Đấu Thần

Chương 699: Oan Gia Ngõ Hẹp (2)

Nói tới đây, không chỉ Lý Dật mà ngay cả Tộc Trưởng Long Tộc cũng đã hiểu ra, cái mà Tử Y Điện Sĩ gọi là thời cơ chưa chín muồi, ý là trước khí Đấu Thần Điện và Tứ Đại Ma Tông đoạt được huyết hồn khế ước trong tay hậu nhân của Dương thị thì nhất định phải đảm bảo sự an toàn của Dương Ma Thiên.

- Hừ, nói đi nói lại, ngày nào các ngươi còn chưa tìm được huyết hồn khế ước trong tay hậu nhân của Dương thị thì Long Tộc vẫn còn phải làm ngục tốt cho các ngươi, nếu vĩnh viễn không tìm thấy thì Long Tộc vĩnh viễn phải làm ngục tốt cho các ngươi sao?

Tộc Trưởng Long Tộc càng nói càng tức giận.

- Nếu không thì thế này, cường giả mạnh nhất của nhân loại thế giới các ngươi là ai? Để hắn đến đấu với ta, nếu đánh thắng thì Long Tộc sẽ vĩnh viễn làm ngục tốt cho các ngươi, còn nếu thua thì Dương Ma Thiên sẽ để cho Long Tộc tự xử trí, thế nào?

Đó thực sự là một lời khiêu khích trần trụi. Tộc Trưởng Long Tộc thực sự vẫn không thể quên được chuyện Tộc Trưởng cũ của Long Tộc đã từng thua nhân loại cường giả.

- Tộc Trưởng đại nhân nói thực chứ?

Tử Y Điện Sĩ cho dù có kiềm chế tốt thế nào, dưới lời khiêu khích của Tộc Trưởng Long Tộc, ngữ khí cũng không khỏi trở nên lạnh lẽo.

- Lời của Long Tộc chưa từng thất hứa, nếu không thì đã không làm ngục tốt cho các ngươi tới hôm nay.

Đã nói đến mức đó thì cho dù là Ác Tông Tông Chủ cũng không thể thay đổi được, đành để cho Tử Y Điện Sĩ chấp nhận lời khiêu chiến.

- Được, Tộc Trưởng đại nhân, tại hạ nhất định sẽ truyền đạt không thiếu một chữ với Đấu Thần Điện Điện Chủ, nhưng, trước khi Điện Chủ trả lời, xin Tộc Trưởng đại nhân tuân thủ ước định lúc trước, phụ trách canh giữ Tù Thiên Chi Động.

- Đừng để ta đợi quá lâu.

- Trong vòng ba ngày sẽ trả lời cho ngươi, nếu chấp nhận khiêu chiến, nhiều nhất hai mươi ngày, Đấu Thần Điện Điện Chủ sẽ tới Long Đảo.

- Tốt! Cứ vậy đi!

- Được!

Cuộc thương lượng của Đấu Thần Điện và Long Tộc liền kết thúc không mấy vui vẻ, không khí ngưng trọng trên bờ biển cũng không thể tan đi, nhân loại cường giả chỉ có thể ở trên thuyền, còn Long Tộc thì phái mấy trăm gã cự long ra tuần tra trên bờ biển.

Kết quả nghe trộm đối với Lý Dật mà nói thực sự rất mỹ mãn, đã hiểu những ngóc ngách trong chuyện này, ít nhất cũng không vô cớ trở thành quân bài trong tay kẻ khác. Bây giờ đã thoát khỏi Long Tộc, Lý Dật cũng không muốn quay lại nữa, có lẽ, bây giờ để tìm hắn, cả Long Tộc cũng đang rối hết cả lên. Lúc cự long ngốc nghếch đó có đánh chết cũng không ngờ được rằng, Lý Dật hắn đang trốn ở trên vách đá ở ngay phía sau bờ biển tập trung dày đặc Long Tộc.

