Diệp Khinh Vũ cả kinh, không nhịn được nói:
- Miêu Khả gia gia! Người! Người nói cái gì? Muốn gả ta cho người này? Không được! Nói gì cũng không được!
Miêu Khả hừ một tiếng, nói:
- Hồ đồ! Lý Thiếu gia tuổi này đã là Tam Tinh Đấu Giả, thành tựu sau này không hề lường trước được. Nếu hắn bằng lòng lấy ngươi, không biết phúc phận lớn thế nào! Ngươi còn cãi gì mà cãi?
Diệp Khinh Vũ cong miệng lên, vẻ mặt uất ức, thế nhưng ánh mắt nhìn Lý Dật lại càng tràn ngập sự tức giận.
Thế nhưng, những thiếu niên của Lý Gia lúc này đều nhìn Lý Dật với ánh mắt cổ quái.
Trong những ánh mắt này, còn có của Lý Na Na và Lý Băng.
Lý Na Na chỉ nhíu mày nhìn Diệp Khinh Vũ, không nói gì nhiều, dường như nàng đã tính rõ nữ nhân này sẽ không đồng ý. Chỉ có nhãn thần của Lý Băng thoáng lộ vẻ buồn bã, khi chạm phải ánh mắt của Lý Dật, nàng vội vã cúi đầu xuống.
Về phần Lý Hán cũng chỉ nhàn nhạt cười, cơ hồ như không nghe thấy gì, ngón tay gõ nhẹ vào chiếc bàn bên cạnh, phát ra những âm thanh nhè nhẹ.
Lúc này, không biết bao nhiêu ánh mắt hướng về Lý Dật, ai cũng hiểu, Lý Dật nếu đồng ý với điều kiện như vậy, tiền đồ tương lai quả thực không thể hạn lượng!
Thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Lý Dật lại mỉm cười, nói:
- Miêu Khả trưởng lão...Ta nghĩ điều kiện này ta không đồng ý thì tốt hơn! Lúc đầu, Diệp huynh tuy nhiệt tình mời, ta cũng đã động tâm...Thế nhưng, hôm nay không giống trước! Ngày đó ta muốn đồng ý với Diệp huynh, chỉ vì hắn xem trọng một tên phế vật như ta...Thế nhưng, hôm nay Diệp huynh bất ngờ qua đời, ta sao có thể nhân cơ hội này để đồng ý chuyện này? Người biết chuyện thì không sao, người không biết lại nói không chừng bảo là lấy người bạn đã quá cố của mình ra để giở chuyện, để có được mục đích mờ ám của mình! Vì vậy ý tốt của Miêu Khả trưởng lão, Lý mỗ đã tâm lĩnh rồi! Vẫn mong chư vị ở đây làm chứng cho, Lý mỗ hôm nay không những không đồng ý với những điều kiện này, mà đời này kiếp này cũng không bao giờ đồng ý!
Miêu Khả thoáng ngây người, hắn không thể ngờ, một điều kiện tốt như vậy lại có người từ chối.
Diệp Khinh Vũ cũng kinh ngạc không kém, trước giờ chỉ có nàng từ chối người khác, chưa từng có ai từ chối nàng. Cảm giác bị người khác từ chối lúc này, khiến trong lòng nàng không biết có cảm giác gì, vỗn dĩ nên phát hỏa, nhưng không biết tại sao, nàng lại không thể nào giận dữ được, chỉ ngây người đứng đó.
Về phấn Lý Dật, trong lòng chỉ thoáng cười lạnh, hắn rõ hơn bất cứ người nào, Diệp Thanh Mã chết trong tay của mình, chuyện này nếu bị người khác biết, e rằng Lý Gia sẽ xong đời! Hắn không có lòng tin có thể giữ được bí mật dưới sự chú ý của Diệp Gia và Bắc Đẩu Tông.
Phải biêt rằng Diệp Thanh Mã có rất nhiều thứ đang ở trong tay mình.
Những chuyện vào Bắc Đẩu Tông và Diệp Gia mặc người khác sai bảo, hắn cũng sẽ không làm.
Sau một hồi, Miêu Khả khẽ lắc đầu, hắn vốn dĩ không phải không nghi ngờ Lý Dật, chỉ có điều lời nói của Lý Dật lúc này đã khiến hắn bớt nghi ngờ phần nào, ngay lập tức hắn khẽ thở dài nói:
- Nếu đã vậy, đúng là đáng tiếc...Chỉ có điều, những chuyện hôm này, ta sẽ trở về bẩm báo đúng sự thực với Lão tổ tông Diệp Gia. Nếu Lão tổ tông có lệnh, đến lúc đó vẫn mong Lý Thiếu gia lại suy nghĩ thêm...Còn về hôm nay...Chúng ta xin cáo từ trước!
