ta thấy, Sơn mạch Nạp Gia...Chỉ cần ngươi có cách xuyên qua Sơn mạch Nạp Gia, vậy thì, trong mấy ngày có thể đến Vân Thủy Thành vốn không có vần đề gì.

Lý Dật cười khổ một tiếng nói:

- Chuyện này ta có thể không biết sao? Sơn mạch Nạp Gia là đệ nhất sơn mạch của Thiên Phong Đế Quốc. Bên trong không những vô cùng nguy hiểm, hơn nữa còn nhiều Ma Thú. Nếu lão quỷ ngươi có thể tùy ý sử dụng thực lực, ta cũng còn có cơ hội sống sót đi ra. Thế nhưng thực lực lúc này của ta mà đi vào thì đúng là chỉ là tìm lấy cái chết mà thôi! Nghe nói trong Sơn mạch Nạp Gia này còn có Ma thú cấp năm...Đây là sự tồn tại tương đương với cường giả Đấu Hoàng của nhân loại. Nếu gặp phải, với sự thù địch của Ma thú với nhân loại mà nói, ta không tin ta có thể chạy thoát...Lão quỷ, tuy trước giờ ta đều tự phụ, nhưng cũng không phải không biết người biết ta a!

Xà Tôn Giả như cười như không nói:

- Nếu Bản tôn tùy tiện sử dụng thực lực thì đâu cần phiền phức như vậy? Trực tiếp đưa ngươi bay lên không trung là được rồi...Thế nhưng tình hình lúc này ngươi còn rõ hơn ta, vì vậy người đừng mơ nữa. Chỉ có điều, ta vẫn khuyên người...Xuyên qua Sơn mạch Nạp Gia này!

Lý Dật nhíu mày hỏi:

- Tai sao?

Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:

- Càng là nơi nguy hiểm càng có thể rèn luyện ý chí của con người, nói không chừng còn có bảo vật thiên nhiên nào giúp ngươi có thể tăng tu vi! Thế nhưng điều quan trọng nhất là, với thực lực của ngươi, đi Vân Thủy Thành cũng là đã chín phần chết một phần sống rồi...Đi vào Sơn mạch Nạp Gia có khác biệt gì sao?


Lý Dật suy nghĩ một hồi, sau đó lại thở dài, nói:

- Lão quỷ, tuy ngươi nói dễ nghe lắm, nhưng ta vẫn còn biết sức mình...Một mình đi vào đó? Đây không phải là tự tìm cái chết thì là gì?

- Ai nói ngươi đi tìm cái chết? Lại có ai nói ngươi phải đi vào một mình?

Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:

- Tạm không nói Vân Thủy Thành, sau này ngươi muốn đi Tế Thần Điển, đến lúc đó nguy hiểm bên trong ấy so với Sơn mạch Nạp Gia này chỉ có hơn chứ không có kém a! Ngươi coi như mình rèn luyện trước khi đi Vân Thủy Thành cũng được, coi như diễn luyện trước khi đi Tế Thần Điển cũng được...Tóm lại, Sơn mạch Nạp Gia này, ngươi không đi cũng phải đi! Ta tin chắc rằng, chỉ cần ngươi có thể an toàn rời khỏi Sơn mạch Nạp Gia, vậy thì vào Vân Thủy Thành, ngươi cơ bản có thể hiên ngang bước đi rồi! Tiểu tử, ngươi đừng bao giờ quên rằng, Đấu kỹ mà ta dạy ngươi, không phải để ngươi trở thành kẻ có lá gan chuột nhắt đâu!

Lý Dật nhíu mày một hồi, mới cười khổ nói:

- Lão quỷ, ngươi nói đến như thế rồi, xem ra Sơn mạch Nạp Gia này, ta không đi cũng phải đi rồi! Hơn nữa ngươi nói đúng! Nếu ta muốn đến Vân Thủy Thành kịp lúc, ngoài cách này ra, cũng không còn cách khác rồi! Nếu có thời gian đi vòng qua sơn mạch này, ta hà tất phải khổ sở như vậy...

- Ngươi nghĩ thông suốt là tốt rồi!

Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói, sau đó, hắn tiện tay chỉ về một phương hướng:

- Nếu Bản tôn nhớ không sai, cách nơi này ngoài hai mươi dặm, có một tòa tiểu trấn, ở đó thường có Dong binh đoàn hoặc người mà thương đội chiêu mộ cùng nhau qua Sơn mạch Nạp Gia, chúng ta không quen lối ở Sơn mạch Nạp Gia này, nếu gặp một thương đội tốt một chút, nói không chừng còn có thể tiết kiệm thời gian cho ngươi nữa kìa.

Lý Dật nhíu mày, nói:

- Sơn mạch nguy hiểm như vậy, lại vẫn có đoàn người đi qua, đúng là chưa thấy quan tài...

Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:

- Xuyên qua sơn mạch, có thể giảm hành trình hai bên sơn mạch, đối với phần lớn thường nhân mà nói, đây là chuyện có lợi nhuận cực lớn, vì vậy dĩ nhiên sẽ có người làm chuyện này, có điều gì mà kỳ lạ? Huống hồ, đối với tiểu tử ngươi mà nói, lẽ nào không phải chuyện tốt sao?

- Ngươi nói đúng...

