Thông qua kinh mạch của thi thể của cường giả để tìm hiểu về đấu khí công pháp cường giả đó tu luyện quả thực là một việc vô cùng phức tạp, yêu cầu cường giả phải rất hiểu về đấu khí công pháp mới có thể làm được. An Đức Lược đã có thể sáng tạo ra một bộ Thiên Ma Đấu Khí, hơn nữa công pháp đó Băng Nữ ban đầu cũng không thể phân biệt thật giả, có thể thấy người này hiểu biết sâu rộng như thế nào, thông qua nghiên cứu thân thể Lý Dật để đạt được Thiên Ma Đấu Khí mà Lý Dật đã tu luyện cũng không phải là không thể, do đó có thể nói, thi thể của cường giả bản thân là một kho báu.
An Đức Lược đã vì Thiên Ma Cửu Biến mà trở nên điên cuồng, trăm phương nghìn kế bồi dưỡng La Tuyết Phong trở thành vật thí nghiệm cho mình, tâm cơ đó thâm sâu tới mức nào.
Đối mặt với sự uy hiếp của An Đức Lược, Lý Dật không hề sợ hãi:
- Theo ta được biết, muốn thông qua kinh mạch của cường giả để tìm hiểu một bộ công pháp, ít nhất kinh mạch của cường giả đó cũng vẫn còn phải tồn tại. Cho dù thực lực của hiệu trưởng các hạ cao hơn ta, nhưng ta tự tin rằng trước khi ngươi giết được ta, ta sẽ hủy được kinh mạch. Hơn nữa, không giấu hiệu trưởng các hạ, bộ công pháp đó thâm sâu khôn cùng, cho dù là người tu luyện như ta cũng chưa hiểu hết được, chỉ cần có chút sơ xuất, ha ha, đó sẽ là kết cục thê thảm tới mức nào.
Vẻ mặt An Đức Lược không ngừng biến đổi, một lát sau mới nói:
- Được, Lý Dật, người khá lắm. Vậy ngươi nói xem phải hợp tác thế nào?
- Rất đơn giản, ngươi giúp ta cứu một người từ trong Tù Thiên Chi Động ra, ta sẽ giao công pháp cho ngươi.
- Cứu một người từ trong Tù Thiên Chi Động ra? Lẽ nào ngươi muốn cứu đại ma đầu Dương Ma Thiên.
- Hiệu trưởng các hạ đoán sai rồi, ta không phải muốn cứu Dương Ma Thiên, mà là thánh nữ của Thiên Ma Tông.
Lời của Lý Dật không chỉ khiến An Đức Lược cảm thấy kỳ lạ, ngay cả đám người Ánh Vũ Tình cũng không hiểu gì, thánh nữ Thiên Ma Tông có địa vị rất cao trong Tứ Đại Ma Tông, đặc quyền chẳng khác gì gấu trúc ở thế giới Lý Dật sống trước kia. Còn cảnh ngộ bi thảm của thánh nữ thì không có ai được biết.
- Thánh nữ Thiên Ma Tông? Sao ngươi muốn cứu nàng ta?
- Cái này ngươi không cần biết. Tóm lại, cứu thánh nữ ra, ta giao công pháp cho ngươi, thế nào. Hợp tác này ngươi không bị thua thiệt chứ?
Từ trong Tù Thiên Chi Động cứu một người ra đương nhiên không dễ dàng, nhưng so với thứ đạt được thì sự nguy hiểm này không đáng gì cả. An Đức Lược khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Ta dựa vào đâu tin ngươi?
Vấn đề này Lý Dật cũng không dễ trả lời, cái gọi là hợp tác chỉ là do tình thế bắt buộc, hơn nữa Lý Dật cũng không định giữ lời hứa, chỉ muốn tiện tay kiếm thêm một bang thủ mà thôi.
- Tin hay không tùy ngươi, đã là hợp tác, quan trọng nhất là tự nguyện, ngươi đã không tin ta cũng không có cách nào khác, cũng làm chúng ta đấu một phen.
Nếu Lý Dật lại lấy việc bắt nữ nhân mình yêu để làm con tin An Đức Lược chắc chắn sẽ không tin, nhưng thái độ vô lại đó của Lý Dật, An Đức Lược lại cười ha ha, nói:
- Lý Dật, chúng ta coi như không đánh không quen. Được, ta tin ngươi lần này, nếu hợp tác vui vẻ, La Lan Học Viện vẫn là của ngươi, ngươi sẽ trở thành một trong những ngươi có quyền lực nhất của Đấu Thần Đại Lục.