Diệp Khinh Vũ ở bên cạnh nhíu mày, khẽ giọng nói:
- Miêu Khả trưởng lão, hôm nay chúng ta đến đây là vì...
Miêu Khả nhàn nhạt nói:
- Không cần nữa, ta tin vào con người của Lý Thiếu gia, chuyện đó chấm dứt ở đây thôi!
Diệp Khinh Vũ còn định nói gì đó, nhưng ánh mắt của Miêu Khả khiến nàng không thể không im miệng.
Ngược lại Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Mục đích đến của hai vị, ta cũng hiểu phần nào, có điều nếu đã đến rồi, vậy thì cũng không thể trở về tay không...Chi bằng, cứ để ta cùng hai vị đến hậu sơn cấm địa xem thử đi, Lý Gia chúng ta không gánh được mối hiềm nghi này!
Diệp Khinh Vũ khẽ chớp động ánh mắt.
Miêu Khả cũng suy nghĩ một hồi, sau chốc lát gật đầu nói:
- Được rồi, vậy thì...Lý Gia chủ, đắc tội mong đừng trách!
Lý Hàn cười hả hả, nói:
- Nên làm! Nên làm! Lúc này cũng không phải Lý Mỗ muốn từ chối hai vị, mà là tiểu nhi Lý Dật đang tu luyện bên trong, ta thật sự sợ quấy nhiễu hẵn sẽ có sai sót gì đó thôi. Nếu hiện giờ Dật nhi đã ra rồi, vậy thì Miêu Khả trưởng lão hãy đi kiểm tra rõ, đây là chuyện nên làm!
- Mời!
- Mời!
o0o
- Vút vút vút!
Mấy đạo nhân ảnh lướt qua không trung ở hậu sơn cấm địa Lý Gia, sau đó nhẹ nhàng đáp đất.
Người đi đầu tiên chính là Lý Hàn, hắn nhìn hậu sơn vốn dĩ cảnh trí vô cùng nên thơ lúc đầu rồi, sau đó cười khổ một tiếng nói:
- Năm đó tổ tiên Lý Giá ta sở dĩ chọn nơi này lập cơ nghiệp nghìn năm của Lý Gia, ngoài việc nơi này thiên địa nguyên khí nồng hậu, thế núi đễ thủ khó công. Nguyên nhân lớn hơn là vì tổ tiên rất thích cảnh trí nơi này, nên mới đặt nó làm hậu sơn cấm địa...Không ngờ hôm nay...
Lý Hàn quét mắt qua hậu sơn đã bị tàn phá thảm hại, vẻ mặt lộ ra sự đau khổ, đến lúc hắn nhìn vào huyệt động khổng lồ trên vách núi, bất giác như hít phải luồng gió lạnh.
Với kiến thức của hắn, cũng chưa từng nhìn thấy Đấu kỹ nào có thể phá núi thành bộ dạng này. Xem ra người con bảo bối của mình, lần này đã bắt được vàng rồi.
Miêu Khả ở bên cạnh chậm rãi nhìn xung quanh, rồi cưới nói:
- Xem ra hậu sơn cấm địa này cũng không manh mối gì, cho dù có, e rằng cũng đã bị phá hoại rồi...Có điều Lý Gia chủ cứ yên tâm, Diệp Gia chúng ta không phải nghi ngờ các ngươi, chỉ là không đến xem thì không thể yên tâm mà thôi.
Lý Hàn khoát tay nói:
- Đâu có, đâu có...Cảnh trước mặt cho dù bị Miêu Khả trưởng lão nghi ngờ, e rằng cũng là điều dễ hiểu a...
Miêu Khả khẽ lắc đầu, không còn quấn vào chuyện này, mà nhìn mà huyệt động khổng lồ trên vách núi, sau chốc lát thờ dài nói:
- Lão phu cũng noi như được tai nghe mắt thấy...Tình hình như vậy, e rằng ngoài việc Ma thú hóa hình ra, chỉ xuất hiện cường giả Đấu Vương hoặc trên Đấu Vương thi triển Đấu kỹ cao cấp mà thôi...Hơn nữa cấp bậc Đấu kỹ này e rằng vượt qua tưởng tượng của chúng ta a...Xem ra Lý Thiếu gia có thể tiến bộ nhanh như vậy, cũng không phải không có nguyên nhân a!