Lý Dật chợt khẽ cười một tiếng:

- Tại sao họ phải làm như vậy, có liên quan gì đến ta? Chỉ cần có thể đảm bảo ta an toàn đi qua Sơn mạch Nạp Gia là được rồi.

- An toàn? Người đừng có vọng tưởng, ngươi hãy cầu khẩn, không gặp phải Ma thú cấp bốn trở lên đi, Ma thú cấp ba thì với thực lực của ngươi còn có thể miễn cưỡng đối phó, còn nếu là cấp bốn mà...E rằng...

Nhìn nụ cười âm độc của Xà Tôn Giả, Lý Dật không khỏi thở dài. Cơ hồ bản thân đã rơi vào trong kế hoạch của lão quỷ này a!

Khẽ lắc đầu, Lý Dật tiện tay đánh tắt đám lửa trước mặt. Nếu đã quyết định hành trình, vậy thì hắn cũng không phí thời gian, mà vào trong lều ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.

Nhìn bộ dạng của Lý Dật, Xà Tôn Giả hiện ra niềm vui trên khuôn mặt, hắn tiện vung tay, một đầu đấu khi huyết hồng sắc mỏng manh từ từ nổi lên xung quanh, tạo ra một lớp phòng vệ cho Lý Dật, sau đó hắn mới khẽ lắc người thu vào trong Vân Hoang Giới Chỉ.

o0o

Một đêm yên ắng.

Sáng hôm sau, sau khi Lý Dật thu dọn xong đồ, đi theo chỉ dẫn của Xà Tôn Giả, từ từ đi về một góc ở chân Sơn mạch Nạp Gia.

Trên dọc đường, thỉnh thoảng hắn gặp Dong binh đơn thân hoặc là một đại đội kỵ binh đoàn gầm rú đi qua.

Có điều vì cách ăn mặc lúc này của Lý Dật chẳng khác nào với một Dong binh nghèo túng bình thường, vì vậy rất ít người liếc mắt nhìn hắn. Dĩ nhiên, điều này đối với hắn mà nói là một chuyện vô cùng tốt.

Dù sao, cái cảm giác ra vào Vạn Triều Thành một chút đã có vô số người lén nhìn, khiến hắn rất ghét.

Từ một góc độ nào đó, Lý Dật thích hợp làm một sát thủ che ẩn mình ở sau hơn là một cường giả bị người khác để ý.

Cứ nhu vậy hắn đi được gần nửa ngày, một thị trấn nhỏ đã xuất hiện trong tầm mắt của Lý Dật.

Vì ở gần với Sơn mạch Nạp Gia, tiểu trấn này được gọi là Nạp Gia Trấn. Nghe lúc ban đầu, là do một Dong binh tàn phế dựng một lữ quán ở đây, sau đó theo dòng thời gian, tiểu trấn này được dần dần hình thành.

Trong tiểu trấn này, không có dân cư bình thường, ngoài một số người định cư để làm ăn ở đây ra, những người tập trung ở đây phần lớn là những Dong binh đơn thân hoặc đi theo đội, thế nhưng người thường ra vào nơi này nhất chính là các đoàn thương đội.

Chỉ vì Nạp Gia Trấn này chính là nơi tốt nhất để họ tuyển hộ vệ.

Lý Dật quét mắt trên con phố, tuy rằng giống với Huyết Lang Trấn, nơi này cũng là nơi Dong binh sinh sống, thế nhưng khác với sự phồn hoa đã mất của Huyết Lang Trấn, Nạp Gia Trấn này hiện ra có phần xo xác tiêu điều.

Dong binh trên phố khi gặp nhau, thỉnh thoảng chạm mắt nhau đều bắn ra tia lửa, đặc biệt là một số Dong binh đeo huy chương có màu kỳ dị trên ngực, khi gặp người đeo huy chương không giống, ánh mắt đều lộ ra vẻ hung sát.

- Ha ha...Nạp Gia Trấn này đúng là nơi long xa hỗn tạp thành danh của Thiên Phong Đế Quốc. Dong binh các cấp chiếm giữ nơi này không có mười người cũng có tám người, vì vậy chuyện làm ăn của họ luôn bị xung đột. Không có mấy Dong binh đoàn nào là hòa thuận...Dĩ nhiên, giữa họ cũng có quy củ riêng của mình, cho dù đôi bên có thù hận lớn thế nào, thế nhưng trong Nạp Gia Trấn này sẽ tuyệt đối không động thủ, chỉ khi đôi bên xuất hành làm nhiệm vụ, vô tình đụng nhau, vậy thì nói không chừng sẽ là một trận sinh tử...Vì vậy Nạp Gia Trấn có một câu nói rằng, Sơn mạch Nạp Gia này thứ nguy hiểm không phải là Ma thú, mà là lòng người...

Trong lúc Lý Dật cảm thán, giọng nói nhàn nhạt của Xà Tôn Giả có chút cảm thán vang lên, dường như hắn rất quen thân với nơi này.

Nghe vậy, Lý Dật nhìn kĩ lại, quả nhiên không khí của cả tiểu trấn này tuy không được tốt lắm, thậm chí như đông cứng lại...Thế nhưng lại không có chỗ nào có người động thủ, thậm chí ngày cả rất nhiều "Bàn tay vàng" ở nơi khác cơ hồ cũng không nhìn thấy...Chắc rằng, những "Bàn tay vàng" này cũng không ngốc đến mức đến nơi này tìm cái chết...