Chức vị hiệu trưởng của La Lan Học Viện, nếu có thể đương nhiên Lý Dật không từ chối. Đàm phán khó khăn cuối cùng đã đạt được đồng thuận, không khí căng thẳng dần trở nên hòa dịu. Dịch dung đấu kỹ cần tiêu hao lượng lớn đấu khí, thấy tình hình đã an toàn, Ánh Vũ Tình liền khôi phục lại bộ dạng thiếu nữ.
Là một trong những bá vương của La Lan Học Viện, An Đức Lược đương nhiên không hề xa lạ với Ánh Vũ Tình, cũng bởi vậy, An Đức Lược mới vô cùng buồn bực:
- Những tên phế vật kia đã bồi dưỡng cho ta học viên nào thế này. Lẽ nào một hiệu trưởng như ta không đáng được tôn trọng hay sao?
Ánh Vũ Tình mỉm cười, nói:
- An Đức Lược hiệu trưởng, không phải ta không tôn trọng ngươi, mà các đạo sư luôn dạy chúng ta một chân lý, Đấu Thần Đại Lục là thế giới của cường giả. Chỉ cần trở thành mạnh nhất thì sẽ có được tất cả. Ta lĩnh hội được chân lý đó, nên ta là một học viên ưu tú.
Lý Dật cũng không thèm để ý tới An Đức Lược và Ánh Vũ Tình, mà càng có hứng thú với nơi hắn đang ở hơn.
Đây có lẽ không phải là tự nhiên, mà do con người tạo nên, điều đó có thể khẳng định từ những dấu vết ở trên tường. Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ là do cường giả nào đó dùng đao kiếm hoặc trực tiếp dùng đấu khí khoét ra. Điều đó có thể giải thích tại sao ở phía trong cửa động rất kín đáo đó là một không gian có thể dung nạp hơn chục người, hơn nữa ở sâu trong không gian này còn có một bức tượng đá.
- Cái này do ngươi tạo ra sao?
Lý Dật chỉ tượng đá, hỏi An Đức Lược.
- Ta tới thì nó đã ở đó rồi. Ngươi cho rằng ta có thời gian rảnh rỗi làm thứ đó hay sao?
Lý Dật tiến lại gần bức tượng, nhìn kỹ, bức tượng rất thô ráp, chỉ lờ mờ nhìn thấy hình dáng một người, mặt rất mơ hồ, không nhìn ra rõ là khuôn mặt của cường giả nào.
Nhìn thấy Lý Dật có hứng thú với bức tượng, An Đức Lược nói:
- Đừng nhìn nữa, không có gì đâu. Có lẽ là tên nhân loại cường giả nào đó bị khốn ở Long Đảo đã tạo nên nơi này, và lưu lại kiệt tác vô nghĩa này.
Vừa mới bắt đầu, Lý Dật cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu đúng như An Đức Lược nói, vậy nhân loại cường giả bị giam trên đảo nếu có thời gian lưu lại kiệt tác như vậy thì phải căn cứ theo hình dáng của mình để khắc mới đúng, hơn nữa không thể thô ráp như vậy được. Bức tượng này có lẽ dùng để che giấu thứ gì đó.
Vừa nghĩ như vậy, Lý Dật liền dùng đấu khí vung ra, quấn quanh bức tượng, khẽ dùng lực, bức tượng liền bị di chuyển đi mấy thước, tiếp đó, một cái cửa động đen ngòm liền hiện ra.
Động này chỉ một người có thể vào, giống như một chiếc miệng đen ngòm.
- Xem bộ dạng không hề đơn giản.
An Đức Lược khẽ sửng sốt, rất có hứng thú, Ánh Vũ Tình, Tác Mã Lý cũng vây quanh, cùng bình luận không ngừng.
- Ai đi vào xem trong đó rốt cuộc có gì cổ quái.
Lý Dật nhìn một lượt đội viên của mình, cuối cùng dừng lại trên người Caly Rost. Con đường này quả thực để dành riêng cho tiểu quái nhân này vậy.
- Ta không vào!
Caly Rost vô thức lui lại.
- Ta cho rằng đây là một hang rắn, hơn nữa còn là một con rắn cấp bậc không hề thấp, các ngươi muốn ta vào làm điểm tâm cho nó, còn lâu.
Nhưng Caly Rost lui lại liền gặp phải trở ngại, bởi thân hình to lớn của Tác Mã Lý đã ở phía sau hắn.
- Caly Rost, người nên biết Long Tộc căn bản không cho phép ma thú sinh sống trên Long Đảo, cái này hiển nhiên do con người tạo nên. Khi cần ngươi ra sức vì đồng đội, ta không muốn quyền uy của đội trưởng ta bị nghi ngờ.
