Đấu Thần

Chương 282: Ai là kẻ ngốc

-Ừm!

Đối với màn này Hương Hương Quận chúa tựa hồ giống như đã sớm đã dự đoán được, nàng chỉ khẽ ho khan một tiếng, tựa hồ biểu thị sự bất mãn của mình.

Ngu Huyền Đại Đế vốn đang hăng hái hào hứng, thấy nàng khẽ ho một tiếng như vậy, thân hình tạm dừng chốc lát, quay người lại nói:

-Hương Hương, ngươi còn có chuyện gì sao?

Hương Hương Quận chúa khẽ mỉm cười, cẩn thận liếc nhìn Ngu Huyền Đại Đế mấy cái, rồi mới thản nhiên nói:

-Ngu Huyền thúc thúc, người tựa hồ đã quên chuyện gì rồi?

-Chuyện gì?

Trên mặt của Ngu Huyền Đại Đế lóe lên vài tia nghi hoặc, nhưng hắn vẫn một lần nữa ngồi xuống, khẽ nhíu mày trong chốc lát, mới giống như nghĩ ra gì đó, đột nhiên vỗ bàn trầm giọng nói:

-Đúng rồi! Bổn Hoàng nghĩ ra rồi, Hương Hương ngươi từng nói, tu luyện của Thần pháp này, ngoài Công pháp thích hợp ra, còn có một số ngoại vật có thể tăng cường tốc độ tu luyện... Ngươi gọi là gì đó... Đan dược đúng không?

Thấy Ngu Huyền Đại Đế ‘bỗng nhiên tỉnh ngộ’. Hương Hương Quận chúa chỉ mỉm cười không nói gì.

Ngu Huyền Đại Đế vỗ tay cười to một lát, mới gật đầu nói:

-Đúng rồi! Đúng rồi! Hương Hương, nếu ngươi không nhắc nhở, Bổn Hoàng thật sự đã quên chuyện này rồi... Ta nhớ ngươi từng nói qua, mặc dù ngươi không có cách nào giúp đỡ Bổn Hoàng tu luyện Thần pháp, nhưng mà, không phải người biết Thuật luyện đan gì đó sao? Ta nhớ ngươi từng nói, có một loại đan dược tên là Tụ Khí Tán gì đó, tựa hồ có thể tăng cường tiến độ tu luyện của Thần pháp... Không biết nếu có được Tụ Khí Tán muốn đạt đến trình độ này của ngươi, cần mất bao nhiêu lâu?

Hương Hương Quận chúa khẽ mún cười, nói:

-Nếu có Tụ Khí Tán vậy thì ba tháng có lẽ đã thành công rồi.

Trong lòng Lý Dật lại khẽ mỉm cười, người của Đại lục Đấu Thần ai mà không biết, đan dược chung quý là ngoại vật, nếu sử dụng trong thời gian dài, đối với tu luyện cũng không có bao nhiêu ích lợi. Cái gọi là Tụ Khí Tán hắn cũng đã từng nghe qua rồi, nghe nói không chỉ có thể giúp con người tăng nhanh tốc độ tẩy tủy nguyên khí thiên địa, đối vói ngưng tụ xoáy đấu khí cũng có tác dụng tương tự...

Chỉ là, Ngu Huyền Đại Đế cho dù có một đống Tụ Khí Tán thật sự sẽ luyện thành được sao?

Ngưng tụ đấu khí? Tẩu hòa nhập ma thì chắc sẽ có phần?

Hương Hương Quận chúa và Ngu Huyền Đại Đế đương nhiên không biết được suy nghĩ trong lòng Lý Dật, biểu tình của hai người vẫn là một người nóng bỏng, tha thiết, một người lãnh đạm thờ ơ.

Ngu Huyền Đại Đế nghe thấy chỉ cần ba tháng là có thể đạt được cảnh giới của Hương Hương Quận chúa, đột nhiên trước mắt như sáng bừng lên nói:

-Nếu đã như vậy, Hương Hương ngươi hãy giúp Bổn Hoàng chế tạo ra mấy viên Tụ Khí Tán đi? Nếu bào luyện chế tạo hoàn thành... Yêu cầu gì của ngươi ta cũng sẽ đáp ứng?