Cho tới nửa đêm, Lý Dật mới giống như một con báo không chút tiếng động rời khỏi động huyệt, đi vào sâu trong đảo. Việc đầu tiên Lý Dật muốn làm là đưa đám người Ánh Vũ Tình tới chỗ của nhân loại cường giả, bởi việc tiếp theo đã không còn trong sự khống chế của hắn, mấy đội viên cùng vào sinh ra tử này chính là tài sản của mình, sau này nếu còn có thể quay lại Đấu Thần Đại Lục thì sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho hắn. Điểm này từ khi bọn chúng phế bỏ La Tuyết Phong để phong hắn làm đội trưởng, Lý Dật đã hiểu ra.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Lý Dật, sự mất tích của hắn khiến Long Tộc tuy bề ngoài yên ả, nhưng bên trong lại vô cùng náo động. Ở chỗ ở cũ cũng đã có mấy gã cự long đi tuần tra.

Ẩn nấp trong rừng đối với một sát thủ ở kiếp trước mà nói là việc rất quen thuộc, nhưng Lý Dật quan sát thấy, ở trước sân trong khu ở cũ còn có một gã thanh long rất oai vệ, có thể tránh được đám long thị vệ bên ngoài không khó, nhưng muốn trao đổi với đám người Ánh Vũ Tình ngay trước mũi gã thanh long này, rồi đưa bọn chúng ta thì thực sự khó khăn.


Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài con ấu long kia ra, Lý Dật không còn nghĩ ra thứ gì có thể lợi dụng được nữa.

Nơi này cách Bàn Long Chi Sơn không xa, Lý Dật hoàn toàn có thể cảm nhận được thấy tia linh hồn chi lực của hắn lưu lại trong thế giới linh hồn của ấu long, lúc này đang nằm ngủ ngon lành trong một động huyệt nào đó. Cũng không có cách nào khác, đành phải thử xem con ấu long này có thể dụ gã thanh long kia đi được không vậy.

Dưới sự khống chế của Lý Dật, con ấu long đó bị lôi dậy, đi ra khỏi động huyệt, đi thẳng tới nơi ở của đám người Ánh Vũ Tình. Sự xuất hiện của tiểu kim long lập tức khiến đám long thị vệ chú ý, đối với con ấu long nửa đêm không ngủ lại đi ra ngoài này, bọn chúng đương nhiên cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ ra điều gì cả, chỉ quát nó quay lại Bàn Long Chi Sơn.

Nhưng tiểu kim long không chịu nghe lời, cứ nhất định bám lấy, mấy phút sau quả nhiên đã thu hút sự chú ý của thanh long.

Nắm lấy cơ hội đó, Lý Dật thân hình lướt nhanh, mượn cây cỏ yểm hộ, như một tia chớp lao vào trong căn phòng gỗ đang sáng tinh thạch quang mang.

ở trong phòng, đúng như kết quả thăm dò khí tức của Lý Dật, Ánh Vũ Tình, Băng Nữ, Tác Mã Lý, Caly Rost và Tửu Quỷ đang nhăn nhó ở giữa phòng thương lượng gì đó. Thấy Lý Dật xuất hiện, năm người đột nhiên vô cùng vui mừng.

Tác Mã Lý vội hỏi:

- Khốn kiếp, Lý Dật, ngươi đi đâu vậy, Lý Dật đang đòi chúng ta, nếu trước khi trời sáng ngươi còn chưa xuất hiện, chúng ta sẽ xong đời.

Lý Dật xuỵt một cái, ra hiệu cho bọn chúng đừng làm ồn, rồi cảm ứng một cái, con tiểu long kia vẫn đang quấy rầy đám long thị vệ kia, Lý Dật mới nói:

- Long Tộc cũng không có ý tốt gì, định ám toán ta. Bây giờ, nhân thủ của Đấu Thần Điện và Ác Ma Tông cũng đã tới Long Đảo, đương nhiên, bọn chúng có mục đích của chúng, nhưng bây giờ chúng cũng đang thiếu người, ta nghĩ bọn chúng sẽ không từ chối đám cường giả các ngươi. Do vậy ý ta là, tối nay các ngươi thoát khỏi sự khống chế của Long Tộc, chạy tới chỗ nhân loại cường giả. Ý các ngươi thế nào?