Lý Dật sớm đã có chuẩn bị về điểm này, hắn nhàn nhạt cười, nói:
- Miêu Khả trưởng lão nói đùa rồi...Đây không phải ta tạo thành, chỉ có điều là vị lão tiên sinh đó khi diễn luyện Đấu kỹ cho ta đã tạo ra thôi.
- Diễn luyện Đấu kỹ!
Miêu Khả thoáng vụt tinh quang trong ánh mắt, tuy muốn hỏi gì đó, nhưng vẫn thông minh ngậm miệng lại.
Đến được địa vị như hắn, dĩ nhiên hiểu rõ, những lão quái vật cơ hồ nghịch thiên tuy thỉnh thoảng có thu nhận đệ tử, hoặc là truyền thụ chút gì đó cho nhân vật mà hắn thích. Thế nhưng người khác tốt nhất là đừng truy cứu, bằng không nhưng lão quái vật đó mà nổi giận, hậu quả khó có thể tưởng tượng...
Nghĩ tới đây, trong lòng Miêu Khả lần đầu tiên trào ra chút sợ hãi.
Lúc này hắn đã hiểu mục địch Lý Dật để hắn tới đây. Không phải muốn chứng minh điều gì, mà là muốn thể hiện uy áp với hắn và Diệp Gia...
Điểm này cơ hồ đang nói, nếu hắn muốn giết Diệp Thanh Mã, dựa vào người đằng sau này, vốn không cần phải che dấu như vậy.
Dù gì, lão quái vật có thể tạo thành cảnh tượng như vậy, cho dù ở Thiên Phong Đế Quốc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay a!
- Miêu Khả tiên sinh có nhìn ra điều gì không ổn không?
Thấy Miêu Khả im lặng một hồi lâu, Lý Dật chợt khẽ tiếng hỏi.
Miêu Khả lắc đầu, rồi lại nhìn Diệp Khinh Vũ mãi không mở lời, đột nhiên khẽ cười nói:
- Không có...Như vậy, sau này Lý Gia cũng coi như đã thoát hiềm nghi rồi. Chuyện này ta sẽ báo lên trên sự thật...Hôm nay đúng là đã làm phiền Lý Gia chủ và Lý Thiếu gia rồi.
Lý Hàn cười ha hả, nói:
- Đâu có! Đâu có! Chi bằng mời hai vị ở lại dùng bữa cơm rồi hãy đi.
- Không cần đâu!
Miêu Khả cười lạnh một tiếng:
- Còn phải đa tạ Lý Thiếu gia nhắc nhở, bằng không ta quên mất, ngoài Thiếu gia nhà ta ra, có lẽ còn có hai thi thể nữa. Người nào đó cơ hồ đã tính toán chuyện này từ lâu a...Như vậy coi lão phu thành kẻ ngốc rồi!
- Nếu đã vậy, Lý mỗ cũng không tiện giữ chân.
Lý Hàn chắp tay nói.
Miêu Khả khẽ lắc đầu, rồi nhìn Lý Dật, nói:
- Lý Thiếu Gia sau này nến có đến Đế Đô, có thể đến Diệp Gia ta nói chuyện. Diệp Gia rất chào đón ngươi a...Vậy thì, chúng ta đi đây!
Nói rồi, Miêu Khả đưa mắt ra hiệu cho Diệp Khinh Vũ, hai người khẻ gật đầu, thân hinh đã phóng thẳng ra bên ngoài, nhìn theo hướng hai người biến mất, Lý Hàn mới thở phào một tiếng, ông nhắm mắt cảm nhận một hồi, rồi nhàn nhạt nói:
- Xem ra hôm này Long Phi và Long Ngạo Thiêu vô duyên vô cớ lại bị ngươi hãm hại rồi!
Lý Dật sờ mũi nói:
- Tại sao nói là lại?
Lý Hàn cười ha hả nói:
- Ngươi nói xem? Thế nào...Không giải thích gì với cha sao?
Lý Dật thản nhiên nói:
- Cũng không có gì đáng giải thích, chẳng qua là ta đã đoán biết, Long Phi và Long Ngạo Thiêu đã giữ thi thể hai hộ vệ của Diệp Thanh Mã lại...Với môn phong của Diệp Gia, chắc chắn sẽ không để những thứ quan trọng ở lại Long Gia. Long Gia lần này xem ra sẽ bị đổ máu rồi...Có điều muốn diệt tận thì chưa tới nỗi...Chỉ có điều Diệp Gia không dễ đối phó a...