Hương Hương Quận chúa tựa hồ nhíu mày trong chốc lát, mới thở ra một hơi nói:

-Ngu Huyền thúc thúc, vốn bây giờ ta cũng không muốn ra tay, nhưng thúc thúc và phụ thân ta dù sao cũng có tình nghĩa huynh đệ... Chỉ nhìn ở một mình điểm này, ta phải miễn cưỡng ra tay rồi, nhưng việc này quan hệ vô cùng trọng đại, vì vậy hy vọng thúc thúc chắc chắn phái giữ bí mật.

Điều đó là đương nhiên rồi! Vậy thì lúc nào mới có thể bắt tay chế luyện?

Trong đôi mắt của Ngu Huyền Đại Đế sự vui mừng kinh ngạc, kỳ dị không nói ra lời liên tục xuất hiện. Hiển nhiên vị Lão Hoàng đế này đã rất lâu rồi không gặp được chuyện vui mừng như vậy.

Hương Hương Quận chúa suy tư trong chốc lát, mới thản nhiên nói:

-Thu Tế Lễ sắp đến rồi, cống phẩm của các nơi cũng sẽ được đua vào rất nhiều... Chỉ cần đợi đến lúc những cổng phẩm đó mang tới hết, đương nhiên có thể từ trong đó lựa chọn ra những chất liệu để luyện chế đan dược rồi.

Ngu Huyền Đại Đế đột nhiên vỗ bàn nói một tiếng ‘tốt, hiển nhiên là vui mừng đến cực hạn.

Nói ra, ngày hôm nay của Ngu Huyền Đại Đế liên tục gặp những chuyện vui mừng, ngoài chuyện có thể bắt đầu tu luyện Thần pháp khó có được ra, còn khiến người ta đồng ý giúp mình tu luyện Tụ Khí Tán, hiển nhiên nguyện vọng cả đời đó, muốn đạt thành là không khó.

Nhưng mà, vui mừng thì vui mừng Ngu Huyển Đại Đế vẫn cẩn thận hỏi thời gian có thể luyện thành Tụ Khí Tán.


Hương Hương Quận chúa xem ra rất có mấy phần hứng thú nhàn nhạt, một lát sau mới chậm rãi nói:

-Thời gian chọn nguyên liệu kể cả chế tạo thuốc, thế nào cũng phải mất một tháng rưỡi... vẫn xin Ngu Huyền thúc thúc đừng quá nóng ruột, những ngày tháng vô sự, không lo nghĩ này hãy tu luyện Trường Sinh Quyết trước, sau này dùng Tụ Khí Tán. hiệu quả sẽ càng cao.

Ngu Huyền Đại Đế liên tục gật đầu nói:

-Được! Được! Đã đợi được hơn nửa cuộc đời rồi, một tháng rưỡi này há lại không đợi được hay sao? Bắt đwfu từ hôm nay, tất cả mọi thứ trong Hoàng thành này, Hương Hương ngươi có thể tùy ý sử dụng... Bổn Hoàng chỉ cần Tụ Khí Tán luyện thành là được!

Hương Hương Quận chúa khẽ mỉm cười gật đầu.

Sau khi có được sự khẳng định này, Ngu Huyền Đại Đế lại càng vui vẻ, tiếp theo ra lệnh cho người hầu mang rượu và thức ăn lên, liên tục mời rượu hai người. Cũng xem như là hiếu khách tới cực hạn.

Lý Dật nhìn đáng dấp của hắn, trong lòng không biết làm sao lại nổi lên mấy phần bi ai.

Vị Ngu Huyền Đại Đế này, tựa hồ đến lúc này cũng không biết tình cảnh của mình.

Nếu là thế giới bên ngoài Đế vương một nước, mặc dù thân phận không bằng cường giả Đấu Hoàng, nhưng dù sao với thân phận như vậy đặt ở nơi đây, có ai lại tới lừa gạt chứ?