- Ta không có ý kiến gì, sớm đã chịu đủ lũ đần độn tự coi mình phi phàm này rồi.

Không có gì bất ngờ, Tác Mã Lý là người đầu tiên tán thành.

Caly Rost cũng đồng ý:

- ở đâu an toàn thì ta ở đó.

Ánh Vũ Tình tâm tình càng cẩn thận hơn một chút:

- Thân phận của bọn chúng ta dường như cũng không được đám Đấu Thần Điện và Ác Ma Tông hoan nghênh, cho dù muốn chạy về đấy cũng cần phải thay đổi thân phận.

- Vấn đề này ta đã nghĩ xong rồi, Caly Rost có thể tiếp tục trốn trên người Tác Mã Lý, còn Tác Mã Lý, Băng Nữ và Tửu Quỷ, Đấu Thần Điện và Ác Ma Tông không hề biết, người duy nhất cần che giấu thân phận chính là Ánh Vũ Tình ngươi, ngươi đã nghĩ tới điều này thì có lẽ đã có cách đối phó.

Ánh Vũ Tình cười quyến rũ, đấu khí xoay động quanh người, rồi sau đó, thân thể Ánh Vũ Tình bắt đầu lớn lên, thân hình nhỏ nhắn đột nhiên trở thành một đại hán thân hình cao lớn, khuôn mặt xinh đẹp cũng biến thành béo tròn, cả người đã biến thành một gã béo, hoàn toàn không còn bóng dáng của Ánh Vũ Tình lúc trước.

- Lý Dật đội trưởng, dịch dung đấu kỹ này chỉ có giọng nói là không thể thay đổi, cho dù là cố ý nói khàn khàn thì vẻ kiều mị cũng sẽ lộ ra.


- Không tồi, như thế này cho dù phụ thân mẫu thân ngươi cũng không thể nhận ra được, nhưng Ánh Vũ Tình tiểu thư, ngươi tốt nhất là ít nói thôi. Được rồi, việc không được chậm trễ, đi theo ta.

Lý Dật dẫn đường phía trước, phía sau Ánh Vũ Tình dìu Băng Nữ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, đoàn sáu người lặng lẽ đi vào trong rừng, long thị vệ đang bị tiểu kim long quấn lấy, do vậy trên đường đi rất thuận lợi. Đợi đi xa rồi, sáu người mới thi triển phi hành đấu kỹ, bay sát rừng cây trên đảo.

Nhưng Long Đảo lúc này đang được canh gác cẩn mật, không trung thỉnh thoảng lại xuất hiện phi long đi tuần tra, để tránh đám phi long này, đám người Lý Dật cũng thường xuyên phải trốn đi, do vậy cũng chậm trễ không ít thời gian. Đi được khoảng một nửa quãng đường thì không trung đột nhiên trở nên ồn ào, một lượng lớn phi long bay trên không trung, dáng vẻ gặp phải địch nhân. Đám người Ánh Vũ Tình cũng bị Long Tộc phát hiện.

Long Tộc tuy ngốc nhưng cũng biết quan hệ của Lý Dật và những người này, giữ những nhân loại cường giả này lại chưa chắc đã khiến Lý Dật tự động xuất hiện, nhưng dù sao cũng là lựa chọn không tồi. Nhưng dưới sự canh gác cẩn mật như vậy mà đám người Ánh Vũ Tình vẫn có thể chạy trốn, điều đó khiến Long Tộc không khỏi nghĩ tới có sự trợ giúp của Lý Dật.