- Cho dù không phải là ma thú, cho dù là do người đào nên, nhỡ đâu có một con mãng xà chiếm lấy thì sao, ta sợ rắn.
- Sao nhiều lời thế.
Hành vi nhu nhược của Caly Rost đã khiến Tác Mã Lý bất mãn, tên tướng cướp biển nắm lấy thân thể Caly Rost, nhét xuống.
Đã tới nước đó, Caly Rost miệng kêu không ngừng, nhưng cũng đành cẩn thận bước xuống.
Nhờ ánh sáng của ngọn lửa trên ngón tay Lý Dật, có thể nhìn thấy thân thể Caly Rost đang run lên. Nhưng rất nhanh, Caly Rost đã không còn thấy tung tích, tiếp đó là tiếng kêu của tiểu quái nhân:
- A, đúng là một nơi tuyệt diệu, các ngươi mau vào đây.
Nơi Caly Rost gọi là nơi tuyệt diệu nhỏ hơn một chút so với bên ngoài, nhưng cũng vẫn dung nạp được đám người Lý Dật. ở trong góc đó có hai cỗ xương khô rắn toát, còn ở một góc là thông đạo.
Lý Dật lúc này đã có thể khẳng định, nơi này có chừng chục nhân loại cường giả, không biết vì lý do gì bị nhốt trên Long Đảo. Do khiếp sợ Long Tộc, bọn chúng định đào thông đạo thoát khỏi Long Đảo.
Nhưng với cảm giác phương hướng rất tốt của Lý Dật thì suy đoán này dường như không chính xác, bởi hướng của của thông đạo kia không phải đi ra phía bờ biển gần nhất, mà lại hướng ngược lại. Lẽ nào những nhân loại cường giả đó đã nhầm phương hướng chăng.
Trong khi mọi người vẫn đang xem xét hai bộ xương khô kia, Lý Dật đã tiến vào trong thông đạo.
- Đi thôi, cùng đi, xem xem địa đạo này rốt cuộc đi tới đâu.
Lý Dật đề nghị.
- Có lẽ là đưa tới một kho báu.
Tác Mã Lý đầy kỳ vọng nói.
Ta càng hi vọng ở đó là huyệt mộ của một cường giả.
Ánh Vũ Tình nói.
Nhưng khiến cả hai buồn bực là, thông đạo này rất dài, nhưng không có kho báu, cũng không có dấu hiệu của huyệt mộ, ngoài cao thấp trải dài trước mắt ra, khiến tất cả càng đi càng kinh sợ. Thông đạo dài như vậy, tất cả đều khoét từ vách đá cứng rắn, điều đó cần bao nhiêu thời gian và sức lực. Nếu một người hoặc một nhóm người mà có ý chí kiên định như vậy thì còn việc gì mà không làm được nữa. Nhưng người đào thông đạo này dường như cũng phải trả giá không ít, trên đường đi thỉnh thoảng lại gặp một hai cỗ thi thể khô, trước sau có tới bảy tám cỗ.
Ở trong địa đạo không biết ngày hay đêm, dựa vào cảm giác, Lý Dật cảm thấy hiện tại dường như đã là ban ngày.
Đột nhiên, phía trước xuất hiện một đám trắng toát, thứ đó mọi người đi qua cũng không hề xa lạ nữa, chính là một đám xương khô. Nhưng so với phía trước, số lượng đống xương khô này càng kinh người, tất cả tới 10 người.
So với đám xương khô phía được thì trong đám xương khô này còn có vũ khí, hộ giáp, dung giới..., hiển nhiên là tất cả những người đào địa đạo đều đã chết hết, nếu không cũng không để những thứ này ở lại đây mà không mang theo.
- Nguyện vọng của ta đã thành sự thật, quả nhiên là kho báu.
Tác Mã Lý bắt đầu lục lọi đống di vật đó, cấp bậc của binh khí không cao, hơn nữa đều đã bị hư hỏng, hiển nhiên là do đào địa đạo tạo tahnhf. Còn những thứ trong dung giới, Tác Mã Lý cũng không có ý chiếm một mình, lần lượt kiểm tra.
Lý Dật không phải không có hứng thú với những thứ đó, mà hắn càng quan tâm tới việc những cường giả này đột nhiên chết tập thể. Lẽ nào những người ý chí kiên định này đột nhiên thất vọng cùng cực mà chết. Điều đó rõ ràng không đáng tin cậy. Vậy rốt cuộc là vì lý do gì?