Nhưng không ngờ rằng, bậc chí tôn một nước của Tu La Quốc cũng chỉ có như vậỵ...

‘Trường Sinh Quyết, rất nhiều người ngay cả nhìn cũng không nhìn. ‘Tụ Khí Tán’ rất nhiều người ngay cả nghe cũng lười nghe, lại có thể khiến hắn vui vẻ đến mức độ này hay sao?

Lời nói này nếu truyền ra bên ngoài, không biết có bao nhiêu người sẽ cười đến chết mất.

Trái lại đối với loại vật tầm thường này Hương Hương Quận chúa tất nhiên không thể không biết, nhưng thấy nàng tỏ vẻ chân thật, đem vị Ngu Huyền Đại Đế này ra đùa giỡn với dáng dấp như vậy, nhìn thế nào cũng có mấy phần buồn cười.

Nàng rút cuộc muốn làm gì trong Hoàng thành này chứ?

Tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ cổ quái trong lòng Lý Dật giữa lúc uống rượu, ánh mắt của Hương Hương Quận chúa nhiều lần rơi xuống trên người Lý Dật.

Nhưng Lý Dật trái lại thờ ơ lãnh đạm, giả vờ như không nhìn thấy.

Bữa ăn này ăn rất không thoải mái sau khi uống qua một tuần rượu, mới có một người hầu vội vàng chạy vào phục trên mặt đất chần chừ đứng lên.

Ngu Huyền Đại Đế hiển nhiên vô cùng vui vẻ, chỉ cười cười nói:

-Có chuyện gì cứ nói đi, Hương Hương và tiên sinh đây đều không phải người ngoài.

Người hầu đó lúc này mới cẩn thận liếc nhìn Hương Hương Quận chúa và Lý Dật, thấp giọng nói:

-Bẩm báo bệ hạ, bên ngoài Vương gia và Tướng quân đến báo, nói là liên quan đến chuyện bao vây truy quét ‘người bên ngoài’ đã tiến hành được một phân đoạn rồi, sự tình cụ thể, bọn họ sẽ bâm báo tỉ mỉ sau.

Ba chữ ‘người bên ngoài’ khiến lỗ tai của Lý Dật khẽ dựng lên, cảm giác cổ quái trong lòng dâng lên đến cực hạn.

Chẳng lẽ Ngu Huyền Đại Đế còn muốn hợp tác với Huyết Ma Tộc để đối phó với người tham gia Tế Thần Huyết Điển sao?

Nhưng mà, Ngu Huyền Đại Đế chắn chắn là có mối quan hệ bất minh không rõ ràng với Huyết Ma Tộc, không biết có phát triển ra cái gì kỳ quái không.

Nghe vậy Ngu Huyền Đại Đế chỉ cười lạnh lùng, nói:

-Ngu xuẩn! Không thấy Bổn Hoàng đang vui vẻ sao? Làm gì có thời gian nghe bọn chúng phí lời. Mỗi năm vào thời điểm này, chuyện đối phó với người bên ngoài, đi đi lại lại chẳng qua chỉ là mấy câu nói mà thôi! Dù sao những thứ tốt cũng bị những kẻ đó chọn hết rồi, những thứ còn lại cũng không cần nói với ta... Những thứ rác rưởi đó, Bổn Hoàng không có bao nhiêu hứng thú.

Người hầu đó nghe vậy chỉ thấy toàn thân ớn lạnh, nhưng cũng không dám tiếp tục lui xuống, chỉ sợ hãi chết đứng ở đó.

Trái lại Hương Hương Quận chúa lại khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

-Ngu Huyền thúc thúc, chuyện của Đế quốc mới là chuyện quan trọng chân chính, không thể xem thường được... Những kẻ bên ngoài đó nếu xử lý không tốt, chúng ta tuyệt đối sẽ không sống yên ổn như vậy. Thúc thúc nên biết rằng, những tên đó không có nhân vật nào là dễ đối phó... Ta vẫn nên cùng cháu trai của mình tạm thời lui ra, về chuyện chế luyện Tụ Khí Tán, thúc thúc cũng không cần quá mức lo lắng. Nhưng các nơi tiến cống, xin thúc thúc hãy thúc giục nhanh lên một chút.