Đối với Long Tộc hiện tại mà nói, Lý Dật vô cùng quan trọng, chỉ cần có chút bất thường thì sẽ khiến Long Tộc lập tức tra xét.

Dù vội thế nào thì cũng không thể đi tiếp được nữa, Lý Dật đành phải hạ xuống một sườn núi rất hiểm trở, ở đó có một tảng đá nhô ra ngoài, ở phía sau có một huyệt động, bất đắc dĩ đành phải trốn đi một lát.

Cửa động rất nhỏ, lại còn có tảng đá che nên nhìn rất kín đáo. Trong lúc vội vàng, sáu người xông vào mới phát hiện ra ở bên trong đã có người chiếm chỗ.

Nhìn thấy người này, Lý Dật không khỏi giật mình, người này không phải ai khác mà chính là hiệu trưởng La Lan Học Viện An Đức Lược. Đám người Lý Dật xông vào khiến An Đức Lược cũng không khỏi giật mình, nhưng sau đó liền cười lớn.

Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp, nhưng khiến Lý Dật cảm thấy được an ủi là, thương thế của An Đức Lược dường như cũng chưa khỏi hẳn. Việc tu luyện đột nhiên bị gián đoạn, An Đức Lược toàn thân chấn động, hiển nhiên là đang cố sức khống chế đấu khí cuồng bạo trong cơ thể, nhưng cho dù có che giấu thế nào thì miệng vẫn có vệt máu xuất hiện.

- Ngươi khỏe không, An Đức Lược hiệu trưởng, quả nhiên là trốn ở trong đây, ngươi định tự vẫn hay cần ta ra tay?

Lý Dật suy nghĩ rất nhanh, dáng vẻ tự tin mỉm cười.

- Lý Dật, cẩn thận gió lớn cứng họng đấy, mấy người các ngươi dường như vẫn chưa đủ tư cách.

An Đức Lược nhất thời cũng không tra rõ được thực lực của đám người Lý Dật, nhưng khí thế cũng không chịu kém cạnh, cứng rắn trả lời.

- Đúng là không gặp quan tài không rơi lệ. Lý Dật ta đã sớm tới đây đương nhiên là đủ tự tin có thể hạ được ngươi.

Lý Dật thực sự rất muốn ra tay, muốn nhân An Đức Lược thương thế chưa khôi phục để ra tay, nhưng động thủ thì động tĩnh sẽ rất lớn, mà như vậy thì Long Tộc sẽ phát hiện ra bọn chúng.

- Ha ha ha!

An Đức Lược cười lớn:

- Muốn giết ta thì động thủ đi, tại sao ta không cảm nhận thấy sát ý trên người ngươi?

Đúng là một kẻ xảo quyệt, Lý Dật thầm chửi một câu, sắc mặt khẽ biến, nói:

- Không sai, ta bây giờ không muốn giết ngươi, bởi ta muốn hợp tác với ngươi.

An Đức Lược đương nhiên biết đạo lý không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Nhưng bị Lý Dật lừa một vố quả thực quá đau, trong thời gian ngắn như vậy không thể quên ngay được.

- Hợp tác, ngươi cảm thấy ta có thể hợp tác với ngươi được sao?

- Lần hợp tác trước thất bại không phải chỉ tại ta. An Đức Lược viện trưởng, là do thứ ngươi muốn vượt khỏi giới hạn của ta. Bây giờ, ta có cách hợp tác cùng có lợi, không biết An Đức Lược hiệu trưởng có hứng thú nghe không?

An Đức Lược vẫn cứng rắn:

- Ngoài bộ công pháp đó ra, ta không có chút hứng thú gì khác. Nếu ngươi không đưa ta, giết ngươi rồi, nghiên cứu kinh mạch của ngươi, tuy phiền phức một chút, ta cũng có thể tìm ra được công pháp chính xác. Do vậy, nếu hợp tác, tốt nhất ngươi đừng giở trò gì.