Lý Hàn nhíu mày nói:
- Nói như vậy là sao?
Lý Dật nhếch miệng nói:
- Miêu Khả đó thì không nói nữa, có lẽ cũng là tên sắp đột phá đến Đấu Vương...Thế nhưng Diệp Khinh Vũ lại không đơn giản a...Ta thấy tuổi tác của nàng chẳng qua cũng tương đương ta, nhưng đã là Tứ Tinh Đấu Giả rồi...Thiên phú này, quả thực khủng khiếp a! Tứ đại thế gia, danh bất hư truyền!
Lý Hàn không nhịn được trợn ngược mắt, trong lòng thầm nói:
- Tên tiểu tử khủng bố nhà người, có tư cách nói người khác sao?
- Đúng rồi...
Lý Hàn chợt nói:
- Tiểu quỷ, ta còn có chuyện cần cảnh cáo người...
Lý Dật nói:
- Chuyện gì vậy?
- Không phải ta muốn nói ngươi, mà là hai vị Các lão của gia tộc chuyển lời...Van ngươi lần sau cho dù tu luyện Đấu kỹ gì, thì cút vào trong sơn mạch cho họ nhờ. Nếu không tìm được chỗ, hai người họ sẽ tìm cho ngươi! Thế nhưng đừng bao giờ tu luyện ở hậu sơn gia tộc nữa...Lý Gia chúng ta, không có nhiều hậu sơn cho ngươi phá hoại đâu!
Nhìn vẻ mặt như cười như không của Lý Hàn, Lý Dật gượng cười nói:
- Điều này dĩ nhiên... Lần này cũng là chuyện quá đột ngột mà... Nếu không phải... Ta cũng không vội tu luyện Đấu kỹ ở đây.
Nói đến đây, vẻ mặt của Lý Dật nghiêm chỉnh lại, nói:
- Đúng rồi, phụ thân đại nhân...Sau khi Diệp Khinh Vũ và Miêu Khả đến hôm nay, chuyện Diệp Thanh Mã coi như chấm dứt. Được ám thị của chúng ta, Diệp Gia cũng không ngốc, sẽ không đến gây phiền phức cho Lý Gia chúng ta nữa... Trừ phi họ có chứng cớ gì. Vì vậy, chuyện này chúng ta không cần lo lắng... Điều ta muốn hỏi ngươi là, khả năng Nạp Lan Gia chủ động thối hôn có lớn không...
Lý Hàn khẽ biến sắc mặt, sau chốc lát thở dài một hơi, nói:
- Quả nhiên là vậy...Ngươi vẫn muốn đi sao? Ta nói tiểu tử ngươi, sao lại tạo thanh thế lớn ở hậu sơn Lý Gian như vậy, không giống với tính cách
cùa ngươi chút nào...Nói thực nhé, muốn họ thoái hôn, e răng cơ hội không đến một phần...
- Không đến một phần sao?
Lý Dật khẽ nhếch miệng:
- Vậy thì, chỉ có thể nghĩ cách khác rồi...
Lý Hàn nhíu mày, nói:
- Dật nhị, vi phụ biết ngươi chắc chắn đã giấu điều gì đó, thậm chí thực lực của người có lẽ có thể đối phó với cường giả Đấu Sư. Thế nhưng, Gia chủ của Nạp Lan Gia lại là một Đấu Vương danh đúng với người a...Nếu ngươi cứ đi như vậy...
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Phụ thân đại nhân, người đừng quên rằng, ta còn có một hảo lão sư đó...
Lý Hàn khẽ ngây người, sau đó chốc lát cười khổ một tiếng, tiện tay quăng ra một vật:
- Nhiều năm kinh doanh, Lý Gia chúng ta cũng có mấy phần căn cơ ở Vân Thủy Thành. Có thứ này, ngươi có thể điều động tất cả thế lực của Lý Gia ta trong Vân Thủy Thành. Đây là điều duy nhất mà vi phụ có thể giúp ngươi!
Lý Dật tiện đón lấy nhìn.
Chỉ thấy một miếng thiết bài nhỏ ở tròn tay hắn, trên thiết bài có khắc một chữ Lý rất to.
- Nếu như vậy, cảm tạ phụ thân đại nhân đã thành toàn...