Ngu Huyền Đại Đế khẽ nhíu mày trong chốc lát, rồi mới cười ha ha nói:

Nếu Hương Hương ngươi đã nói như vậy, vậy thì cứ làm như vậy đi... Bổn Hoàng quả thật cũng cần gặp mặt mấy người bọn chúng! Một số chuyện không thúc giục một phen, làm sao có thể nhanh chóng được?

Hương Hương Quận chúa mỉm cười, cũng không phí lời thêm, chỉ là đứng dậy cáo từ. Lý Dật đương nhiên cũng không thể ở lại lâu, lúc này cùng với Hương Hương Quận chúa rời khỏi.

Nhưng khi rời khỏi, nhãn thần của Lý Dật chậm rãi rơi xuống chỗ của Ngu Huyền Đại Đế, liền nhìn thấy trong ánh mắt hắn chăm chú nhìn Hương Hương Quận chúa nổi lên mấy phần lửa nóng.

Nhưng mà, như vậy mới xem là chuyện bình thường, nếu Ngu Huyền Đại Đế không có nửa phần hứng thú đối với một tuyệt thế giai nhân như Hương Hương Quận chúa, vậy thì hắn thật sự giống như trong lời đồn đãi rồi!

Hai người nhanh chóng rời khỏi đình tự, chậm rãi bước đi trong lâm viên. Các người hầu cung nữ xung quanh vẫn giữ vẻ mặt cung kính, khiến tâm tình trong lòng rất thoải mái.

Nhưng trong lòng Lý Dật lại có một chút cổ quái, hắn thật sự không hiểu. Hương Hương Quận chúa này rút cuộc là muốn làm chuyện gì.

Mặc dù nàng nói chuyện nàng phải làm cần Lý Dật làm trợ thủ, nhưng cho đến bây giờ, ngoài các loại chuyện nhàm chán ra, những chuyện khác Lý Dật tiếp xúc cũng không nhiều.

Ví dụ như hôm nay gặp mặt Ngu Huyền Đại Đế, mới nhìn tựa hồ có rất nhiều ý tứ khác trong đó, nhưng nếu suy nghĩ sâu xa, lại khiến người ta không hiểu ra sao cả, căn bản không biết nàng tại sao lại làm vậy.

Tựa hồ là cảm giác được tâm tư cổ quái của Lý Dật, Hương Hương Quận chúa bỗng nhiên nhẹ nhàng cười nói:

-Ngươi có suy nghĩ gì về Ngu Huyền Đại Đế?

-Sao?

-Ta hỏi ngươi, ngươi có suy nghĩ gì về Ngu Huyền Đại Đế? Ngu Gia từ trước đến giờ vẫn là gia tộc chủ nhân của Tu La Quốc do Huyết Ma Tộc chọn ra. Ngu Huyền này cũng có mấy phần bản lĩnh... Ngươi hãy thử nói thật lòng xem, hôm nay ngươi thấy hắn có chỗ đặc biệt gì?

-Cái này...

Lý Dật chần chừ trong chốc lát mới thản nhiên nói:

-Ta chỉ cảm thấy, Ngu Huyền Đại Đế thực sự là dễ gạt...

-Dễ gạt là sao?

-Một quyển Công pháp cấp Huyền Vũ rác rưởi cũng khiến hắn hưng phấn như vậy, lẽ nào không phải dễ gạt hay sao?

-Nếu ta nói cho ngươi biết hắn có thực lực cấp bậc Đấu Vương, ngươi có còn cảm thấy hắn dễ gạt hay không?

Hương Hương Quận chúa đột nhiên xoav người, hơi thoáng hiện ra mấy phần thích thú liếc nhìn Lý Dật.

Thân hình của Lý Dật hơi sững lại, sau một lát lại bỗng nhiên đờ ra, Ngu Huyền Đại Đế có thực lực cấp bậc Đấu Vương sao? Nếu như vậy, vậy rút cuộc ai mới là kẻ ngốc chứ?

Hương Hương Quận chúa mỉm cười, tựa hồ lại có thêm mấy phần thích thú, ngay sau đó nàng chỉ phẩy phẩy tay, hiện ra mấy phần cổ quái nói:

-Hoàng thành này dù sao cũng là nơi cực kỳ trọng yếu, đừng nói là Huyết Ma Tộc, cho dù là ta cũng sẽ không để một người bình thường quản lý nơi này... Nhưng mà Ngu Huyền Đại Đế trái lại cũng không tệ, giả vờ ngốc nghếch tới mức độ này... Hừ hừ, nếu không phải ta sớm biết được chân tướng thực lực của hắn, nói không chừng cũng thật sự bị hắn lừa rồi.

Lời nói của Hương Hương Quận chúa đã hoàn toàn xác định thực lực của Ngu Huyền Đại Đế. Bỗng nhiên Lý Dật nhớ ra dáng dấp giống như vui mừng vì một quyển Công pháp cấp Huyền Vũ của hắn, một luồng khí lạnh không kìm được thâm nhập khắp cả cơ thể...

Trong Đại Đô này, quả nhiên không có nhân vật nào đơn giản.

Tựa hồ sau khi nhắc nhở Lý Dật một câu, Hương Hương Quận chúa đã mất đi hứng thú tiếp tục nói. và chủ đề Lý Dật quan tâm nhất, nàng nửa câu cũng không nhắc tới, lại xoay người chậm rãi hướng về phía trước.

Lúc này phía trước đã có một đoàn người bước nhanh tới.

Lý Dật hơi nhíu mày nhìn, vốn là còn mang mấy phần thờ ơ, không để ý nhưng sau một khắc, hắn đã giết chết hoàn toàn cái cảm giác vừa rồi, lại một lần nữa bị sự ớn lạnh xâm chiếm - Người dẫn đầu đó khuôn mặt khẽ cười, trong tay một chiếc quạt giấy chậm rãi chớp động, tự có vài phần phong thái, khí phách.

Loại người này, là loại nhân vật đến bất cứ đâu cũng sẽ ung dung thoải mái.

Chỉ liếc mắt như vậy, Lý Dật đã không kìm được dâng lên mấy phần cảm giác oan gia ngõ hẹp - Phong Nhã?

Nhưng mà rất nhanh, một tia cảm giác này của Lý Dật đã tiêu tán, vì hắn đã nhìn rõ người này mặc dù có vẻ giống Phong Nhã nhưng tuổi tác phảng phất giống như lớn hơn mấy phần...

Thế nhưng, người này mặc dù không phải Phong Nhã, Lý Dật càng xác định, hắn và Phong Nhã tuyệt đối có quan hệ gì đó. Vậy thì thân phận của người này, rút cuộc là như thế nào...

Nhưng mà người trước mặt lúc này lại không đem lực chú ý đặt trên người hắn, trái lại lại chắp tay với Hương Hương Quận chúa, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng:

-Thì ra là Hương Hương tiểu điệt, sao hả, hôm nay lại tới tìm Hoàng huynh sao?

Hương Hương Quận chúa xua xua tay, biểu tình trên mặt khiến người ta thấy không phân biệt rõ vui buồn, chỉ nghe nàng nói cũng rất thản nhiên:

-Thì ra là Phong Thân Vương... Chắc hẳn, ngài cũng là tới tìm Hoàng thượng rồi!

Nói xong câu này, Hương Hương Quận chúa phảng phất không muốn tiếp chuyện tiếp, thân hình khẽ tránh sang một bên, nhường ra nửa con đường.

Phong Thân Vương đó cũng không nói gì thêm, chỉ cười cười, dẫn theo một đoàn người phía sau, nhanh chóng rời khỏi.